CHƯƠNG 76: ANH ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI
Nói đến nước này, đã không thể vãn hồi được nữa, Thẩm Dĩnh không biết Dư Quyết Đông nghĩ như thế nào, anh đi làm lâu như vậy chắc sẽ hiểu được ý của cô,buộc phải rõ ràng, tránh rơi vào tình trạng xấu hổ.
Khoảng khắc yên lặng trong xe, Thẩm Dĩnh thả lỏng cảm xúc, nhìn tay của mình đang bị anh ta nắm: “Luật sư Dư, anh có thể buông tôi ra trước được không.”
Dư Quyết Đông sững người, mặc dù trong lòng không tình nguyện những vẫn phải khắc chế, buông cô ra, thật ra Thẩm Dĩnh nói ra câu kia, anh ta đã hiểu ý của cô, nhưng chính là không chết tâm, vẫn muốn giữ một chút mộng tưởng cuối cùng.
“Luật sư Dư, tôi không biết anh đối với tôi có cái nhìn như thế nào, nhưng tôi dám chắc chắn trong lòng tôi, tôi chỉ xem anh là một tiền bối có kinh nghiệm phong phú, một tấm giương đáng học hỏi, tôi kinh nể, cũng tôn trọng, nhưng trừ những điều này ra, tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào về anh, nếu có chỗ nào khiến anh hiểu lầm, tôi rất vui xin lỗi.”
Những lời này, Thẩm Dĩnh trực tiếp nói thẳng, cô không muốn phá hỏng mối quan hệ đồng nghiệp giữa hai người, cũng không muốn đối phương có chút niệm tưởng nào cả.
Hai tay Dư Quyết Đông siết chặt, ánh mắt trở nên nóng bỏng: “Thẩm Dĩnh, tôi biết em đang chuẩn bị ly hôn, tôi không để tâm, bây giờ hay sau này đều sẽ không, ta rất tán thưởng năng lực và thái độ làm việc của em, cũng rất thích tính cách của em, tôi biết em hiện giờ không có cảm giác gì với tôi, nhưng có thể... có thể cho tôi một cơ hội không, để tôi tìm hiểu và ở cạnh em?”
Thật ra từ khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc cho đến hiện nay, trên người Thẩm Dĩnh luôn có một loại khoảng cách, không phải cô làm giá, khảng cách này tự nhiên mà có, là kiêu hãnh và tự hào của một cô gái, cô đúng mực, cảm xúc gì đều có thể tiêu hóa được, bề ngoài của cô nhìn thì yếu mềm nhưng thật ra cô rất kiên cường.
Càng tiếp xúc lâu, Dư Quyết Đông càng bị cô hấp dẫn, từ lúc nào bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô?
Anh ta đã nhớ không rõ nữa, chỉ khi nhìn thấy cô lần đó, anh ta mới hiểu cảm giác chân thật nhất trong lòng mình.
Loại cảm giác này một khi đã được xác định, thì rất khó nén lại.
Thẩm Dĩnh không ngờ Dư Quyết Đông lại cố chấp như vậy, trong lòng rất căng thẳng, nhưng không dám thể hiện ra: “Luật sư Dư, tôi bây giờ không có suy nghĩ yêu đương, tôi hy vọng chúng ta còn có thể là đồng nghiệp tốt.”
Dư Quyết Đông có chút bất ngờ, anh ta nghĩ qua Thẩm Dĩnh sẽ không dễ dàng chấp nhận, tệ nhất là sẽ suy nghĩ, chứ không ngờ cô lại từ chối một cách quả quyết như vậy.
Anh ta rất có tự tin vào bản thân, dù gì Thẩm Dĩnh đã từng kết hôn, chức vụ ở công ty cũng không cao bằng anh, cô không có lý do để từ chối, trừ phi...
Anh ta híp mắt lại: “Em có phải đã có người mình thích không?”
Tim Thẩm Dĩnh đập nhanh, nhớ đến lục Hi, cô đáp: “Ừm.”
Ánh mắt mong chờ của Dư Quyết Đông bị thay thế bằng sự thất vọng, anh ta cuối cùng không nói gì cả, mãi sau, anh ta mở khóa cửa xa ra, buồn rầu nói: “Em đi đi.”
Thẩm Dĩnh mở cửa xe ra, không khí bên ngoài tràn vào, cuối cùng cũng không bức bối như vừa rồi nữa, đối mặt với những trường hợp này cô vẫn không thể làm gì cho tốt hơn được, chỉ có thể bước nhanh rời khỏi đây.
...
Chuyện Dư Quyết Đông tỏ tình với cô đã trở thành khúc mắc trong lòng Thẩm Dĩnh, ăn cơm tối xong, cô ôm macbook ngồi trên sô pha ở phòng khách ngơ ngẩn, ngay cả Lục Hi xuống lầu cũng không biết.
Anh rót một ly nước, dựa người vào tường, nhìn người phụ nữ ngồi cách đó không xa hồn vía đang treo trên mây: “Đang nghĩ gì vậy?”
Anh nói, Thẩm Dĩnh một chút phản ứng cũng không có, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Lục Hi khẽ nhướng mày, cầm ly nước ấm đến ngồi cạnh cô.
Ghế sô pha lún xuống, cơ thể cô rung lên, Thẩm Dĩnh mới phát hiện anh không biết từ lúc nào đã xuống đây.
“Anh xong việc rồi sao?”
Lục Hi không nói hai lời ôm cô lên đùi, một tay cố định eo của cô, một tay sờ cái đùi thon thả của cô: “Nghĩ gì mà nhập tâm vậy, hử?”
“Không nghĩ gì, chuyện công việc thôi.” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí cũng có chút chột dạ.
Lục Hi là ai cơ chứ, liếc mắt một cái là nhìn ra cô đang nói dối, vốn cho rằng không có gì đâu, nhưng lúc này vì biểu hiện của cô càng khiến anh hiếu kỳ.
“Em biết tôi không thích người khác nói dối.”
Cô biết, cô biết rất rõ, nhưng à... Chuyện này thật sự có thể nói với anh sao?
Thẩm Dĩnh có chút lưỡng lự, cắn cắn môi dưới, cô lại không biết phản ứng này của cô càng khiến Lục Hi không vui, cô không phải là một người thích nói dối, chuyện có thể khiến cô nói dối, xem ra phải rất quan trọng.
Quan trọng?
Người đàn ông khịt khịt mũi, rất không hài lòng.
Trừ anh ra, còn có ai quan trọng như vậy?
Thẩm Dĩnh đang nghĩ nên giải thích với anh như thế nào, nhưng rất nhanh mạch suy nghĩ liền bị cắt ngang, cái tay thô ráp kia đang tiến vào bên trong quần áo của cô, không cố kỵ gì mà tự nhiên di chuyển.
Rất nhanh, hơi thở của cô dần nặng nề, đưa tay ngăn anh lại: “Anh, anh đừng...”
Lục Hi không cho cô cơ hội phản kháng, bỏ macbook của cô sang một bên, thân thể anh càng áp lên.
Không chịu nói thật sao?
Đơn giản, thu thập cô một chút, anh không tin cô không ngoan ngoãn nói ra.
Bình thường, anh áp lên sẽ dùng tay chống đỡ, sợ đè nặng lên cô, nhưng hôm nay anh thực sự áp lên, Thẩm Dĩnh cảm giác anh đang không vui, nhưng không thể ngăn cản thế công của anh.
Quần áo trên người rất nhanh bị cởi hết, ở phòng khách không ấm bằng phòng ngủ, Thẩm Dĩnh nhịn không được run rẩy, người này hôm nay không chút kiên nhẫn, không có khúc dạo đầu đã công thành chiếm đất.
Thẩm Dĩnh không thừa nhận nổi khẽ rên một tiếng, anh xấu xa hỏi cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm trầm thấp của anh vang lên, Thẩm Dĩnh thực sự rất không thích anh một lời không hợp thì lại làm chuyện này, căn bản không để ý cảm nhận của cô, cô cũng ương ngạch không chịu mở miệng.
Lục Hi vốn không có tức giận bao nhiêu, lúc này bởi vì sự kiên trì của cô mà thật sự có vài phần không vui.
Lần vận động này trở nên rất quỷ dị, sau khi kết thúc, Thẩm Dĩnh mặc lại quần áo, cơ thể không thoải mái, có chút đau, anh căn bản không có tiết chế, thành như này cũng nằm trong dự đoán.
Trong lòng cô có chút chua chát, cô đứng dậy đi lên lầu, Lục Hi muốn qua bế cô, bị Thẩm Dĩnh lạnh mặt tránh ra: “Anh đừng đụng vào tôi.”
Lông mày của Lục Hi gần dính chặt với nhau, hơi nóng nảy, khi nhìn thấy đôi mắt của cô ửng ngầu, anh đã giơ tay ra rời ngừng lại giữa không trung, bỏ xuống cũng không phải, không bỏ xuống cũng không đúng.
Thẩm Dĩnh hít thở sâu, thất vọng nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy...” Nói được một nửa, cô đột nhiên ngừng lại, hơi nghiêng mặt, lắc đầu: “Bỏ đi, tôi đi nghỉ đây.”
Nói xong, Thẩm Dĩnh không nhìn anh thêm lần nào nữa, tự mình đi lên lầu hai.
Tiếng mở cửa vang lên, rồi mau chóng đóng lại.
Lục Hi giống như bị đơ ra, mất một lúc mới thu tay về, trong đầu toàn là câu nói vừa rồi của cô, cô muốn nói cái gì?
Ý của anh không phải như vậy.
Sống 32 năm, anh lần đầu tiên bởi vì một người phụ nữ mà phiền não, anh chưa từng yêu đương, cũng không biết cách dỗ phụ nữ, anh bây giờ thậm chí tại sao Thẩm Dĩnh lại tức giận cũng không biết.
Làm sao đây?