Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 20: CÔ ĐƯỢC TUYỂN DỤNG




CHƯƠNG 20: CÔ ĐƯỢC TUYỂN DỤNG

Trong ấn tượng của cô, Lục Hi sẽ không biết cười, nhưng anh trong tấm ảnh đó cười lên rất đẹp trai, là nụ cười phát ra từ nội tâm không chút phòng bị nào.

Núi băng hòa tan còn ấm áp hơn so với mùa xuân, đại khái chính là như thế đi.

Thẩm Dĩnh nhịn không được mà cầm tấm ảnh lên hết sức cẩn thận, người con gái bên cạnh anh rất đẹp, tóc dài, mắt to, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, đứng cùng nhau, thật đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Thẩm Dĩnh vốn dĩ chỉ là muốn nhìn một lát, nhưng nhìn rồi thì trong lòng có một cảm giác buồn bã vô cớ.

“Em đang làm gì vậy?”

Đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Tay Thẩm Dĩnh run lên, khung ảnh không cầm chắc rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh nặng nề “loảng xoảng”, trong lòng cô không tự chủ được mà hoảng sợ: “Không, không làm gì cả.”

Người đàn ông bước vài bước lớn đi đến trước mặt cô, đem khung ảnh cầm lên, sau đó ánh mắt rơi vào người cô, trong đáy mặt tràn đầy sự không vui nói: “Ai cho em đụng vào nó?”

Thẩm Dĩnh không tự chủ được nuốt nước bọt: “Tôi không phải cố ý muốn xem, nó đặt ở trên bàn…”

Lục Hi vốn dĩ không muốn truy cứu việc gì cả, nghe cô nói như vậy thì theo bản năng chỉnh sửa: “Vậy ví tiền của người khác đặt trên bàn, em cũng cầm lên xem?”

“Xin lỗi.” Thẩm Dĩnh cắn môi, cụp mắt xuống, cho rằng Lục Hi tức giận việc cô làm vỡ khung ảnh thì cảm thấy người phụ nữ trên tấm ảnh đó đối với anh rất quan trọng, có lẽ là nguời anh thích, nhưng đã như vậy rồi, vì sao anh vẫn muốn tìm cô nữa?

Lục Hi nhìn không thấy vẻ mặt của cô, bước qua người cô, ngồi trên ghế sô pha, đem tài liệu phỏng vấn ở trong tay đặt trên bàn: “Chân sao rồi?”

Thẩm Dĩnh đang tự buồn bã trong lòng, bị anh bất thình lình hỏi như vậy thì hoàn hồn lại, hai tay rũ xuống bên người nắm chặt lại, xoay người nhìn về phía anh nói: “Lục Hi , anh không phải là có bạn gái sao?”

Ngón tay đang lật văn kiện của người đàn ông dừng lại, nhìn qua thì thấy khuôn mặt của người phụ nữ nghẹn đỏ, bộ dạng có chút ủy khuất.

Anh khẽ nhướng mày, có chút nhìn không thấu nói: “Có việc gì nói đi.”

Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi: “Nếu như anh có bạn gái, vậy chúng ta không cần ở cùng nhau nữa, tôi không muốn trở thành loại người như Thiệu Mộc Giai .”

Nghe thấy cô chủ động nhắc đến Thiệu Mộc Giai , Lục Hi khẽ nhíu mày: “Bạn gái gì?”

Sống đã ba mươi hai năm rồi, không nói hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với con gái, nhưng vừa khởi đầu thì đã không có cảm giác, đừng nói đến bạn gái, thậm chí mập mờ với người khác giới còn khó có được.

Thẩm Dĩnh chỉ tay về phía tấm ảnh trên bàn: “Đó không phải à?”

Lục Hi lúc này mới hiểu rõ, chế nhạo một tiếng: “Đó là em gái tôi.”

“…”

Biểu tình trên mặt của Thẩm Dĩnh cứng lại, em… gái?

“Em gái ruột sao?”

“Không có quan hệ máu mủ, nhưng rất thân với tôi.”

Thẩm Dĩnh nghẹn lại, cho nên lúc nãy là cô hiểu lầm rồi sao?

Vừa mới cúi đầu thì đã chạm phải ánh mắt trêu đùa của người đàn ông, hai tai Thẩm Dĩnh đỏ lên, hậm hực cười nói: “Một người em gái lớn như vậy, trước đây làm sao mà không nghe anh nhắc đến vậy…”

“Em ghen à?”

“Không có!”

Phủ nhận quá nhanh, ngược lại có chút giả tạo.

Thẩm Dĩnh hừ một tiếng khinh miệt ở trong lòng, lại nói thêm một tiếng: “Thật sự không có.”

Lục Hi giơ tay lên, ống tay áo sơ mi trắng chạm vào đồng hồ nam giới mắc tiền, theo động tác của anh, mặt đồng hồ phản xạ lại ánh sáng, anh chỉ lỗ tai của Thẩm Dĩnh : “Đỏ rồi.”

“…”

Cần phải nói ra à? Bị anh nhìn thấy rồi?

Thẩm Dĩnh vẫn nhanh chóng quyết định sửa lại câu nói: “Cái đó, kết quả phỏng vấn của tôi như thế nào rồi?”

Lục Hi quét mắt tới văn kiện đang nằm trên bàn: “Muốn biết?”

“Ừ, ừ.”

Người đàn ông giơ tay lên: “Đứng xa như vậy làm sao nhìn rõ, qua đây.”

Trực giác của Thẩm Dĩnh cảm thấy có bẫy, nhưng vì để nhìn thấy kết quả phỏng vấn của mình… được rồi, vẫn nên ngoan ngoãn đi qua xem.

Một hai bước thì đã đứng bên cạnh người đàn ông, lúc cách anh còn nửa bước nữa thì cổ tay bị anh nắm lấy, sau đó bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp dày rộng.

Thẩm Dĩnh cảm nhận được mông của mình đụng vào bắp đùi mạnh mẽ phía dưới, muốn đứng lên thì bị đè vai lại: “Không phải muốn xem kết quả phỏng vấn sao?”

“Tôi, tôi ngồi như vậy xem không tiện lắm.”

Lục Hi cười khẽ, đổi tư thế: “Không tiện như thế nào, như này?”

Thẩm Dĩnh xấu hổ muốn tìm một hang đất để chui xuống, mông nhỏ không an phận giãy giụa, giãy tới giãy lui, làm cho người của Lục Hi bị đốt nóng luôn rồi…

“Đừng động nữa.” Người đàn ông đột nhiên gia tăng thêm khí lực đè bả vai cô, giọng nói đã khàn khàn đi vài phần.

Nghe giọng nói này, Thẩm Dĩnh quá hiểu rõ, lúc đêm khuya vắng người ở trên giường, giọng nói của anh đều gợi cảm không chịu được như thế này…

Nhưng, hiện giờ đang ở trong phòng làm việc, có cần phải cầm thú như vậy không.

Thẩm Dĩnh sẽ không biết, chiếc váy cô mặc theo phong cách OL, lúc giãy giụa ở trên bắp đùi người đàn ông, Lục Hi khó mà kiềm chế được.

Cảm nhận được thân thể người đàn ông có chút biến hóa, cô hoàn toàn cứng người lại, động cũng không dám động, chẳng qua đã quá muộn rồi.

Thẩm Dĩnh đỏ mặt lên tiếng nhắc nhở: “Lục Hi , đây là phòng làm việc…”

“Tô biết.” Lục Hi thậm chí còn giơ tay cầm kết quả phỏng vấn của cô lên: “Của em.”

Cô rõ ràng là đơn giản hỏi một câu về kết quả thôi, làm sao lại biến thành như thế này? Giống như là chơi quy tắc ngầm để đổi lấy kết quả vậy…

Thẩm Dĩnh mặt đỏ tới tận mang tai cúi thấp đầu tỉ mỉ xem, ngoài ý muốn thấy được điểm số của quản lý nhân sự cho cô là cao nhất, ngược lại, một người đàn ông khác cho cô điểm không quá cao, mà Lục Hi thì… không cao không thấp.

Thẩm Dĩnh tính điểm trung bình, nhìn kết quả của hai người khác, cô không ngừng cúi người về phía trước, một chút, một chút, lại một chút thì có thể xem được rồi…

Thẩm Dĩnh thất thanh kêu la, sau đó lập tức che miệng mình lại, lúc nhìn thấy kết quả, người đàn ông đằng sau không hề phòng bị trực tiếp xông vào trong thân thể cô.

Thẩm Dĩnh một tay che miệng, một tay khác thì để ở trên bàn, hết lần này đến lần khác, người nọ ngại không đủ còn cố tình muốn hành hạ cô: “Nói, điểm của em là bao nhiêu, hửm?”

Thẩm Dĩnh lắc đầu, Lục Hi không muốn bỏ qua cho cô: “Ngoan, nói cho tôi biết.”

Thẩm Dĩnh sống chết cắn răng không nói ra, ban ngày ban mặt, ở trong phòng làm việc, cô nhịn không được mà mềm nhũn mắng một tiếng: “Anh không cần mặt mũi nữa à…”

Không ngờ, Lục Hi sau khi nghe xong thì cười lên, cơ ngực hơi rung phát ra tiếng cười trầm thấp, giống như là gảy nhẹ đàn vi-ô-lông vậy, ngược lại ở thời khắc mấu chốt thì cố ý trêu đùa cô.

Thẩm Dĩnh nói không rõ đây là loại cảm giác gì, rất khó chịu, thân thể đang kêu gào, vô cùng khát vọng người đàn ông sau lưng.

Lục Hi cúi người bên tai cô: “Đọc điểm của em.”

Thẩm Dĩnh xấu hổ khó nhịn, cuối cùng cũng mở miệng: “Chín điểm rưỡi, chín điểm…”

Trán Lục Hi phủ đầy mồ hôi, nhưng thấy anh cũng quá sức nhẫn nại: “Cuối cùng là bao nhiêu?”

Trong lòng Thẩm Dĩnh hối hận, vừa tức vừa gấp vừa bất đắc dĩ vừa ủy khuất hô lên: “Tám điểm tám!”

Lục Hi lúc này mới chuyển động toàn thân, hết sức thỏa mãn người phụ nữ trước mặt.

Cuối cùng, tay của Thẩm Dĩnh chống trước bàn có chút run rẩy, Lục Hi cuối cùng cũng thả cô ra, mồ hôi từ mái tóc chỉnh tề của anh rơi xuống, anh nói: “Chúc mừng cô Dĩnh, cô được tuyển chọn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK