CHƯƠNG 157: BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO.
“Vậy tôi phải làm gì?” Thiệu Mộc Giai có thể nghe ra được cả sự thù hận của Giang Sở Tinh cho dù cách nhau chỉ một chiếc điện thoại, cô tưởng mình đã đủ độc ác lắm rồi nhưng không ngờ lại không là gì so với Giang Sở Tinh cả.
Đặc biệt là sau khi nghe cô ta nói về kế hoạch của mình, Thiệu Mộc Giai suýt chút nữa là phải vỗ tay thán phục rồi, chỉ cần nghĩ đến Thẩm Dĩnh sẽ có thể gặp phải những chuyện đó là đáy lòng của cô lại ngập tràn sung sướng: “Cô yên tâm, nhiệm vụ mà cô giao cho tôi tôi hứa sẽ hoàn thành thuận lợi, chỉ cần cô hứa làm được chuyện của tôi là được rồi.”
Giang Sở Tinh mỉm cười hài lòng: “Cô có thể kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, tôi vừa mới trả một đống tiền đặt cọc rồi qua đó rồi, chỉ cần cô làm tốt chuyện mình nên làm thì tôi bảo đảm sẽ đưa cô ra nước ngoài an toàn.”
“Được, nhất ngôn cửu định.” Thiệu Mộc Giai vừa nói xong thì nhận ra cô ta định cúp máy nên vội vàng tiếp lời: “Nhưng tôi rất tò mò, cô không tiện lộ mặt như vậy, rốt cuộc là cô làm sao làm được những chuyện này vậy?”
“Không liên quan gì đến cô.” Vừa dứt lời Giang Sở Tinh liền không hề khách khí mà cúp máy.
Thiệu Mộc Giai lập tức mở hệ thống tra tìm ra, cô bị cảnh sát truy nã nên tất cả thẻ ngân hàng hay tài khoản giao dịch đều bị ngừng lại rồi, số tiền lúc nãy đều được chuyển vào một tài khoản trực tuyến ảo.
Nhìn thấy số tiền hiển thị ở trên màn hình, tảng đá đè nặng trong lòng của Thiệu Mộc Giai cuối cùng cũng được gỡ xuống, Giang Sở Tinh thật sự không có lừa cô, cô ta thật sự đã đưa cho cô số tiền trước đây bọn họ đã bàn.
Nếu cô làm xong việc, thì có lẽ cô sẽ sớm ngày được rời khỏi bể khổ này thôi, nghĩ tới đây, Thiệu Mộc Giai lại đưa mắt lên nhìn về hoàn cảnh sống nghèo nàn tan hoang xung quanh cô một cái, cô ta lặng lẽ siết chặt bàn tay mình lại thành nắm đấm, Lục Hi gì chứ, nhà giàu gì chứ, cô bây giờ đều không muốn nữa rồi, mong ước bây giờ của cô chính là cầm số tiền này và ra nước ngoài một cách bình an vô sự, không cần sống trong những ngày tháng lo âu vì bị cánh sát truy nã nữa.
Cũng may, cuối cùng cô ta cũng đợi được thời cơ rồi, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu!
…
Sau khi hai ông bà nhà họ Lục rời khỏi, tuy Thẩm Dĩnh bị đả kích không nhẹ nhưng cũng may trong hoạ có phúc, cô và Lục Hi đã thoát khỏi chiến tranh lạnh rồi, nhưng cho dù hai người không còn né tránh đối phương nữa thì Lục Hi vẫn luôn luôn về nhà rất muộn, thậm chí có hôm trời gần sáng mới về.
Trong lòng Thẩm Dĩnh mang đầy sự trống rỗng và khó chịu không yên, nhưng hễ nghĩ đến những lời anh nói trước đây, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Trong một ngày nọ sau khi tan ca, Thẩm Dĩnh đã nhận được cuộc gọi từ Phùng Tuyết Du, hai người hẹn nhau ăn cơm tại một nhà hàng sát bên công ty luật Hình Yên, sau đó Thẩm Dĩnh có gọi điện nói cho Lục Hi biết, anh nói sẽ tới đón cô sau khi hai người ăn xong.
Khi cô đến nhà hàng, thì liền nhìn thấy Phùng Tuyết Du đang ngồi ở vị trí xa xa kia ngắm nhìn khung cảnh về đêm qua khung cửa sổ, cô nhẹ nhàng sải bước đi đến đó, sau đó nhân lúc Phùng Tuyết Du không chuẩn bị mà đột ngột vỗ vai cô một cái: “Đang nghĩ gì vậy!”
Cô vốn tưởng Phùng Tuyết Du sẽ giật mình nhảy cẫng lên và mắng cô, nhưng không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô ấy.
Thẩm Dĩnh sững sờ: “Cậu sao vậy?”
Phùng Tuyết Du mím môi và khẽ nở nụ cười: “Không sao, cậu ngồi đi.”
Người phục vụ bên cạnh giúp cô kéo ghế ra, sau khi Thẩm Dĩnh ngồi xuống thì liền nhìn thẳng vào người bạn thân ngồi đối diện.
Phùng Tuyết Du bị ánh mắt chăm chăm của Thẩm Dĩnh nhìn tới không thoải mái, cô bưng ly nước lên rồi uống một ngụm: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy có được không, tớ đã gọi món rồi, nhìn bộ dạng như muốn nhai sống nuốt tươi tớ của cậu kìa…”
Thẩm Dĩnh vẫn không di chuyển tầm mắt, khi cô nhìn chăm chú vào gương mặt bạn mình thì liền phát hiện, không chỉ có đôi mắt bị sưng mà gương mặt cũng có chút sưng nữa, bộ dạng này chắc chắn là do cô ấy đã khóc quá lâu rồi.
Trái tim Thẩm Dĩnh chợt căng lại, cô hỏi lại Phùng Tuyết Du một lần nữa: “Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?”
Phùng Tuyết Du đặt ly nước trong tay mình xuống, mi mắt cô khẽ rũ xuống nhìn vào chiếc bàn, giúp che đi sự đau xót thương cảm trong đáy mắt cô.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, thì vẫn là bộ dạng như không tim không phổi trước đây: “Hai ngày này tớ đã có một quyết định.”
“Quyết định gì?”
“Không phải trước đây tớ luôn muốn đi du học sao, bây giờ vừa hay lại có một cơ hội, vì công ty của ba tớ có một vị trí đào tạo cho nên tớ đã tình nguyện.” Chỉ một câu nói nhưng không biết cô đã chớp mắt đến bao nhiên lần, như thể làm như vậy sẽ giúp cô làm dịu lại tâm trạng hỗn loạn của mình vậy.
Nghe cô nói như vậy, mi tâm của Thẩm Dĩnh từ từ nhíu lại: “Không phải cậu luôn không muốn làm cho công ty của nhà mình sao, sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Đây không phải là một cơ hội sao? Nếu không cho mình thì cũng là để người khác được lợi, cho nên mình đi sẽ tốt hơn đó.” Phùng Tuyết Du nói xong liền rót thêm một ly nước cho mình, người phục vụ thấy vậy muốn đến giúp cô nhưng lại bị tay cô ngăn lại.
Mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng chính đôi bàn tay hơi hơi run rẩy kia đã để lộ sự căng thẳng trong trái tim cô rồi.
Thẩm Dĩnh đưa tay cầm lấy ly nước của Phùng Tuyết Du, thanh âm cô chợt trở nên nghiêm túc: “Cậu ra nước ngoài có phải là vì Lưu Sinh Y không?”
Lưu Sinh Y.
Phùng Tuyết Du cắn chặt môi mình, sau đêm đó, ba từ này dường như đã được khắc ghi trong tâm trí cô, khiến cô muốn quên cũng quên không được.
Cô không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng trên ghế, khuôn mặt trời sinh luôn kiêu hãnh của cô nhưng đây chính là lần đầu tiên cúi xuống như vậy, Thẩm Dĩnh nhìn thấy mà trong lòng cuộn trào chua xót.
“Du Du, cậu…”
“Đừng!” Phùng Tuyết Du vội vàng cắt đứt lời cô, sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Đừng khuyên tớ, tớ không sao hết,:
“...” Nhìn thấy bộ dạng như đang nhẫn nhịn sự khó chịu của cô mà Thẩm Dĩnh vừa đau lòng vừa tự trách, nếu như tối hôm đó không uống rượu, nếu như cô vẫn còn tỉnh táo thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này rồi.
Lưu Sinh Y nói không sai, trong thế giới người lớn, cô tình tôi nguyện, nhưng thật không may Phùng Tuyết Du không cởi mở và thờ ơ như cô ấy hay thể hiện ra bên ngoài, từ sâu thẳm nơi trái tim, cô ấy luôn là một cô gái khép kín và thậm chí có hơi bảo thủ.
Thật đáng tiếc bây giờ không có cách nào để truy cứu nữa rồi.
Một bữa ăn với tâm trạng kiềm nén, Phùng Tuyết Du thì cố tỏ ra thư giãn khiến cho Thẩm Dĩnh thật không chịu nổi nữa, đến khi chuẩn bị tính tiền, Thẩm Dĩnh đột nhiên kéo tay của cô: “Du Du, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, chỉ cần cậu còn cần tớ, tớ nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Khoé mắt của Phùng Tuyết Du lại đỏ bừng lên, cô mỉm cười một cái: “Tớ biết mà, trời lạnh lắm cậu mau vào trong đi, tớ đi trước đây.”
Nói xong, cô không dám ở lại thêm một giây một phút nào nữa mà ngay lập tức quay người để lại một tấm lưng tiêu sái, nhưng khuôn mặt khi cô đưa lưng về phía Thẩm Dĩnh đã ngay lập tức ướt đẫm nước mắt.
Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn cô ấy bước lên xe rời khỏi, cô đứng trước cửa nhà hàng thở dài một tiếng, sau đó cô lấy điện thoại di động ra và nhìn vào thời gian, đã đến giờ hẹn với Lục Hi rồi nhưng vẫn không thấy người đâu cả.
Cô đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện giục anh không thì người đàn ông đã gọi trước cho cô rồi.
Cô nghĩ anh đã đến nơi rồi nên vừa bước ra ngoài vừa nhấc máy nghe điện thoại: “Alo, anh đến đâu rồi?”
“Xin lỗi Dĩnh Dĩnh, đúng lúc lại có chuyện không đi được, em đợi một chút nha, anh kêu tài xế qua đón em.” Thanh âm mang chút hấp tấp của anh vang lên từ điện thoại.
Thẩm Dĩnh sững người, ngay cả bước chân của cô cũng ngừng lại. Cô đảo mắt nhìn quanh những con đường băng giá và bông tuyết phủ trắng toát cả những cành cây, cả người cô run lên một cái, sau khi suy nghĩ một lát Thẩm Dĩnh liền nhoẻn miệng một nụ cười khổ, cô đem hết tất cả những trách cứ và than vãn nuốt vào trong và giả vờ như mình là một con người hiểu chuyện: “Không sao đâu, anh có việc gấp thì cứ làm đi, cũng đúng lúc Du Du vẫn chưa đi, em kêu cậu ấy đưa em về là được rồi, không cần kêu tài xế đến đâu.”
“Em về một mình được không?”
“Ừm.” Thẩm Dĩnh nói xong thì liền muốn cúp máy: “Du Du gọi em rồi, lát nữa về nói với anh sau, em cúp máy trước đây.”
Sau khi vội vàng cúp điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Dĩnh dường như bị đông cứng lại bởi cơn gió lạnh thoảng qua, một lúc lâu sau đó mới biến mất, cô cầm điện thoại di động trên tay và áp vào ngực mình, nhưng khi cô quay người lại và bước đi, thì liền nhìn thấy một bóng ảnh quen thuộc.
Người phụ nữ đang đứng ngay trước cửa nhà hàng, cô ta mặc áo khoác đen, áo len đen, cả người nguyên một cây đen từ đầu xuống chân, cô ta đứng ngay nơi được trang trí đỏ rực cho năm mới đúng thật là chẳng ăn nhập gì cả.
Đó là Thiệu Mộc Giai.
Đáy mắt Thẩm Dĩnh chợt trở nên băng lãnh, cô đối mắt với cô ta nhưng chỉ một giây sau thì cô liền rời tầm mắt đi, cô không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
Cô nghiêng người qua và đi vào lại nhà hàng, nhưng vừa bước qua cửa thì cánh tay cô liền bị cô ta túm lấy: “Đi vội vậy? Bạn cũ lâu ngày mới gặp, không phải là nên ôn lại chút chuyện cũ sao?”
….….