CHƯƠNG 4: ANH ẤY VẬY MÀ LẠI LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LỤC
Ra khỏi biệt thự Mạn Sơn, đừng nói hành lý, đến quần áo Thẩm Dĩnh cũng không cầm nhiều, đến một mình, đi cũng một mình, cảnh tượng này khiến cô có ảo giác như đã trở về một năm trước.
Đang đi lang thang trên đường, cô nhận được điện thoại của mẹ nhưng cũng không nói chuyện này ra, sau khi cố gắng nghẹn ngào nghe xong cuộc điện thoại, cô liền ở trong cửa hàng KFC từ trưa cho đến tối.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cô gọi điện cho bạn cô là Phùng Tuyết Du .
Điện thoại được thông rất nhanh, Thẩm Dĩnh hoàn toàn sụp đổ, gào khóc không nói được câu nào hoàn chỉnh, chỉ lặp đi lặp lại: “Tớ muốn ly hôn, tớ muốn ly hôn...”
Sau khi Phùng Tuyết Du hỏi địa chỉ xong, vừa nghe điện thoại của cô vừa tìm đến cửa hàng. Đến nơi, cô nhìn thấy một người đang ngồi trong góc, bên ngoài đã là màn đêm đen kịt, trong lòng Phùng Tuyết Du co rút đến đau đớn, cô ấy đi tới ôm cô vào lòng: “Thẩm Dĩnh , tớ đến rồi.”
Hai người không nói gì, Thẩm Dĩnh khóc một trận, sau khi lau khô nước mắt thì về chung cư riêng của Phùng Tuyết Du , khu chung cư hoàng kim với hoàn cảnh gia đình Phùng Tuyết Du mà nói cũng không tính là gì.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Phùng Tuyết Du rót cho cô một cốc nước ấm.
Thẩm Dĩnh lúc này mới kể hết ngọn nguồn câu chuyện cho cô ấy nghe, sau khi Phùng Tuyết Du nghe xong thở dài một hơi: “Tiểu Dĩnh , nếu như tớ nói Đoàn Trí Thiên ngoại tình là chuyện tớ vốn không có gì kinh ngạc, cậu tin không?”
Thẩm Dĩnh khó hiểu, rồi lại nghe cô ấy nói tiếp: “Khi hai người kết hôn được nửa năm, chúng ta đi ăn cơm, cậu gọi Đoàn Trí Thiên đến đón cậu, trên đường đưa tớ về anh ta đã xin số điện thoại nhưng tớ không cho. Khi đó tớ cũng không chắc chắn anh ta có ý gì, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ. Hơn nữa hai cậu kết hôn rồi, tớ cũng không dám nói linh tinh nên không nói cho cậu, không ngờ rằng anh ta lại làm vậy với Thiệu Mộc Giai .”
Thẩm Dĩnh sửng sốt một hồi, thì ra Đoàn Trí Thiên đã có ý định với bạn thân cô từ lâu.
“Tiểu Dĩnh , ly hôn đi. Những tháng ngày này, chết sớm đầu thai sớm.” Phùng Tuyết Du nói năng thô lỗ nhưng lại rất có lý: “La Linh Phân rất kiêu ngạo đúng không? Bà ta coi cậu là quả hồng mềm mà bóp, cậu phải đòi lại công bằng cho bản thân. Vừa hay công ty ba mình có cố vấn pháp luật là công ty luật Hình Yên , tớ cho người đi nghe ngóng cho cậu một chút xem sao.”
“Tớ phải tố tụng làm thủ tục ly hôn với Đoàn Trí Thiên ư?” Nhắc đến vấn đề này, Thẩm Dĩnh có hơi hoảng hốt: “Tớ sợ mình không có nhiều tiền đến vậy...”
Quan trọng nhất là tâm lực, dù sao thẩm vấn trên tòa án với người từng là người cô yêu nhất, với người có tình cảm mà nói là quá mức tàn nhẫn.
“Thẩm Dĩnh , cậu đừng ngốc nữa, bây giờ cậu mà từ bỏ không phải là đúng với ý nguyện bọn họ sao? Cậu ở đây đau lòng, buồn bã sẽ chỉ khiến đôi cẩu nam nữ kia sung sướng mà thôi!” Phùng Tuyết Du càng nghĩ càng bực mình: “Chuyện này tớ sẽ nghe ngóng giúp cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần đi gặp luật sư là được. Tớ nói cậu biết nhé, nếu như bây giờ cậu không lo nghĩ cho bản thân thì sau này lúc hối hận đừng đến tìm tớ khóc đấy.”
...
Ngày thứ hai, dưới sự thúc giục của Phùng Tuyết Du , Thẩm Dĩnh vẫn là đi gặp người bên công ty luật Hình Yên . Tầng thương vụ xử lý chứng từ nằm ở tầng cao nhất nơi tấc đất tấc vàng trong thành phố, bao gồm cả hai tầng phía dưới, những luật sư lớn nổi tiếng nhất trong nước đều ở đây, không có luật sư nào không muốn vào làm việc ở Hình Yên , vào được đây có nghĩa là trình độ đã ở mức cao nhất, lương một năm không cần phải nghĩ, tương lai rộng mở.
Thẩm Dĩnh tìm một luật sư họ Nghiêm, nhân viên nói với cô luật sư Nghiêm lát nữa mới có thể tới bảo cô ngồi sô pha đợi một chút.
Thẩm Dĩnh làm theo, trong lúc rảnh rỗi cô bèn đọc cuốn sách trên bàn, lát sau cánh cửa bên cạnh một lần nữa được mở ra, có người từ bên ngoài đi vào, sau đó cô nghe thấy có người gọi: “Chào tổng Giám đốc Lục, chào luật sư Nghiêm.”
Nghe thấy ba chữ ‘luật sư Nghiêm’, Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên, khi ánh mắt lướt qua đối phương thì lập tức đứng hình.
Đó là khuôn mặt cô cực kỳ quen thuộc, vì không lâu trước đó cô và anh đã xảy ra quan hệ không thể miêu tả. Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng đêm đó, căn phòng ở hội sở, màn đêm đen kịt, chiếc giường mềm mại, quần áo vứt đầy đất...
Sao anh lại ở đây?!
Hiển nhiên, Lục Hi cũng không ngờ sẽ gặp Thẩm Dĩnh ở đây, đôi mắt phượng híp lại đầy nghi ngờ, bước chân cũng dừng lại theo.
Nhân viên thông báo đúng lúc: “Cô Thẩm, đây là luật sư Nghiêm.”
Nghiêm Chung Vỹ đeo kính, khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn có hơi mập: “Xin chào cô Thẩm, sự ủy thác của cô trước đó tôi đã nhận được. Chúng ta đi vào bàn bạc nhỉ?”
Thẩm Dĩnh rất muốn nói ‘không’ nhưng tình huống thực tế lại không cho phép cô làm vậy.
Cô gần như cứng ngắc gật đầu: “Được.”
“Phòng làm việc của anh lát nữa tổ nghiên cứu và thảo luận cần dùng, đến chỗ tôi trước đi.” Đột nhiên, Lục Hi đứng bên cạnh lên tiếng.
Có lẽ Nghiêm Chung Vỹ không phát hiện ra điều khác thường nhưng lời này lọt vào tai Thẩm Dĩnh lại mang theo vài phần ý khác, là anh cố ý phải không?
Ba người đi đến văn phòng, dọc đường phải đi qua khu vực làm việc, Thẩm Dĩnh thấy ai nấy đều cung kính gọi anh ‘tổng Giám đốc Lục’, anh không chỉ không phải trai bao mà còn là ông chủ lớn của công ty luật Hình Yên , một nhân vật lớn mà hai giới thương chính đều không ai dám trêu chọc.
Ngồi trên ghế mà Thẩm Dĩnh cảm thấy như ngồi trên đống lửa, cả người cô đều cứng ngắc.
“Cô Thẩm, nghe nói cô muốn đâm đơn ly hôn? Cô có tiện nói một chút về tình huống hiện nay của chồng mình không?” Nghiêm Chung Vỹ nhanh chóng thay đổi trạng thái.
Thẩm Dĩnh len lén nhìn Lục Hi một cái, thấy đối phương chỉ đang cúi đầu làm việc, cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi đã kết hôn với chồng mình được một năm, tối qua tôi đã bắt gian anh ta cùng tiểu tam ngay tại giường. Tiểu tam là bạn thân của tôi, mẹ chồng tôi cũng biết điều này, chỉ có tôi là chẳng hay biết gì. Bây giờ tôi muốn ly hôn nhưng bọn họ không chịu.”
“Hai người đã có con chưa?”
“Chưa.” Thẩm Dĩnh cắn môi, dừng một chút rồi nói: “Chúng tôi chưa từng phát sinh quan hệ, hữu danh vô thực.”
Nghiêm Chung Vỹ nâng cặp kính trên mặt lên, che giấu sự kinh ngạc sau mắt kính: “Bây giờ với tôi mà nói, giải quyết vấn đề ly hôn là chuyện rất đơn giản nhưng tôi cần biết yêu cầu của cô.”
Đáy mắt Thẩm Dĩnh hiện lên hận ý: “Tôi muốn khiến chồng tôi thân bại danh liệt, muốn lấy lại hết những tài sản thuộc về mình.”
Nghiêm Chung Vỹ gật đầu: “Còn một vấn đề tương đối mấu chốt, cô có chứng cứ gì chứng minh chồng cô ngoại tình trong tay không?”
Lần này đến Thẩm Dĩnh bị hỏi lại: “Chứng cứ?”
“Ví dụ như tài liệu văn bản, video hoặc hình thức khác có thể chứng minh chồng cô quả thật đã ngoại tình.”
“... Tôi không có.”
“Vậy trước tiên cô cần thu thập tài liệu về phương diện này đã, nếu chỉ là lời nói vô căn cứ thôi thì không được. Tôn chỉ của Hình Yên khi lên tòa án chính là thắng kiện cho nên chúng tôi cần có tài liệu chứng cứ xác đáng.”
Lời Nghiêm Chung Vỹ không nghi ngờ gì đã giội cho Thẩm Dĩnh một gáo nước lạnh, những lời tiếp theo cũng không đi sâu vào nữa, chỉ một chứng cứ thôi đã khiến cô bị vướng chết. Vào phút cuối khi cô chuẩn bị đi, Lục Hi ở bên cạnh chưa từng nói gì đột nhiên mở miệng: “Cô Thẩm dừng bước, có vài đề nghị muốn nói với cô.”
Lục Hi không kiện tụng vấn đề hôn nhân mọi người đều biết, Nghiêm Chung Vỹ hơi ngạc nhiên, cho rằng có nguyên nhân gì khác nên rời đi trước.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Dĩnh đứng tại chỗ, vừa thận trọng vừa ngượng ngùng, người đàn ông đối diện ngồi trên ghế da thật, bộ âu phục trên người được thiết kế riêng khiến cả người anh trông càng thêm tinh anh.
“Cô muốn ly hôn?” Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông truyền đến.