CHƯƠNG 96: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI MUỐN CHIỀU THÌ CHIỀU
"Này anh ơi, tiền thối của anh..."
Nhân viên cửa hàng đuổi theo, chỉ tiếc là còn lại mỗi khói xe ô tô, chiếc Bentley tăng tốc cực nhanh chạy ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Nhân viên cửa hàng cầm 116nghìn tiền lể, tim không khống chế được đập mạnh, một người đàn ông như vậy, ăn mặc không lôi thôi, đi xe sang trọng, vẻ ngoài lại hoàn hảo như vậy nhưng lại nửa đêm chạy đi mua băng vệ sinh.
Khó có thể tưởng tượng được là cô gái thế nào mới có thể làm cho một người hoàn hảo như vậy tình nguyện làm thế.
...
Lục Hi lái xe đi thẳng về biệt thự Ngự Cảnh viên, Thẩm Dĩnh nằm không dám nằm, ngồi không dám ngồi, lúc anh trở về thì đã đứng ở phòng khác, thấy tay anh xách theo túi nilong màu đen thì giành lấy chạy thảng vào phòng vệ sinh.
Sau năm phút thì rửa tay ra khỏi WC, cả thế giới trở nên sáng sủa.
Nhưng mà cô không vui mừng được bao lâu đã bị từng cơn quặn đau trong bụng làm hại không xuống giường được, từ nhỏ cơ thể cô đã có chút hàn, mỗi ngày đến kỳ sẽ rất đau, lúc đau nhất có thể bị hoa mắt chóng mặt.
Lục Hi tắm gội xong ra khỏi phòng tắm, mấy ngày nay vốn nghỉ ngơi không tốt, hôm nay vì tìm cô sai thời điểm cũng không thể làm gì, đang định ôm thân thể mềm mại của cô ngủ một giấc thật ngon, không ngờ vén chăn lên đã thấy cơ thể cong quắp khó chịu của cô.
Lục Hi không biết về mặt này của phụ nữ, hỏi cô làm sao cô cũng không nói, có chút nóng lòng gọi cho La Quyết Trình: "Thẩm Dĩnh đến kỳ kinh nguyệt bụng rất đau, có cách nào giảm đau không?"
Một người vừa đứng mổ xong, đói đến bụng dán sau lưng đầu óc choáng váng bị lấp đầy cẩu lương, rốt cuộc cũng bạo phát: "Tôi là bác sĩ ngoại khoa không phải bác sĩ phụ khoa, đau bụng lúc đến kỳ chỉ là hiện thượng bình thương, chỉ cần không phải nặng đến choáng váng đầu óc thì không sao!"
Lục Hi thấy anh ta nóng giận, không để ý đến anh ta kêu ca: "Hỏi cậu làm sao để giảm đau?"
La Quyết Trình tức giận tháo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, nể tình đạo đức nghề nghiệp nói: "Thuốc giảm đau sẽ có tác dụng nhưng sẽ có ba phần độc, hoặc là có thể nấu gừng với đường đỏ, làm ấm bụng, có chút tác dụng."
"Đường đó nấu chung với gừng?" Chưa từng nấu món này, Lục Hi rất đau đầu, hỏi rất tỉ mỉ.
"Nấu chung." La Quyết Trình giật giật khóe môi: "Tôi nói này anh Lục, cậu cũng quá kỳ lạ rồi, chỉ là đau bụng kinh đâu phải là chuyện lớn gì, cậu gọi điện thoại đến cho tôi cũng quá cưng chiều rồi?"
"Người phụ nữ của tôi muốn chiều thì chiều, cậu có ý kiến?"
Nói xong không đợi La Quyết Trình bùng nổ thì đã tút một tiếng cúp điện thoại.
La Quyết Trình lại bỏ điện thoại vào túi, dở khóc dở cười: "Nói thôi cũng không được?"
Điền Tang Tang đi ra từ phòng phẫu thuật đúng lúc nghe được câu này, không biết viện trưởng kiêm sư phụ của mình nhìn sang, vừa lúc thấy ánh mắt La Quyết Trình, muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được; "Viện trưởng, anh làm sao vậy?"
"À, không có chuyện gì." La Quyết Trình thuận miệng trả lời, sau khi thấy Điền Tang Tang lại bổ sung nửa câu: "Đều chọc giận người khác giống cô, phiền phức."
"..." Điền Tang Tang rất vô tội, sao lại kéo đến trên đầu cô rồi?
"Còn đứng đấy làm gì, đến phòng làm việc của tôi thu dọn đồ đạc đi." La Quyết Trình phất phất tay, mười phần là tư thế của lãnh đạo.
Điền Tang Tang gương mặt buồn khổ, mới đứng trước bàn mổ ba tiếng, còn chưa đợi thở thì đã bị La Quyết Trình sai vặt, rất nhiều học viên cùng lứa cô đều hâm mộ cô được La Quyết Trình dạy bảo, trời mới biết rốt cuộc cô phải trải qua những gì.
la Quyết Trình thấy vẻ mặt cô ủ rũ, nhíu mi: "Sao vậy, không vui? Đi, tôi đổi người khác..."
"Đừng đừng!" Điền Tang Tang vội vàng nhảy đến trước mặt anh ta: "Tôi đi tôi đi..." Cả nhà anh.
Nửa câu sau cô âm thầm bổ sung trong lòng, giận mà không dám nói gì.
La Quyết Trình cúi cúi đầu, dùng hành động che đi khóe môi đang cong cong, đưa tay lên đặt lên vai cô, đẩy cô về phía trước: "Mau đi."
...
Lục Hi cúp điện thoại thì đi thẳng vào trong bếp, tìm ra một cái nồi đun nước trước giờ vẫn chưa được dùng đến, cắt mấy miếng gừng, lại lấy đường đỏ trong ngăn lạnh bỏ vào, sau khi đun sôi mười phút thì rót vào trong ly.
Một ly đường đỏ nước gừng bốc hơi được đưa vào trong phòng, ánh mắt nhìn người trên giường: "Đứng dậy uống."
Thẩm Dĩnh đang co ro khó chịu nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái ly đang bốc hơi nóng, đầu óc có chuuts không nghĩ ra: "Đây là cái gì?"
Cổ tay anh lắc lắc: "Nước gừng đường đỏ."
Thẩm Dĩnh kinh ngạc, đứng dậy nhìn lại, nước màu nâu có mùi vị gừng, cười nhạo người bên cạnh: "Anh nấu?"
Mắt thấy anh sắp giận, vội vàng thổi bớt nóng đưa đến bên miệng ăn một ngụm, nhiệt độ ấm áp xẹt qua dạ dày chui vào dạ dày, đáy lòng ấm áp lên.
Thật ra Thẩm Dĩnh không thích mùi gừng, nhưng khi nhìn tấy anh chuẩn bị những thứ này thì cô cũng ép bản thân mình uống, không được lãng phí tấm lòng của anh ấy.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Lục Hi thấy cô ngoan ngoãn uống xong thì vẻ mặt cũng dịu hơn nhiều.
Thẩm Dĩnh không nhịn được cười: "Sao mà nhanh có hiệu quả vậy chứ."
"La Quyết Trình nói có tác dụng."
Cô cong cong khóe miệng: "Chuyện như vậy mà anh cũng hỏi bác sĩ, ngượng quá đi mất."
"Nhìn em đau dữ dội." Lục Hi đỡ cô nằm xuống, bỗng nhiên lấy tay xốc áo cô đang mặc lên.
Thẩm Dĩnh cả kinh, thấp giọng kêu: "Anh làm gì thế!"
Bàn tay của anh dừng lại, hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy, giọng nói hỏi lại: "Xoa bụng cho em, có thể làm gì chứ?"
Thẩm Dĩnh biết là mình đã nghĩ nhiều rồi, lúng túng sờ mũi một cái: "Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."
Ai bảo anh ... vô liêm sỉ như vậy, không phải là do cô còn sợ hãi nên mới phản ứng quá như vậy.
Lục Hi biết cô khó chịu, không tính toán với cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại của cô, cũng không có làm gì khác, thật sự là lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Thẩm Dĩnh nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng suy nghĩ ngọt ngào, nghĩ đến lần đầu tiên thấy anh có hơi khó tin: "Anh có biết ấn tượng của em với anh là gì không?"
"Sao?"
"Nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú."
Lục Hi giật giật khóe môi, dùng sức hơn vài phần: "Muốn ăn đòn?"
"Thật đó, sự thật chứng mình ấn tượng đầu tiên của em về anh hoàn toàn chính xác." Thẩm Dĩnh biết hiện giờ anh không làm gì được mình mới có thể chiếm tiện nghi: "Anh nói có đúng không?"
Lục Hi thấy gương mặt được một tấc tiến một mét của cô, chuyển trọng điểm: "Vậy em có biết ấn tượng đầu tiên của anh về em là gì không?"
Nói vậy, Thẩm Dĩnh thật sự có chút tò mò: "Thế nào?"
"Da rất trắng, mặt rất nhỏ, đôi mắt rất lớn, eo rất nhỏ, mông căng mềm..."
Không đợi anh nói xong, Thẩm Dĩnh đã cắt lời anh: "Anh nói gì vậy? Ấn tượng đầu tiên anh thấy là chuyện này?"
"Đàn ông nhìn phụ nữ chỉ có hai loại." Ánh mắt anh như có như không nhìn cô: "Hoắc là không có cảm giác, hoặc là..."
Anh tiến đến bên tai lưu lại ba chữ khiến người ta xấu hổ và giận dữ, toàn bộ hơi thở phả vào cổ cô, hơi ngứa, hơi nóng, như là có bàn tay nhỏ đang cào.