Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, Dư Quyết Đông nhờ mình cầm tài liệu khi nào....
Có điều chỉ một giây sau cô liền kịp phản ứng, anh ta đây là đang giúp mình giải vây.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra: "Thật xin lỗi, để mọi người phải chờ lâu."
Dư Quyết Đông với tư cách là một luật sư có tiếng tăm của công ty luật, anh ta cũng đã lên tiếng rồi, đương nhiên sẽ không có người tiếp tục nói gì, Liên Vân cũng chỉ có thể giả vờ rộng lượng để cô ngồi xuống.
Thẩm Dĩnh sau khi ngồi xuống, cảm kích nhìn Dư Quyết Đông, nhưng người ta cũng không có sắc mặt tốt, lạnh lẽo trừng cô một cái, tiếp theo liền bắt đầu nhìn tài liệu ở trên bàn.
Tất cả mọi chuyện đều lọt vào trong tầm mắt của Lục Hi, vẻ mặt người đàn ông băng lãnh có thể nặn ra nước, ngay cả Trịnh Tinh Cung ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được.
Cho dù nói như thế nào thì buổi kiểm tra đánh giá cũng thuận lợi tiến hành, người mới ở tổ khác mới báo cáo một lần, đến lượt Nhậm Mai Phi và Thẩm Dĩnh, Nhậm Mai Phi xung phong làm người đầu tiên, nói là cho Thẩm Dĩnh chút thời gian để chuẩn bị.
Thẩm Dĩnh vốn đang không hiểu tại sao cô ta lại có lòng tốt như vậy, thấy PPT của cô ta xuất hiện trên máy chiếu, cô mới hiểu tại sao Nhậm Mai Phi lại giành báo cáo trước.
Ngoại trừ bộ phận phụ trách vụ kiện không giống nhau, các phần khác cơ hồ đều giống của cô, thậm chí ngay cả những cảm nhận cuối cùng cũng y hệt.
Thẩm Dĩnh nhìn cô ta đứng trên bục chậm rãi thuyết trình, nhiệt độ trên đầu ngón tay từng chút từng chút như rút mất khỏi cơ thể, cô nhìn chằm chằm Nhậm Mai Phi trên mặt toàn ý cười, đối phương tựa hồ nhận ra cũng nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Dĩnh nhìn thấy rõ sự khiêu khích và trào phúng trong ánh mắt của cô ta.
Nhậm Mai Phi đã trộm PPT của cô.
Thuyết trình nữa giờ kết thúc, phòng họp vang lên một trận vỗ tay, hai tay Thẩm Dĩnh nặng nề muốn nhấc lên cũng nhấc không được, cử động như vậy rơi vào mắt của người ngoài lại trở thành bụng dạ hẹp hòi.
"Người tiếp theo, Thẩm Dĩnh."
Thẩm Dĩnh nghe được có người đang kêu tên mình, mọi thứ xung quanh đều giống như không tồn tại, cô siết chặt USB trong tay, lòng bàn tay đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô ngồi tại vị trí không nhúc nhích.
"Thẩm Dĩnh, đến lượt cô rồi." Dư Quyết Đông nhíu nhíu mày, một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Dĩnh nhìn về phía anh ta, âm thanh khô khốc: "Tôi..."
Thấy phản ứng của cô không bình thường, Dư Quyết Đông nhận ra có chỗ không đúng: "Sao vậy?"
Không đợi Thẩm Dĩnh trả lời, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa bỗng nhiên mở miệng: "Nếu như không dám lên thì tính là bỏ quyền."
Trong lòng Thẩm Dĩnh hơi hồi hộp, cô không có lựa chọn nào khác, bước đến bục thuyết trình, giao USB cho nhân viên bên cạnh, PPT được hiển thị trên màn chiếu, cô nghe thấy tiếng chất vấn của người khác.
Thẩm Dĩnh nhìn về phía Nhậm Mai Phi, đối phương đang cười, nụ cười kia không kiêng nể gì cả, không chút nào che lấp sự trào phúng làm cho tia lý trí cuối cùng của cô cũng tan rã.
Cô cưỡng chế bất an nơi đáy lòng, mặt không đổi sắc bắt đầu thuyết trình, còn chưa xong tờ thứ nhất đã bị kêu dừng lại.
"Nội dung PPT của cô và Nhậm Mai Phi giống nhau, nếu như nội dung phía sau cũng giống nhau thì không cần lập lại một lần nữa."
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú: "PPT của chúng tôi giống nhau, nhưng cũng không giống nhau."
"Đây là ý gì?"
"Bởi vì...." ngón tay Thẩm Dĩnh chỉ về phía Nhậm Mai Phi: "Cô ta đã trộm nội dung của tôi."
"Cô nói bậy bạ cái gì đó!" Nhậm Mai Phi từ trên ghế đứng dậy, gương mặt giả vờ rất tốt rằng mình không thể tin nổi: "Chính cô không chăm chỉ chuẩn bị, tại sao lại đổ lên đầu tôi, hơn nữa, tôi vừa mới thuyết trình xong, bây giờ mới đến lượt cô, không phải là cô cố ý chứ?"
"Cô đã nói xong, nhưng cô nói không đúng." Thẩm Dĩnh lật một tờ trong PPT ra: "Cô có thể chép nội dung của tôi, nhưng cô không thể chép được ý tưởng mà tôi muốn biểu đạt."
"Cô!" Nhậm Mai Phi tức giận, cô ta không ngờ Thẩm Dĩnh sẽ vạch trần cô ta trước mặt mọi người, đáy mắt hiện lên sự bối rối: "Cô già mồm ác lẽ phải."
"Có phải là tôi già mồm ác lẽ phải hay không, rất nhanh liền có thể biết."
Hai nhân viên mới này lại làm ra trò hề trước mặt đông đảo lãnh đạo, ảnh hưởng không tốt, nhưng Thẩm Dĩnh rất kiên trì, chỉ có thể để cho cô tiếp tục nói.
Ban đầu Thẩm Dĩnh rất khẩn trương, bị gây rắc rối như thế ngược lại đã bình tĩnh lại, dù sao kết quả có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ như bây giờ, cô muốn nói liền nói, còn về đánh giá như thế nào thì giao cho người khác đi.
Toàn bộ quá trình thuyết trình từ đầu tới cuối, mặc dù có vài chỗ chính xác là khác hẳn với Nhậm Mai Phi, ý kiến cũng sâu sắc hơn một chút, nhưng nội dung vẫn là giống nhau bảy mươi phần trăm.
Làm thế nào để đánh giá là ai trộm của ai, thật đúng là khó mà nói.
Thẩm Dĩnh đột nhiên có một tia sáng thông suốt, tìm thấy một trong các phần: "Nhậm Mai Phi vừa nói đến thông tin tiếp đãi, nhưng hình như tôi biết rằng, cô vẫn chưa tiến hành công việc tư vấn tiếp đãi?"
Sắc mặt Nhậm Mai Phi khẽ biến, có chút nhớ không nổi nội dung mà Thẩm Dĩnh đang nói: "Cô nói chỗ nào?"
"Cô không biết?" Thẩm Dĩnh cười nhẹ: "Đây không phải là chỗ sai của mình, ngay cả chỗ sơ suất đó cũng không giống nhau, thuyết trình xong chỉ có tôi nhớ được rõ ràng."
Nhậm Mai Phi bị một câu của cô làm cho đứng hình, sắc mặt vừa xanh lại vừa đỏ, rơi vào tình cảnh rất xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là luật sư hướng dẫn của cô ta đứng ra hòa giải, nhưng mà lời nói cũng đã nói rồi, cũng không thể bao che như lúc nãy được.
Dù sao cũng chỉ là một buổi kiểm tra đánh giá, những người lãnh đạo cũng ở đây, không có thời gian để kiểm chứng ai đúng ai sai, chỉ là đối với hai nhân viên mới này, chắc chắn đều bị mất điểm.
Sau khi tự suy nghĩ, Lục Hi vẫn ngồi im nãy giờ không nói chuyện bỗng mở miệng, nhưng là nói với Thẩm Dĩnh: "Cô nói rằng nội dung của mình đã bị sao chép?"
Thẩm Dĩnh không ngờ rằng anh lại đột nhiên hỏi mình, gật gật đầu: "Phải."
"Cho nên cô cảm thấy bản thân mình không sai?" Không đợi Thẩm Dĩnh mở miệng, anh lại tiếp tục nói: "Làm một nhân viên pháp luật, ngay cả tài liệu tư mật của mình cũng giữ không tốt, tôi phải dựa vào cái gì để tin tưởng cô sẽ bảo vệ tốt cho thân chủ của mình?"
Anh bỗng nhiên ra tay thì Thẩm Dĩnh căn bản cũng không phải là đối thủ, ngoại trừ sững sờ nghe thì một câu phản kích cũng không thoát ra khỏi miệng.
"Không nói đến nội dung bị trộm, PPT của cô cũng không xuất sắc, mỗi một việc cô đều phải làm tốt kế hoạch thứ hai, mà không phải là biến thành một trò hề." Âm thanh của người đàn ông lạnh lẽo, ăn nói mạnh mẽ, cũng đã xác định tất cả tính chất của vấn đề lúc nãy.
Một trận hồ nháo.
Thẩm Dĩnh vốn cho rằng dưới tình huống như vậy cô sẽ đưa ra lời giải thích cùng phản ứng, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng trong mắt bọn họ chỉ là một trò hề?
Tất cả những cố gắng của cô đều không được công nhận, nhận thức như vậy khiến cho hốc mắt của Thẩm Dĩnh có chút hơi nóng, cô nhanh chóng chớp chớp đôi mắt ngăn chặn không rơi nước mắt.
"Lần kiểm tra đánh giá này, hai người đều nhận được không điểm, lần sau nếu còn xuất hiện tình huống này, trực tiếp cút ngay cho tôi." Nói xong, Lục Hi đứng dậy, lúc đi ngang qua Dư Quyết Đông, anh dừng bước: "Hình Yên không cần cấp trên bao che cho cấp dưới của mình, tan họp."
Người đàn ông bước nhanh chân rời đi, người trong phòng họp cũng nối đuôi nhau mà bước ra, Thẩm Dĩnh ngồi tại vị trí mà ngây người, thấy Dư Quyết Đông đi tới, cô vội vàng mở miệng: "Thật xin lỗi, luật sư Dư. Tôi muốn yên tĩnh một mình."
Nói xong, cô trực tiếp ôm tài liệu quay người rời đi, tại cửa phòng họp đụng phải Trịnh Tinh Cung đang quay lại, cô khẽ gật đầu chào hỏi liền bước nhanh chân chạy đi.
Trịnh Tinh Cung mang báo cáo trở về cho tổng giám đốc xử lý, nhìn vẻ mặt lạnh như băng sương của ông chủ nhà mình đang ngồi ở bàn làm việc, do dự mãi cuối cùng vẫn mở miệng nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi vừa gặp cô Thẩm, hình như cô ấy đang khóc..."