CHƯƠNG 219: CHUYỆN GIẤU BÊN TRONG BỊ BẠI LỘ
Giữa trưa ngày hôm sau, Khâu Trình cùng đội ngũ y tế vội vã đến bệnh viện, cảnh tượng một đội ngũ người ngoại quốc to cao đi đến đã thu hút rất nhiều ánh mắt, tuy bệnh viện La thị là bệnh viện tư nhân mạnh nhất trong nước, thường xuyên có người nước ngoài đến đây, nhưng một đội ngũ chuyên nghiệp như thế lại rất hiếm thấy.
Không ít bác sĩ và y tá làm việc ở tầng VIP cũng nhịn không được lén thảo luận, cuộc thảo luận này cũng nhanh chóng truyền đến tai Điền Tang tang, cô biết rõ tình hình sức khỏe của Giang Sở Tinh, chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề gì?
Có thể khiến bác sĩ ở Mỹ đến đây chữa trị chỉ sợ cũng không phải chuyện nhỏ, Điền Tang Tang khẽ cau mày, cô đã không nói chuyện với La Quyết Trình từ sau khi rời khỏi biệt thự Thành Bắc, chỉ có khi trao đổi công việc, cô đồng ý thì anh cũng đồng ý hoàn toàn không nói thêm gì.
Hiện tại cô muốn hỏi, những cũng không thể mở lời.
"Haizz.." Điền Tang Tang nhịn không được thở dài một hơi, hy vọng Thẩm Dĩnh sẽ có thể chịu đựng cho đến khi cô Giang này chữa lành bệnh.
....
Nhóm người Khâu Trình xem xét phòng bệnh, sau đó quan sát tình hình của Giang Sở Tinh, tiếp đó lại cùng với La Quyết Trình đi vào văn phòng, cẩn thận xem lại kết quả kiểm tra của hai ngày qua.
Càng xem, sắc mặt Khâu Trình càng nghiêm túc, cuối cùng anh đặt bản báo cáo lên bàn, hai tay đỡ lấy trán: "OMG, chuyện gì xảy ra thế này!"
Với tư cách là một bác sĩ phụ trách bệnh tình của Giang Sở Tinh trong năm năm qua, bây giờ nhìn thấy tất cả những nỗ lực và hiệu quả điều trị đều như bị đổ sông đổ biển, cảm xúc hiện tại trong lòng anh khó ai có thể hiểu.
Khâu Trình rất tự tin vào y thuật của chính mình, đối với y học cũng rất có niềm tin, anh muốn chữa trị thật tốt cho bệnh tình của Giang Sở Tinh, bỏ rất nhiều tiền tài và vật chất, hơn nữa mỗi ngày đều có tinh thần tha thiết mong mỏi cô khỏi bệnh.
Hôm nay xem ra dường như không có khả năng.
"Khí quản và phổi của cô ấy đều tổn thương, những vết thương này rất khó để có thể hồi phục, hơn nữa chỉ số máu không ổn định, nếu tình trạng này tiếp diễn thì tôi nghĩ rằng sẽ không bao lâu nữa tình trạng sức khỏe toàn cơ thể cũng sẽ bị giảm sút." Khâu Trình nhìn về phía La Quyết Trình, khuôn mặt thô ráp của người đàn ông ngoại quốc đầy lo lắng: "La Quyết Trình, anh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"
La Quyết Trình có chút bối rối, đang suy nghĩ không biết nên trả lời như thế nào thì giọng nói của một người đàn ông từ cửa vang lên: "Tai nạn ngoài ý muốn, rơi xuống nước!"
Nghe thấy câu trả lời này, La Quyết Trình có chút sửng sốt, cũng có chút vui mừng, dù cho như thế nào thì anh vẫn đứng về phía Thẩm Dĩnh vô điều kiện khi đối mặt với người ngoài.
Mặc dù trong lòng anh có chút hoài nghi, thế nhưng cũng sẽ không bởi vì sự hoài nghi này mà để người khác chửi bới cô.
Chẳng qua là những điều này, Thẩm Dĩnh có thể nhìn thấy không?
"Ngoài ý muốn?" Khâu Trình khẽ nghiêng mặt qua, di chuyển ánh mắt đến Lục Hi: "Ngoài ý muốn như thế nào? Vì sao nghiêm trọng đến vậy?"
"Cô ta đứng ở trên bể bơi, đột nhiên té xỉu rồi rơi xuống nước." Trên mặt Lục Hi không có bất kì biểu hiện gì, bình thản nói, không có sự bối rối, càng không có né tránh.
Khâu Trình trong lòng nửa tin nửa ngờ, cũng vô cùng kinh ngạc, sau vài giây lên tiếng hỏi: "Cô ấy là người bệnh, các người vì sao không xem trọng cô ấy?"
Lục Hi khẽ nhíu mày, không nói gì, đây là lần đầu tiên người đàn ông cao ngạo này chịu thua trước mặt người ngoài.
"Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra không cách nào tránh khỏi, nói nhiều cũng vô ích, bây giờ chúng ta thảo luận một chút về phương án điều trị sau này đi!" La Quyết Trình kịp thời lên tiếng phá vỡ sự im lặng, lấy phương án điều trị của mình đưa cho Khâu Trình: "Anh xem qua một chút!"
Lục Hi đột nhiên đứng dậy, giọng nói vô cùng nặng nề: "Các người thảo luận đi, tôi đi ra ngoài trước!"
.....
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Hi tự mình đi xuống gara dưới tầng hầm mà không gọi trợ lý đi cùng, một mình ngồi vào xe, sau đó khởi động rồi nhanh chóng phóng đi.
Tốc độ xe lao đi rất nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ vô cùng mơ hồ, nhìn không rõ, thế nhưng trước mặt anh lại hiện lên một khuôn mặt vô cùng rõ ràng, rất quen thuộc nhưng lại khiến cho lòng người lạnh ngắt.
Xe chạy với tốc độ tối đa, sau gần một giờ mới đến cửa biệt thự Thành Bắc, trước khi đến anh không có nói cho ai biết, vì vậy lúc Lý Vĩ nhìn thấy anh đã vô cùng kinh ngạc.
"Cậu Lục?" Lý Vĩ thoáng nhìn sau lưng anh, không thấy ai khác: "Sao cậu lại đến đây?"
Lục Hi không trả lời, bước vào đi đến ghế sô pha của phòng khách ngồi xuống, lấy chìa khóa trong tay ném lên mặt bàn, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại trên người đàn ông đứng đứng mặt.
Bầu không khi vô cùng nghiêm trọng!
Lý Vĩ đã ở bên Lục Hi lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu tính khí của con người đang ngồi ở ghế sô pha này, biểu hiện bây giờ nhất định là muốn nổi giận, chỉ là Lý Vĩ không thể hiểu được động lực nào để anh bình tĩnh bước vào cửa.
Lục Hi dường như hiểu rõ biểu hiện của anh ta, khẽ nhếch môi: "Nói cho tôi biết, Giang Sở Tinh rời khỏi nơi này trở về Biệt Thự Ngự Cảnh Viên, vì sao lại không báo cáo với tôi?"
Vừa dứt lời, sự mơ hồ trong ánh mắt của Lý Vĩ liền bị thay thế bằng sự hoảng loạn, anh ta cố che giấu cũng không thể chạy thoát ánh mắt của Lục Hi, chuyện xảy ra nhiều ngày, anh đã dường như quên mất.
Chỉ có điều sự hoảng loạn này rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dù sao lúc đồng ý để Giang Sở Tinh làm vậy, anh đã biết trước sẽ có kết cục như thế!
Im lặng hai giây, Lý Vĩ trịnh trọng đi đến trước mặt Lục Hi, cúi người chín mươi độ: "Thật xin lỗi, cậu Lục."
Lục Hi nhìn vào đỉnh đầu đen của người đàn ông trước mặt, đôi lông mày rậm rạm khẽ cau lại, vẫn lạnh lùng như cũ: "Nói nguyên nhân!"
Lỹ Vĩ cắn chặt hàm răng, khí dồn lại khiến má phồng ra, dường như rất khó mở miệng.
Lục Hi đợi một lúc, không đợi anh ta trả lời, ánh mắt đầy lạnh lẽo: "Anh có biết chỉ vì hành vi của anh thiếu chút nữa khiến Giang Sở Tinh mất mạng không?"
Vừa nói dứt lời, Lục Hi cũng không biểu hiện bất kì biểu hiện gì trên mặt, quả nhiên lời nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Lý Vĩ lập tức vô cùng căng thẳng, thậm chí toàn thân trở nên run rẩy: "Cái gì?"
Lục Hi nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, trong nội tâm đã biết rõ: "Ngày đó cô ta trở về, vô ý ngã xuống bể bơi, bây giờ cũng không còn nguy hiểm, anh quyết định tự tiện dẫn đến hậu quả này, anh có khả năng chịu trách nhiệm không?"
Lý Vĩ đương nhiên không đủ khả năng, thậm chí có mười cái mạng anh cũng không đủ, huống hồ Giang Sở Tinh là người phụ nữ duy nhất cả đời này anh động lòng, mà anh lại suýt chút nữa hại chết cô ấy...
Nghĩ đến lúc trước khi Giang Sở Tinh rời đi đã cam đoan với anh...
"Lý Vĩ, anh yên tâm, tôi trở về trước một ngày để tạo bất ngờ cho Lục Hi, không sao đâu!"
"Anh ngàn vạn lần đừng nói với anh ấy, bằng không sẽ vạch áo cho người xem lưng."
"Anh giúp tôi một lần, một lần cuối cùng được không? Côi như tôi van xin anh, không phải anh vẫn luôn đối tốt với tôi sao?"
Những lời này vẫn còn sống động trước mắt như vậy, vì sao trong chớp mắt có thể...
Lý Vĩ giống như bị sét đánh trúng, cả người lùi lại một bước, bước chân cũng không ổn định, mắt lúc này đã đỏ lên: "Cậu Lục, tôi..tôi có thể đi bệnh viện thăm Sở Tinh không?"
"Sở Tinh?" Lục Hi nghe thấy cách gọi này khẽ cười lạnh, từ trên ghế sô pha đứng dậy: "Các người thân thiết với nhau từ khi nào, bây giờ có thể trực tiếp gọi tên nhau như vậy rồi sao?"