CHƯƠNG 145: TIN TƯỞNG ANH ĐƯỢC KHÔNG?
Trong lòng Thẩm Dĩnh đang không vui vì bị quấy rầy nhưng vì câu nói này tất cả đều tiêu tan, thấy anh đang yêu như vậy thì thôi quên đi.
Trong lúc hai người rảnh rồi liền tìm một cửa hàng lẩu. Đó là một cửa hàng rất nổi tiếng của thành phố J, rất nhiều người phải hẹn trước cũng không được, hôm nay cô mới biết hóa ra Lục Hi là hội viên.
Đặt một bàn đầy các món ăn, người đàn ông được nuông chiều ngồi phía đối diện không ăn được ớt, chỉ nhúng nước dùng, Thẩm Dĩnh độc chiếm nồi lẩu bò, ăn một bữa cơm đều là thức ăn cay.
Sau khi thanh toán xong, cô phải uống một chai nước, vừa uống vừa khinh bỉ: “Không ăn nồi lẩu cay thì cuộc sống không còn hoàn chỉnh nữa!”
Hai người vừa đi đến trước xe, nghe được câu này, Lục Hi một tay kéo cô đến phía trước, hơi cúi người vây cô ở giữa xe và lồng ngực của anh.
Ánh mắt thâm thúy khẽ nheo lại rơi trên khuôn mặt đỏ ửng nhỏ nhắn của cô, môi mỏng gợi cảm khẽ cong lên: "Không hoàn chỉnh?"
Nói xong, anh trực tiếp cúi đầu áp xuống, chính xác hôn xuống đôi môi kia, không biết là bị cay hay là bị cắn khiến đôi môi cô đỏ mừng mê người.
Anh trực tiếp xông tới khiến Thẩm Dĩnh giật nảy mình, con mắt liếc nhìn những người đi trên đường, tim như sắp xông lên đến cổ họng: “Ngô ngô ngô..."
Lời muốn nói đều bị chặn ở trong miệng, Lục Hi không cho cô có cơ hội thở dốc, nhanh chóng quét sạch mọi lãnh địa của cô.
Sau khi hôn xong, hô hấp đều không được trôi chảy.
Người đàn ông đứng thẳng lên, một tay nâng cằm của cô, hài lòng thưởng thức đôi môi bị anh chà đạp đến mức sưng đỏ: "Hiện tại cuộc sống của tôi coi như hoàn chỉnh.”
Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút mới hiểu được tới ý tứ trong lời của anh, trái tim ngay lập tức bị trêu chọc đến mức đập loạn điên cuồng.
"Lên xe." Lục Hi bấm ngón tay nhẹ nhàng gõ vào trán cô một cái.
Thẩm Dĩnh lấy lại tinh thần, rất vui vẻ mở cửa xe ngồi xuống.
Thắt chặt dây an toàn, cô nghĩ đến chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay, cực kỳ rõ ràng khai báo cho anh: "Đúng rồi, anh thật sự dùng thủ đoạn chèn ép công ty của Đoàn Trí Thiên sao?”
Ánh mắt của người đàn ông yếu ớt nhìn qua khuôn mặt cô: “Em muốn cầu xin cho bọn họ sao?”
"Không có!" Thẩm Dĩnh sợ anh hiểu lầm, tranh thủ thời gian giải thích: "Thật ra thì nhà họ Đoàn rơi vào kết cục này, tôi đã không còn một chút tình cảm nào, nhưng tôi cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa mãi, một chút liên quan cũng không muốn, anh hiểu chưa?”
"Cứ như vậy mà buông tha cho bọn họ thì quá dễ dàng!”
"Tôi biết anh muốn xả giận thay tôi, nhưng tất cả những thứ này đối với tôi mà nói đều đã qua, từ ngày tòa tuyên án thì mọi chuyện đã kết thúc, hiện tại tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh, không muốn tiếp tục dây dưa.”Thẩm Dĩnh vô cùng chân thành nhìn anh: "Đối với tôi mà nói, anh mới là người xứng đáng để tôi nỗ lực.”
Một câu nói này của cô đã thành công xóa bỏ đi sự rối loạn trong trái tim Lục Hi, tất cả những việc anh làm đều là vì Thẩm Dĩnh, nếu như cô không thích thì anh làm những việc này có ý nghĩa gì?
Dù sao nhà họ Đoàn bây giờ cũng chỉ là kéo dài một chút hơi tàn, anh không ra tay cũng chỉ là tốn thêm chút thời gian, muốn một lần nữa Đông Sơn tái khởi, sợ là rất khó.
Do dự một chút, Lục Hi rốt cục cũng buông tay: "Được, tôi đồng ý với em!”
Đáy lòng Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, quay về phía anh nở một nụ cười thoải mái: “Cám ơn anh!”
Trong mắt Lục Hi tất cả đều là cô, một cái nhăn mày, một nụ cười, đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, nói: "Đồ ngốc."
Trong xe gió mát mở thật lớn, cơm nước xong xuôi liền dễ gây buồn ngủ, trên đường trở về Thẩm Dĩnh ngồi mơ mơ màng màng trên ghế phụ ngủ gật, chợt nghe tiếng chuông phát ra từ điện thoại di động của Lục Hi.
Chuông vang một lúc lâu không thấy anh nhận, Thẩm Dĩnh nghĩ là anh bất tiện, muốn đưa tay đến mở giúp anh, không ngờ bàn tay vừa đi tới liền bị ngăn lại.
"Không cần." Lục Hi nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên Sở Tinh, nhanh chóng cúp máy nhét điện thoại vào túi quần áo bên cạnh, giọng nói căng thẳng và gấp gáp khác hẳn ngày thường.
Thẩm Dĩnh nhìn anh làm xong một loạt động tác, cơn buồn ngủ lập tức tỉnh hơn phân nửa, nháy mắt mấy cái, có chút mơ màng, anh vậy mà... cúp máy?
Bầu không khí bên trong xe hơi đông lại, hơi thở của hai người bởi vì cuộc điện thoại này mà trở nên vi diệu.
Thẩm Dĩnh nắm chặt tay, thử mở miệng: "Tại sao không nghe?”
"Mấy chuyện không quan trọng, không cần để ý tới." Lục Hi không nhìn cô, có thể thấy được đường cong trên cằm hơi cứng ngắc.
Thẩm Dĩnh không có chuyện gì cũng nhận thấy có gì đó không đúng, đôi lông mày xinh xắn nhăn lại: "Anh cũng chưa nghe máy làm sao biết là chuyện không quan trọng, ngộ nhỡ công ty có việc gấp thì sao?”
"Không có việc gì."
Hai chữ từ trong miệng anh nói ra, nhiệt độ xung quanh hạ thấp thêm mấy phần, mới vừa rồi còn cảm thấy ấm áp hoà thuận vui vẻ, trong xe lúc này lại thêm chút lạnh lẽo, một câu ‘không có việc gì’ kia, không thể nghi ngờ là không muốn nói nhiều…
Lại nhớ đến tâm trạng gần đây của anh đúng là có chút khác thường, Thẩm Dĩnh có rất nhiều lời muốn hỏi anh, nhưng không vội vã mở miệng, đợi sau khi anh lái xe vào gara tầng ngầm của biệt thự Ngự Cảnh Viên, xe tắt máy, đèn cảm ứng trên đầu tự động sáng lên, chiếu vào mặt hai người, ánh sáng mờ nhạt không làm tan đi sự sắc nét trên khuôn mặt họ.
Thẩm Dĩnh ngồi ở bên cạnh ghế lái tháo dây an toàn ra, chưa vội xuống xe, ánh mắt thay đổi quay lại nhìn sang phía anh, hít sâu một hơi, giống như là hạ quyết tâm thật lớn mới hỏi ra: "Lục Hi, gần đây có phải anh có việc gì giấu tôi không?”
Anh biết khi Thẩm Dĩnh hỏi như vậy nhất định là đã phát hiện ra điều gì đó, anh biết cứ giấu diếm Thẩm Dĩnh nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng anh vẫn chưa có cách nào để trả lời.
Tiếp tục trả lời qua loa hay sao?
Rõ ràng cô sẽ không dễ dàng tin như vậy.
Chỉ cần nói dối thì rất dễ dàng tìm được sơ hở, đặc biệt là người yêu trước mặt.
Anh không nói chuyện, đưa tay lấy ra một gói thuốc ra trong hộc xe, ánh mắt Thẩm Dĩnh liếc qua, lấy tay đè lên mu bàn tay của anh: "Tại sao không nói chuyện?"
Động tác này của cô đã biểu lộ rõ thái độ của mình, hôm nay cô nhất định phải hỏi ra kết quả, anh thật sự quá khác thường.
Lục Hi hơi nhíu màu, anh mắt rơi vào nơi hai bàn tay tiếp túc, môi mỏng khẽ động hai lần, có thể nhận ra trong lòng anh đang tranh đấu: “Dĩnh Dĩnh, tôi không muốn lừa dối cô.”
Nghe thấy như vậy, bàn tay của Thẩm Dĩnh đang đặt trên mu bàn tay anh hơi nắm chặt lại, giống như bị điện giật vội nhanh rời khỏi, câu nói này của anh khiến cho cô cảm thấy bắt đầu bất an.
Cuối cùng, Lục Hi vẫn châm điếu thuốc, lúc phiền não chỉ có khói thuốc mới khiến cho tâm trạng của anh ổn định lại.
Sống ba mươi hai năm, chưa bao giờ anh khẩn trương và do dự như vậy, trong đầu tràn ngập âm thanh đang đánh nhau, nói cho cô biết hay là không nói cho cô?
Cân nhắc một hồi lâu, vẫn không dám mạo hiểm, nói cho cô biết hậu quả có lẽ không phải anh có thể gánh nổi.
Thẩm Dĩnh nhìn anh đang trầm mặc, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt, hô hấp đều trở nên yếu ớt: "Rốt cuộc... Là chuyện gì?"
"Chuyện không liên quan gì đến em.” Khói nhàn nhạn từ môi anh phun ra: “Nhưng không phải là chuyện nhỏ, cần thời gian để tiêu hóa, nói thật, tôi biết không thể gạt được em, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện một cách thẳng thắn.”
Tay cầm điếu thuốc của người đàn ông run nhẹ, không chú ý nhìn thì căn bản không phát hiện được: "Dĩnh Dĩnh, em có nguyện ý tin tưởng tôi không?”