Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 105: XEM TRỘM ĐIỆN THOẠI CỦA ANH




CHƯƠNG 105: XEM TRỘM ĐIỆN THOẠI CỦA ANH

Màn hình điện thoại di động sáng lên, Thẩm Dĩnh cắn răng mở nhật ký trò chuyện, tìm được cột nhật ký trò chuyện gần nhất, nhìn thấy hai cú điện thoại gọi đến, ghi chú là “nhà cũ”, thời gian vừa khéo là lúc anh lái xe chuẩn bị về nhà.

Đầu ngón tay của Thẩm Dĩnh ngưng lại một lát, bấm vào, là một dãy số điện thoại riêng, rõ ràng là cuộc gọi từ nhà.

Nhà cũ?

Lẽ nào là điện thoại của người nhà anh ấy?

Nghĩ đến hai người ở chung lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Lục Hi chủ động nhắc đến người nhà của anh, hiểu biết duy nhất của cô về anh cũng là do Lưu Sinh Yên nói với cô.

Trừ lần đó ra, không còn lần nào nữa.

Là con người, ai mà chả có thói hư tật xấu, đặc biệt là đối với người mình quan tâm, trong nháy mắt sẽ luôn luôn xuất hiện sự tò mò, ham muốn cá nhân, Thẩm Dĩnh nghĩ đến mức nhập tâm, đến nỗi cửa phòng phía sau lưng mở ra từ lúc nào cũng không chú ý. Đến khi điện thoại trong tay bị lấy đi, cả người cô đều cứng đờ một chỗ, không thể cử động.

Cô thậm chí còn chưa kịp khóa màn hình…

Lục Hi thấy cô đang lật xem nhật ký điện thoại, cặp lông mày tinh xảo bỗng nhíu chặt lại, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc gì, anh hỏi cô: “Muốn nhìn gì, hả?”

Thẩm Dĩnh cắn chặt môi dưới không nói chuyện, ban đầu là sự ngượng ngùng, căng thẳng khi bị phát hiện, nhưng đến bây giờ là sự tức giận và tủi thân, cảm xúc lúc lên lúc xuống trong vài giây, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.

Lục Hi ném điện thoại sau khi đã khóa lại lên giường: “Hỏi em đấy.”

Giọng nói bình thản, có một chút chất vấn, cô nghe ra được.

Thẩm Dĩnh thở sâu, xoay người, giọng nói rất nhẹ: “Tôi… Chỉ là muốn biết ai gọi anh đi thôi. Bởi vì anh không nói với tôi, nhưng sự việc hình như rất nghiêm trọng, tôi có chút lo lắng…”

“Vì vậy, em liền xem trộm điện thoại di động của tôi?” Lục Hi ngắt lời cô, cả người dựa vào phía sau, hai tay đặt lên thành giường, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau.

Mí mắt Thẩm Dĩnh run rẩy, cổ họng giống như bị chặn bởi bông.

“Có biết hành vi này của em gọi là gì không?” Anh vẫn tiếp tục hỏi, ngya cả khi nhìn thấy khóe mắt cô đã bắt đầu ửng đỏ.

Thẩm Dĩnh biết là bản thân không đúng, nhưng vì sao anh lại không nói với cô?

Nếu như anh chịu nói, cô sẽ không làm như vậy.

“Tôi chỉ vì lo lắng cho anh nên mới làm như vậy, không có ý gì khác…”

“Em lo lắng gì?” Lục Hi xoa nhẹ răng hàm, thật ra anh cũng sợ, sợ cô biết thái độ của người nhà anh, cho nên vừa đi ra khỏi nhà một bước, mới liền quay trở lại.

Anh chính là tham lam như vậy đó, rõ ràng không xử lý tốt mối quan hệ này, nhưng một mặt lại vẫn muốn giữ cô ở bên cạnh mình.

Hai tay Thẩm Dĩnh nắm chặt lại, sức lực dùng đến cực hạn, đột nhiên thả lỏng ra: “Lục Hi, anh từng nói không muốn tôi nói dối anh.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đáy mắt anh: “Vậy còn anh?”

Lục Hi bị cô hỏi, trong lòng run rẩy, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện.

Sau nửa ngày, anh cuối cùng cũng mở miệng: “Có một số chuyện không tiện nói với em.”

“Chuyện gì?” Thẩm Dĩnh chỉ vào điện thoại trên giường: “Chuyện công? Hay là chuyện riêng? Hoặc là chuyện của gia đình anh?”

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nheo lại vài phần, không phủ nhận: “Chuyện trong nhà.”

"Được." Thẩm Dĩnh nhìn anh gật đầu, cười, sau đó không hỏi thêm bất cứ chuyện gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, cắt đứt mọi âm thanh.

Lục Hi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nghĩ đến những lời mà trưởng bối trong nhà nói, trong lòng thật sự rất không yên, ảnh có thể giấu ở trong xe, nhưng còn người thì sao?

Sẽ có lúc anh không thể giấu được.



Chia phòng ngủ một đêm, buổi sáng ngày thứ hai thức dậy, Thẩm Dĩnh đã đi ra ngoài từ sớm, nhìn thời gian vẫn chưa đến sáu giờ, Lục Hi lập tức không có tâm trạng, lần đầu tiên không tập thể hình mà trực tiếp ra khỏi nhà.

Sau khi trở lại công ty, Lục Hi cầm lấy phong thư trong xe giao cho Nghiêm Chung Vỹ. Sau khi nhìn thấy bức ảnh, anh ta cũng sững sờ một hồi, có điều tố chất nghề nghiệp tốt khiến anh ta vừa nhìn đã biết ngay đó là PS.

“Trong vụ kiện của Đoàn Trí Thiên tăng thêm một chứng cứ là uy hiếp.” Ngón tay đặt trên bàn của Lục Hi gõ xuống hai cái: “Đẩy nhanh tốc độ, thời gian nhanh nhất mở phiên tòa tuyên án, kiện cáo như thế nào, không cần tôi phải nhắc lại lần nữa chứ?”

Nghiêm Chung Vỹ không ngừng gật đầu liên tục: “Không cần, tôi hiểu ý của anh.”

Khiến cho Đoàn Trí Thiên táng gia bại sản, mất sạch danh dự, tốt nhất là lang thang đầu đường xó chợ như một con chuột ở thành phố J này.

Luật sư Nghiêm nhìn Lục Hi đi ra khỏi phòng họp, xem tư liệu trong tay mà không ngừng đổ mồ hôi, vốn dĩ chỉ là một vụ kiện cáo ly hôn thông thường, nhưng đến lúc này, lại không còn đơn giản như vậy nữa. Kết quả tốt nhất chỉ sợ cũng là táng gia bại sản, khó tránh khỏi còn phải trốn đi hai năm…

Luật sư Nghiêm im ắng thở dài, có trách thì chỉ trách anh ta chọc nhầm người, chỉ có thể phải trả bằng cái giá thê thảm nhất mà thôi.

Sau khi kiện cáo chính thức đi vào quá trình, luật sư Nghiêm lập tức thông báo cho Thẩm Dĩnh, thời gian xa cách lâu như vậy, Thẩm Dĩnh đã không còn chút hăng hái nào, nghe thấy tin tức này, trong lòng vô cùng bình thản, thậm chí còn có chút thổn thức, ngày này cuối cùng cũng đến rồi.

“Luật sư Nghiêm, vụ kiện lần này, tỉ lệ thắng kiện của chúng ta là bao nhiêu?”

Nghiêm Chung Vỹ nâng ánh mắt: “Cô Thẩm yên tâm, tỉ lệ thắng là một trăm phần trăm, khác biệt chỉ là bị cáo sẽ bị xử phạt nhiều hay ít mà thôi.”

Thẩm Dĩnh ngừng lại một lúc, sau đó vẫn tiếp tục hỏi: “Sẽ xử phạt rất nặng sao?”

Luật sư Nghiêm gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Trong lòng Thẩm Dĩnh hiểu rõ, biết lần này Đoàn Trí Thiên chắc chắn không chạy thoát được, nhưng cũng không có ý định nói đỡ cho anh ta, anh ta làm ra những chuyện quá đáng như vậy, đầu tiên là đùa giỡn với tình cảm của cô, ngay sau đó là tình thân, cuối cùng ngay đến cả một chút đồng cảm cô dành cho anh ta cũng biến mất hoàn toàn. Cô đã không còn lưu lại bất cứ thứ tình cảm dư thừa nào cho người đàn ông này.

Sau khi trở lại văn phòng, Thẩm Dĩnh vẫn có chút để tâm, công việc xảy ra rất nhiều sai sót nhỏ, Trần Thúy Nhiên đến bên tai cô hỏi: “Sao thế, cãi nhau với Tổng Giám đốc Lục à?”

Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc: “Tôi biểu hiện rõ như vậy sao?”

“Ồ… Có chút rõ ràng.” Chuyện của hai người, Trần Thúy Nhiên cũng không nhiều chuyện hỏi thăm, chỉ là an ủi cô hai câu sao đó quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Thẩm Dĩnh trái muốn phải muốn, trong lòng xoắn xuýt, nghĩ thông thông, một bên kiểm điểm lại chính bản thân mình, một bên trách cứ Lục Hi. Thần kinh cũng sắp phân liệt rồi, nhịn không nổi gửi tin nhắn cho Phùng Tuyết Du, nói từ đầu đến cuối mọi chuyện với cô ta.

Phùng Tuyết Du khuyên cô: “Nếu tớ nói đàn ông đều không thích phụ nữ xem trộm điện thoại của mình, dù sao cũng là riêng tư, hơn nữa ngay đến cả một người mới căn bản cũng không làm như vậy. Cậu quả thật làm rất nhiều, nhưng nói cho cùng những chuyện đó cậu cũng có trách nhiệm, có gì muốn nói cứ nói, che che giấu giấu, ai mà chả tò mò cơ chứ.”

Thẩm Dĩnh phụ họa: “Đúng vậy, tớ cũng không phải cố ý.”

“Có điều, cũng có thể là chuyện trong nhà anh ấy khá phức tạp, không tiện nói ra, cậu cũng đừng gặng hỏi quá nhiều, tóm lại không phải là chuyện liên quan đến phụ nữ là được.”

Không thể không nói, câu nói này của Phùng Tuyết Du đã chạm đến khúc mắc trong lòng Thẩm Dĩnh, nhưng sau khi nghĩ như vậy, lòng cô càng thêm xoắn xuýt, chuyện này cô không cảm thấy bản thân mình sai, nhưng Lục Hi dường như cũng không sai. Nhưng cô thật sự không thích cái dáng vẻ giấu diếm mọi chuyện của anh, giống như cô là người ngoài vậy.

Trong lòng xoắn xuýt đến tận khi tan làm, Thẩm Dĩnh cũng không nghĩ ra nguyên do, ngược lại chỉ vì một chút sơ suất nhỏ trong công việc mà bị Ngụy Tương Minh gọi đến chỉ trích một hồi.

Buổi tối, tan làm về nhà, Thẩm Dĩnh không đợi Lục Hi, tự minh đeo túi xách đi đến trạm tàu điện ngầm. Biệt thự Ngự Cảnh Viên cách xa thành phố, phải đi hai lần tàu điện ngầm mới tới được, về đến nhà đã gần tám giờ.

Thẩm Dĩnh thay đôi giày đế bằng ở ngay cửa ra vào, cả người đều cảm thấy không ổn, cảm giác cơ thể không đứng vứng.

Cô tê liệt ngã xuống sofa, không bao lâu sau, Lục Hi từ trên tầng ba đi xuống, chỉ có điều không phải tìm cô, mà đi đến tủ lạnh, lấy một cốc cà phê espresso, dường như là muốn làm cho chính mình tỉnh táo hơn.

Thẩm Dĩnh thấy anh đi xuống rồi lại đi lên, không hề đánh mắt sang nhìn cô, tức giận đánh hai cú đấm vào không trung. Được, không để ý đến cô đúng không, xem ai cứng đầu hơn ai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK