CHƯƠNG 31: CƯỜNG BẠO TRONG HÔN NHÂN
“Thình thịch, thình thịch…”
Trong phòng làm việc yên tĩnh, bên tai Thẩm Dĩnh toàn bộ đều là tiếng nhịp tim đập nặng nề nơi lồng ngực, ngay cả ngón tay lật tài liệu cũng hơi run, cuối cùng ở ngăn kéo phía dưới cùng của bàn đọc sách, Thẩm Dĩnh phát hiện một bảng báo cáo tài vụ của khoa học kỹ thuật Bác Vũ.
Mà khoa học kỹ thuật Bác Vũ là công ty của Đoàn Trí Thiên .
Cô không có thời gian nhìn kỹ, lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp lại tài liệu rõ nét từng tấm một, lưu bản sao lưu.
Đã tìm thấy bảng báo cáo tài vụ, trong lòng Thẩm Dĩnh ít nhiều nắm chắc, nhưng tiếp theo cô gần như lật xem từ đầu đến cuối tất cả tài liệu đặt phía ngoài một lượt, vậy mà lại không lật ra được nội dung có ích.
Thẩm Dĩnh sốt ruột lại ảo não, tầm mắt lo lắng đảo một vòng quanh căn phòng, cuối cùng nhìn về phía máy tính, sau khi do dự nhất thời, cô vẫn quyết định đánh cược một lần.
Khởi động máy!
Nhưng mà cô không ngờ tới chính là, máy tình không cài mật khẩu, cứ thế trực tiếp khởi động được máy.
Cô biết Đoàn Trí Thiên từ trước đến nay vẫn không phải là một người cẩn thận dè dặt, từ hành vi và cách làm việc của anh ta hằng ngày có thể nhận ra, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới anh ta sẽ sơ ý qua loa như vậy.
Là quá yên tâm về cô hay là quá coi thường cô?
Thẩm Dĩnh nâng khóe môi chế giễu, cô vẫn phải thật sự cảm ơn chính bản thân, bởi vì cô từ trước đến nay chưa từ thử vào phòng đọc sách của anh ta, mới có thể khiến cho Đoàn Trí Thiên lơ là cảnh giác như vậy, ngay đến cả mật khẩu cũng không đặt.
Trong phòng đọc sách yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh tách tách của chuột máy tính, hầu như không có bất kỳ âm thanh nào khác, Thẩm Dĩnh cẩn thận lật xem từng ổ đĩa máy tính một, cô đã từng sửa giúp máy tính trong năm thứ hai đại học, do đó muốn tìm thấy ổ đĩa ẩn hình trong máy tính cũng không phải là vấn đề khó khăn. Hai mươi phút sau, Thẩm Dĩnh đã thu xếp được rất nhiều tài liệu quan trọng về Bác Vũ, cô quay trở lại phòng mình lấy USB từ trong túi, chuyển toàn bộ dữ liệu sang USB.
Load được 10%...
Load được 50%...
Load được 80%...
Nhìn tiến độ máy tính tăng lên từng chút, trong lòng Thẩm Dĩnh cũng khẩn trương hẳn lên, mồ hôi đổ khắp tay, mắt nhìn thấy dữ liệu sắp chuyển sang hết USB, trong sân tầng dưới đột nhiên truyền tới tiếng tắt xe ô tô.
Phòng làm việc không bật đèn, bên ngoài nhìn vào không thể thấy gì, nhưng lúc này đứng trong phòng sách, toàn thân Thẩm Dĩnh đều cứng đờ.
Có người trở về!
Load đến 89%...
“Cạch” một tiếng, cửa trước mở ra, có người đi vào.
Load đến 97%...
Tầng dưới truyền đến một trận ma sát, cô nghe thấy tiếng tủ giày mở ra.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, hai tay buông thõng bên thân bỗng chốc nắm chặt, từ bỏ không?
Nếu như bây giờ từ bỏ, cơ hội tiếp theo không biết bao giờ mới đợi được, mà phía Đoàn Trí Thiên , cô không biết còn có thể giấu được bao lâu.
Thẩm Dĩnh quyết định đánh cược một lần, nghe thấy âm thanh tầng dưới đang ngày một gần, cô cắn chặt môi, nhìn màn hình máy tính, nghiêng mình đi ra khỏi phòng làm việc.
Cùng lúc đó, gần như chỉ kém một giây, Đoàn Trí Thiên xuất hiện ngay ngã rẽ chỗ bậc cầu thang tầng hai, thấy Thẩm Dĩnh đứng trên hành lang, người đàn ông sững sờ một giây, ngay sau đó bước nhanh về phía cô, ngón tay dài vuốt ve chiếc cằm tinh tế của cô: "Đứng ở chỗ này chào đón tôi?"
Thẩm Dĩnh cố kìm nén hành động muốn đẩy anh ta ra, trong mũi ngửi thấy mùi rượu: "Anh đã uống rượu?"
Đoàn Trí Thiên cúi người, kề gần cô: "Tối nay có bữa tiệc xã giao, ăn xong, trưởng phòng Lưu còn đòi đi tụ tập, nhưng tôi trực tiếp trở về, gái gú có gì hiếm lạ đâu chứ, không bằng trực tiếp về nhà với vợ, vợ của tôi vẫn là non mềm…"
"…" Thẩm Dĩnh thiếu chút nữa không kiềm chế được ném cho anh ta một nụ cười lớn, nhưng lo lắng dữ liệu trong phòng sách, cô chỉ có thể chịu đựng cảm giác buồn nôn mà chuyển chủ đề: "Anh uống nhiều quá rồi, để tôi dìu anh đi nghỉ ngơi."
Nghe vậy, đáy mắt Đoàn Trí Thiên hiện lên một vòng kinh ngạc, gần đây phản ứng của Thẩm Dĩnh đối với anh quả thật không tính là tốt, nhìn thấy anh nếu không coi thường thì cũng là thù hận, hiện tại cô đang nói cái gì vậy?
Dìu anh đi nghỉ ngơi?
Chẳng lẽ lại là nghĩ về vị trí của bản thân, suy nghĩ rõ ràng trong nhà này lời nói của ai mới được coi là có trọng lượng, đổi tính rồi hay sao?
Đoàn Trí Thiên đánh giá người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó ôm lấy cần cổ tinh tế của cô, hai mắt híp lại, lộ ra tia nguy hiểm: "Thẩm Dĩnh , có phải cô làm ra chuyện gì có lỗi với tôi hay không?"
Trong lòng Thẩm Dĩnh lộp bộp một cái, nhưng giọng nói lại rất chấn định: "Anh đang nói linh tinh gì thế, tôi lại làm ra chuyện trái với lẽ thường, làm ra loại chuyện như anh và Thiệu Mộc Giai hay sao?"
Đoàn Trí Thiên cau mày: "Khi cô ở cùng với tôi, có thể đừng nhắc đến cô ấy được không?"
Thẩm Dĩnh mỉa mai mở miệng: "Như thế nào, các người làm cũng làm rồi, tôi nhắc đến một chút cũng không được ư?"
Đoàn Trí Thiên tức giận nghiến răng, sau nửa ngày, anh ta bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, vùi miệng vào bên tai cô: "Trước kia không hề phát hiện cô lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có điều như vậy cũng tốt, con mẹ nó chứ tôi đây lại thích hăng say như vậy!"
Nói xong, Đoàn Trí Thiên không để ý cô phản kháng, dùng một tay ôm ngang người cô đi về phía phòng ngủ.
Thẩm Dĩnh lại càng hoảng sợ, hai tay không ngừng đưa ra đánh vào lồng ngực anh ta, tiếc rằng, sức lực của cô đối với Đoàn Trí Thiên không có bất kỳ tác dụng nào, một đường đi thẳng đến phòng ngủ, gần như không có bất kỳ trở ngại nào đè cô lên giường.
Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng đang vuốt ve trên cơ thể mình, Thẩm Dĩnh nhịn không nổi hô lên một tiếng: "Đoàn Trí Thiên , anh muốn làm gì, buông tôi ra!"
"Buông ra? Không có cửa đâu!" Đoàn Trí Thiên bỉ ổi sờ soạng mông Thẩm Dĩnh , dục vọng ẩn sâu dưới mắt không nhìn thấy đáy, nhìn đến nỗi cô kinh hồn bạt vía.
"Anh đây chính là cường bạo trong hôn nhân! Là phạm pháp!" Thẩm Dĩnh rống to, hy vọng có thể đổi lấy một tia lý trí của anh ta.
"Như thế nào, cô muốn tố cáo tôi?" Đoàn Trí Thiên không hề sợ một chút nào, động tác trên tay không hề dừng lại, thậm chí còn tăng thêm lực giày vò cô: "Vậy cũng phải chờ tôi xong việc rồi hãy nói!"
Nói xong, anh ta liền cúi đầu hôn xuống, Thẩm Dĩnh buồn nôn nghiêng đầu né tránh, anh ta hôn xuống bên trái, cô né sang bên phải, mấy lần như vậy liền không thể hôn được, Đoàn Trí Thiên kiên trì kiệt sức, thấp giọng chửi một tiếng, cũng không có tâm tư làm khúc dạo đầu, vội vã đưa tay ra xé rách đồ lót của cô, tấm vải mỏng manh trong tay anh đơn giản không hề có bất kỳ lực uy hiếp nào, hơi dùng lực một chút túm được rồi cởi đến đầu gối cô.
Không khí lùa vào chỗ nhạy cảm, Thẩm Dĩnh kinh ngạc đến độ mở to hai mắt, thấy Đoàn Trí Thiên sắp làm thật, cả người đều ức chế không nổi, run rẩy lên, hai chân điên cuồng giãy giụa, cuối cùng lại bị người đàn ông tìm đúng kẽ hở, nắm lấy cổ chân kéo sang hai bên.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, Đoàn Trí Thiên nhìn chăm chú, kết hôn hơn một năm vẫn thật sự không phát hiện Thẩm Dĩnh lại ngoài tưởng tượng đến như vậy, vóc dáng không ngờ lại tốt hơn nhiều so với Thiệu Mộc Giai .
Anh ta nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ảo tưởng lúc nữa sẽ đem phong cảnh quyến rũ xinh đẹp kia áp dưới thân…
"Tiểu Dĩnh , cô thật đẹp, đẹp đến mức tôi không chịu được..." Đoàn Trí Thiên gần như tham lam ngắm nhìn cô.
"Cút, cút ngay cho tôi!" Thẩm Dĩnh đỏ hồng mắt dốc sức liều mạng giãy giụa, tiếc rằng khí lực của cô không địch lại được, cô giống như con cá nằm trên thớt, không hề có sức lực đánh trả, chỉ có thể ngoan ngoãn để người ta sát hại.
Tuyệt vọng đến cực điểm, cô vậy mà lại nghĩ, nếu như ngày hôm nay mình thật sự bị Đoàn Trí Thiên vấy bẩn, cô bằng lòng tìm cái chết!
Đoàn Trí Thiên lại dường như nhìn không thấy sự sợ hãi của cô, cả người đều bị dục vọng che lấp, cho dù cô phản kháng kịch liệt như thế nào, cũng không có ý định dừng lại.
Anh ta nắm chặt cổ tay mềm mại của người phụ nữ, đụng vào cơ thể chặt khít của người phụ nữ, cảm nhận được sự mềm mại của cô, lập tức bản năng muốn xâm nhập vào…