CHƯƠNG 237: TÌNH CẢM SÂU ĐẬM CỦA ANH, CÔ KHÔNG HIỂU
Một giây trước cô ta vẫn còn đang nói chuyện với Thiệu Mộc Giai, một giây sau anh đã tới...
Giang Sở Tinh hơi chột dạ, ngập ngừng gọi anh: “À, Hi, sao anh cũng tới vậy?”
Hôm nay Lục Hi vốn không định tới đây, nhưng Thẩm Dĩnh đến ký tên và trả tiền viện phí, bên viện bên này ghi nhận và gửi thông báo đến, nên anh chạy tới, không ngờ người đã đi rồi.
Lúc này, đối diện với ánh mắt đảo tới đảo lui của Giang Sở Tinh, Lục Hi chợt thấy kì lạ, không rõ ý tứ mà hỏi cô ta: “Em ở đây làm gì?”
Giang Sở Tinh nở nụ cười, cố khiến mình có vẻ bình tĩnh: “Lúc nãy em muốn xuống lầu đi dạo...”
Nói một nửa, cô ta chợt nhớ đến Thẩm Dĩnh, biết điều gì có thể khiến anh phân tâm nhất, chủ động nhắc tới: “Đúng rồi, lúc ở hành lang gặp được Thẩm Dĩnh.”
Quả nhiên nghe cô ta nói vậy, vẻ mặt Lục Hi lập tức sốt sắng, cũng tập trung hơn: “Hai người nói gì với nhau?”
“Cô ấy đến bệnh viện giải quyết công chuyện, đúng lúc gặp được em, cũng không nói gì, nói đúng hơn là... em bị anh đuổi đi.” Nói đến đây, Giang Sở Tinh còn giả vờ đáng thương bĩu môi, như thể khó nói.
“Em không khiêu khích cô ấy, cô ấy sẽ không nói như vậy với em.” Giọng điệu người đàn ông rất chắc chắn.
Cho dù nghe có vẻ rất khó tin, nhưng ít nhất chủ đề đã chuyển hướng, Giang Sở Tinh vì che giấu suy nghĩ thật trong lòng mình, không thể không ậm ừ thừa nhận: “Anh cũng biết, quan hệ giữa bọn em thật sự quá cứng nhắc...”
So với việc quan hệ với Thiệu Mộc Giai bị phát hiện, cô ta tình nguyện để anh nhìn thấy vẻ chột dạ của mình là vì Thẩm Dĩnh.
“Sở Tinh, đừng làm thêm chuyện gì khiến tôi chán ghét, sự bao dung giữa tôi với cô cũng chỉ có giới hạn.” Lục Hi đi đến bên giường, không nhìn cô ta, mà nhìn về ống truyền dịch bên cạnh, như thể chỉ khi làm vậy thì tâm trạng trong lòng anh mới bình ổn được.
Anh sợ mình có lúc không nhịn được, sẽ động tới Giang Sở Tinh, mà dáng vẻ này của thân thể cô ta căn bản không chịu nổi bất cứ tổn thương gì.
Trong phòng im ắng, không biết từ bao giờ, hình thức chung sống giữa bọn họ đã biến thành như vậy, yêu cầu và sự chiếm hữu lúc trước đối với cô ta không biết để làm gì, giờ phút này chỉ cảm thấy nặng nề và mệt mỏi như vậy.
“Anh đã phái người chuyển viện giúp bà ngoại em, tối nay làm kiểm tra xong sẽ chuyển qua bệnh viện La thị bên này, ngay bên cạnh phòng bệnh em, để em tiện chăm sóc.”
Vừa dứt lời, Giang Sở Tinh giống như không thể tin nổi: “Cái, cái gì?!”
Vừa nãy còn đang bận suy nghĩ, không biết nên làm thế nào để chuyển đi mà không để anh phát hiện suy tính của mình, không ngờ đột nhiên người lại được chuyển thẳng đến bệnh viện La thị.
Nhờ vậy, kế hoạch của cô ta sẽ dễ dàng triển khai hơn rất nhiều, đối với cô ta thật sự là quá tốt.
Nhưng Lục Hi không biết suy nghĩ của cô ta, còn nghĩ cô ta không biết tình hình của Trương Lan Trình, muốn lừa gạt, cố gắng kéo dài tuổi thọ của Trương Lan Trình: “Đến tối là em có thể gặp được bà ngoại.”
“Thật tốt quá!” Giang Sở Tinh kích động không thôi, thoáng chốc ngồi thẳng dậy: “Hi , cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh...”
Tâm trang cô ta kích động, có thể thấy rất vui vẻ, Lục Hi biết người thân của cô ta trên đời này chỉ còn lại một mình Trương Lan Trình, tuy không thân thiết với Trương Lan Trình, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy năm nay, vẫn không ngăn được chua xót trong lòng.
Nói sao đi nữa thì năm đó chính anh đã gián tiếp hại chết ba mẹ Giang, anh không thể chối bỏ trách nhiệm, huống chi ba mẹ Giang đối xử với anh như con trai ruột, trong lòng anh không làm lơ được.
“Cốc cốc cốc.”
Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, môi mỏng Lục Hi khẽ mở: “Vào đi.”
La Quyết Trình cầm tập hồ sơ đi vào, hơi gật đầu với Giang Sở Tinh xem như chào hỏi, đi thẳng đến vỗ vai Lục Hi: “Đi ra ngoài một chút, có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Hi liếc nhìn Giang Sở Tinh, xác nhận không có vấn đề gì, cùng anh ta ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến văn phòng viện trưởng.
“Cậu đưa Trương Lan Trình đến, tôi không có ý kiến, nhưng tôi phải nói rõ ràng với cậu.” La Quyết Trình nặng nề thở ra một hơi: “Thứ nhất, tình hình thân thể của bà ấy hiện giờ rất không lạc quan, tình huống như vậy chắc chắn không thể nghi ngờ là sẽ chết, chỉ là vấn đề thời gian, bất cứ bệnh viện nào cũng không muốn tiếp nhận. Tôi biết cậu muốn gạt Giang Sở Tinh, nhưng tôi cũng phải nói cho cậu, Trương Lan Trình có thể kiên trì tối đa ba tháng, đây là tình huống lạc quan nhất, ít hơn một tháng cũng không phải không thể, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Hôm nay lúc nhận được tin, La Quyết Trình không nói gì đã đồng ý, tỉ lệ tử vong của bệnh viện La thị vẫn luôn rất thấp, đây cũng là lý do vì sao nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh và giới chính trị đến đây điều trị.
Thêm một ca tử vong cũng không thành vấn đề, nhưng anh ta vẫn sợ Lục Hi sẽ hy vọng nhiều.
Nghe vậy, người này gật đầu: “Tôi biết.”
“Chỉ là, nếu cậu muốn gạt Giang Sở Tinh, tôi nhất định sẽ để đội phụ trách y tế kí hợp đồng giữ bí mật, chỉ cần bảo đảm hiện giờ cô ấy không biết rõ tình hình, sau này cũng không tiết lộ, cậu phải chú ý phối hợp đấy.”
“Ừ, không thành vấn đề.”
“Vậy được, chuyện khác cũng không sao. Tối nay tôi để người đến đây chăm sóc, điều trị đều phải thật tích cực, sẽ không bỏ cuộc, cậu cứ yên tâm.”
“Được.” Lục Hi đưa tay lấy ra một thuốc từ trong âu phục: “Hút một điếu, được không?”
La Quyết Trình nhìn quầng thâm dưới mí mắt anh, thở dài: “Hút đi. Tối nay tôi và Bùi Dục có mở tiệc, chỉ có hai người chúng tôi, cậu đi không? Đúng lúc thằng nhóc kia dạo này vẫn luôn nhắc đến cậu.”
Lục Hi “phụt” một cái mở cái bật lửa lên, ngậm môi hướng về phía trước, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra làn khói xám trắng: “Đi.”
La Quyết Trình không ngờ anh sẽ đồng ý, trong lòng khẽ thở phào, chỉ cần anh đồng ý là được rồi: “Đi, tám giờ, Hồng Đỉnh.”
...
Ba người đàn ông buổi tối đúng giờ xuất hiện trong phòng bao VIP của Hồng Đỉnh, Lục Hi từ trước đến nay luôn là người đến đúng giờ nhất, hôm nay lại khoan thai đến chậm.
“Buổi họp trong công ty trì hoãn.” Anh nói xong, không dừng lại, liền bưng ly rượu trên bàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,: “Tôi tự phạt.”
Bùi Dục chưa từng thấy tình cảnh này, hơi ngơ ngác, cũng không quan mà hăng hái: “Anh Lục Hi đến đây, em uống với anh, không phải là rượu thôi sao, uống xong lại đổi cái khác, đúng lúc dạo này em nhận được không ít hàng ngon!”
Một kẻ muốn uống, một kẻ khác không chỉ không cản mà còn uống theo?
La Quyết Trình vừa nhìn dáng vẻ này đã thấy không ổn, nhưng còn có thể nói gì, người đã đến cũng không thể làm mất hứng, coi như là trút hết muộn phiền vậy.
Vì vậy, cuộc đời đã trải qua hơn ba mươi năm của Lục Hi, lần đầu tiên uống đến bất tỉnh, nói đúng hơn là vẫn còn có thể đi đứng, nhưng đã không còn tỉnh táo.
Nhìn thấy tình hình này, La Quyết Trình kêu ngừng, để quản lý câu lạc bộ sắp xếp tài xế đưa đón, nửa đỡ nửa kéo anh lên xe: “Ngự Cảnh Viên, biết ở đâu không?”
Tài xế đưa đón sao lại không biết mấy vị này, liền gật đầu: “Biết biết, tổng giám đốc La anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa đến nơi an toàn.”
Lúc này La Quyết Trình mới an tâm, vẫy tay nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt.
Nhưng anh ta không ngờ được, Lục Hi tỉnh lại trên đường, nhìn khung cảnh đường phố hiện lên qua cửa sổ, đầu nóng lên, sai bảo: “Đến cư xá Hồng Uyển.”
Đột nhiên thay đổi điểm đến, tài xế kinh ngạc: “Tổng giám đốc Lục, anh nói đến đâu?”
“Cư xá Hồng Uyển.”
Tài xế đưa đón rất ít khi đến những cư xá kiểu cũ chế này, theo hướng dẫn mà tìm được cư xá Hồng Uyển, lại xác nhận lần nữa: “Là ở đây sao, Tổng giám đốc Lục?”
Lục Hi gắng gượng mở mắt ra nhìn thoáng qua, mũi nặng nề ừ một tiếng: “Ừ.”
...
Hơn nửa tiếng sau, xe vững vàng dừng dưới lầu nhà Thẩm Dĩnh, sau khi tài xế đỗ xe ổn định, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau: “Tổng giám đốc Lục, đã đến.”