CHƯƠNG 212: TIN ĐỒN GIỮA NGƯỜI THÂN THÍCH.
Giang Sở Tinh không biết cô ta bước ra khỏi phòng ngủ như thế nào, cô ta chỉ biết cô ta nhục nhã đến mức nào, cô ta đã bị Lục Hi đuổi ra, đúng vậy là đuổi, cô ta thấy hai từ chán ghét trong ánh mắt của người đàn ông.
Anh ghét ngủ với cô ta.
Điều này đã khiến cả người của Giang Sở Tinh rơi vào hầm băng, giống như vào lúc này, cô ta nhận ra mình và Thẩm Dĩnh trong mắt Lục Hi khác nhau một trời một vực.
Chỉ có thể nhìn thấy một mình cô ta?
Giang Sở Tinh cười, được thôi, vậy thì cứ nhìn xem, nếu sự dịu dàng và bao dung của cô ta không khiến anh ấy thay đổi ý định, thì đừng trách cô ta độc ác!
--------
Ngủ một đêm ở nhà hôm sau khi Thẩm Dĩnh thức dậy, dưới đáy mắt có chút xanh, không biết có phải là quá lâu không trở lại, chiếc giường đã ngủ hơn mười năm, lúc này lại có chút không quen.
Giường ở Ngự Cảnh Viên mềm hơn giường của cô ở nhà, cô ở đó nửa năm đột nhiên thay đổi thực sự đã quen giường rồi.
Hôm nay là đêm giao thừa, buổi tối nhà cô sẽ cùng nhau ăn cơm, ngoài gia định Thẩm Tri Lịch, còn có một người cậu và một người chú, bà nội có tổng cộng ba người con trai. Thấm Tri Lịch là đứa con thứ hai, năm nào cũng đưa người thân về, mỗi năm đều là một bàn lớn.
Bữa tối đêm giao thừa năm nay được đặt tại một khách sạn không xa nhà, không tính là lớn, nhưng cũng rất tốt, bọn họ cách rất gần đi qua xem đồ ăn thuận đường lấy bánh ngọt,
"Năm nay con trai của cậu con cũng về, hai ngày trước đã nói với mẹ, hai năm ở Anh không có về ăn tết, lần này về đừng nói đến ra oai thế nào, nghe nói đã lấy được bằng thạc sĩ kinh tế ở đó." Đào Ly Hinh nghĩ đến chuyện gì đó liền lắc đầu, giọng điệu có phần bất lực: "Bà nôi con vẫn luôn hướng về chú con, con trai cả và cháu trai đều về, năm nay trong lòng chắc chắn rất vui."
Thẩm Dĩnh biết hoàn cảnh của Đào Ly Hinh ở nhà trong những năm gần đây, khi còn trẻ, cô ấy đã phải chịu rất nhiều oan ức, khi nghe tin bà ấy sinh con, bà nội chỉ liếc mắt nhìn qua, kéo tay mẹ, đau lòng an ủi: “Mẹ, không phải còn có con bên cạnh mẹ sao.”
“Haizz.” Đào Ly Hinh thở dài một tiếng, không muốn để cô nhìn thấy cảm xúc của mình trong đôi mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ và ba con đã chịu đựng bao nhiêu năm rồi, không sao đâu.”
Thẩm Dĩnh không biết phải nói gì để an ủi bà, cô chỉ có thể nắm tay Đào Ly Hinh thật chặt.
………
Bảy giờ tối, mọi người từng tốp từng tốp đến khách sạn, Thẩm Dĩnh đang đứng đợi ở cửa, và một số thành viên trong gia đình đến đều chào một tiếng.
Gia đình của chú là người cuối cùng. ngoài một nhà ba người, anh họ Thẩm Minh Lỗi cũng đưa bạn gái đến.
Vóc dáng cô gái rất nhỏ nhắn, khoảng một mét sáu, ngũ quan mặc dù không nổi bật lắm, nhưng làn da rất trằng, trông rất điềm đạm, nho nhã và ngọt ngào, nhưng cũng vừa mắt.
Thẩm Dĩnh có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự dẫn mọi người đi vào trong phòng, lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng đã đến và bữa tiệc gia đình chính thức bắt đầu.
Ông của Thẩm Dĩnh trước đây là một giáo viên trung học, đã quen giảng đạo lý, mỗi lần gia đình tụ họp đều nói rất nhiều, ông là một người văn hóa, lúc đó rất ủng hộ Thẩm Dĩnh học luật, nhưng sau không cô kết hôn không đặt trọng tâm lên công việc, nên ông càng thất về Thẩm Dĩnh thì càng để tâm đến Thẩm Minh Lỗi.
Bây giờ anh ta đã nhận bằng thạc sĩ, còn đưa bạn gái của về, đương nhiên ông càng vui: "Năm nay Minh Lỗi trở về, còn đưa bạn gái của mình về, tôi và bà nội của mấy đứa hực sự hạnh phúc, nhà chúng ta có một một đứa trẻ như vậy thật là nở mày nở mặt mà."
Sau khi nghe ông nói, cậu cả cười không khép được miệng, liên tục khen ngợi con trai mình, rõ ràng còn có chút xấu hổ.
Trong bữa tiệc, ăn uống linh đình, liên tục chạm cốc, giọng nói trong phòng cũng dần dần to hơn, Thẩm Dĩnh không muốn huênh hoang, nên lặng lẽ ăn những gì trong đĩa của mình.
Cuối cùng, Đào Ly Hinh phân phát món quà năm mới đã chuẩn bị cho người nhà, có một số là được Lục Hi mang đến, anh thực sự đã mua quá nhiều, họ không thể sử dụng hết, vì vậy họ nghĩ về việc chia sẻ nó với mọi người.
Khi đến lượt của gia đình chú, Đào Ly Hinh đã lấy một hộp đông trùng hạ thảo và tổ yến, vốn là một chuyện tốt, nhưng bất ngờ, mợ liếc nhìn bao bì, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta lập tức thay đổi, mặc dù cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất kỳ lạ: "Aiyo, hai hộp đồ này rất nhiều tiền đó, con trai tôi đã từng bán chúng trong vòng tròn bạn bè, nói rằng chúng được bán bằng gram và đắt hơn vàng.”
Đào Ly Hinh chỉ biết rằng những thứ này là đồ tốt không hề rẻ, cụ thể bao nhiêu tiền thật sự bà không rõ, bà không phải là một người thích khoe khoang, vì vậy thành thật nói: "Người khác tặng, cũng không biết bao nhiêu tiền, chị cầm đi, nó tốt cho sức, cho người già cũng. "
"Người khác tặng?" Mợ đảo mắt, sau đó cầm lên nhìn. "Ai tặng thế?"
Cuộc hôn nhân của Thẩm Dĩnh với Đoàn Trí Thiên có thể nói là một cảnh tượng đẹp, dù sao nhà họ Đoàn cũng được coi là một "hào phú" đối với những người bình thường.
Nghe bà ta hỏi cặn kẽ như vậy, trong lòng Đào Ly Hinh có chút không hài lòng, nhưng ngày đầu năm không thể hiện điều đó, mà chỉ trả lời qua loa lấy lệ, "Một người bạn của Thẩm Dĩnh."
Ai biết được, mợ không chỉ dừng lại ở đó, mà còn nói ra những lời đầy ghen tỵ: “Hình như đó không phải là mối quan hệ bình thường, Thẩm Dĩnh nhà cô có bản lĩnh, vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù ly hôn cũng có thể nhanh như vậy mà đã tìm được một người con rể tốt..."
Thẩm Dĩnh không biết mục đích của bà ta khi nói điều này là gì, có lẽ chỉ là mau miệng không có suy nghĩ, nhưng dù thế nào, nghe đều cảm thấy rất khó chịu.
Kể từ khi cô bước vào cửa, không ai nói gì về việc ly hôn, mọi người đều cố ý hoặc vô ý tránh chủ đề nhạy cảm này, đến khi bà ta vừa nhắc đến còn vừa bình luận, bộ dạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Bình thường thì thôi đi, nhưng đang ở trước mặt Đào Ly Hinh, Thẩm Dĩnh có chút không chịu nổi, khéo léo thay đổi chủ đề: "Mợ quá khen rồi, cháu sao có thể so sánh được với anh họ, học tập có thành tích, năm nay ngay cả bạn gái cũng có, đoán chừng năm sau sẽ bàn chuyện kết hôn.”
Vừa nghe thấy câu này, mợ lập tức che miệng lại và bật cười: "Không nhanh như vậy, còn phải xem chuyện học hành ở bên nước ngoài của nó như thế nào.”
Không nhanh còn đưa người ta về nhà sao?
Ý của bà ta là gì, Đào Ly Hinh sớm đã hiểu, liếc nhìn hai người trẻ: “Minh Lỗi tuổi cũng không còn nhỏ nên kết hôn rồi."
“Không vội." Mợ đầy ý tứ liếc nhìn Thẩm Dĩnh:"Những người trẻ bây giờ kết hôn nhanh mà ly hôn cũng nhanh, hai người liên lạc và nói chuyện nhiều hơn cũng không có bất lợi gì. Cô thấy đấy, tiểu Dĩnh không phải cũng thế sao…"
Đào Ly Hinh cố gắng chịu đựng trong lòng, nhưng cuối cùng vì câu nói này mà bùng chạy, con gái của bà, cho dù sống không tốt, bà có thể nói nhưng người khác có tư cách gì mà bàn luận?
"Chị dâu, tôi không thích nghe lời của chị. Cái gì mà tiểu Thẩm nhà tôi chịu thiệt, bây giờ ly hôn cũng là chuyện bình thường, tất cả đều là sự lựa chọn của bọn chung, hơn nữa, bây giờ tiểu Dĩnh cũng đã có một khởi đầu mới, tại sao chị còn khiến con bé cảm thấy khó chịu chứ?”