Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 14: CHỒNG TRƯỚC VÔ SỈ




CHƯƠNG 14: CHỒNG TRƯỚC VÔ SỈ

Mùi máu tươi ở trong miệng tản ra, Thẩm Dĩnh bị đau theo bản năng há miệng, ngay lúc Đoàn Trí Thiên chuẩn bị tấn công thêm bước nữa, cửa biệt thự bỗng nhiên bị người khác từ bên ngoài mở ra.

“Trí Thiên , em mang tới canh anh thích ăn nhất, anh... A!” Thiệu Mộc Giai xách hộp giữ ấm đứng ở cửa, lúc thấy tình cảnh trong phòng khách không nhịn kêu lên một tiếng.

Trên sàn nhà bừa bộn, người đàn ông đang đè ở trên người đàn bà, một cái tay đặt trên ngực người đàn bà, một cái tay khác phủ lên eo thon của cô ta, thân thể hai người kín kẽ sát lấy nhau chung một chỗ, môi còn kề nhau...

Thiệu Mộc Giai chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng, đầu giống như quả lựu đạn, đem lý trí của cô ta nổ ra nhiều mảnh.

Cô ta xông tới, đem hộp giữ ấm đặt ở trên bàn, lớn giọng thét chói tai: “Thẩm Dĩnh , cô đang làm gì?”

Vốn dĩ Thiệu Mộc Giai xông vào, trong lòng Thẩm Dĩnh ôm một tia may mắn, nhưng mà lúc cô nhìn thấy La Linh Phân bước vào cửa ngay sau đó, cô thay đổi chủ ý.

Cô mới rời đi bao lâu, La Linh Phân liền dắt Thiệu Mộc Giai vào cửa rồi?

Đáy lòng Thẩm Dĩnh cười lạnh một tiếng, sau khi điều chỉnh quần áo trên người xong, cô ngược lại ôm lấy cổ Đoàn Trí Thiên: “Cô nói coi tôi đang làm gì, đương nhiên làm chuyện muốn làm rồi.”

“Cô, cô không biết xấu hổ!” Thiệu Mộc Giai sụp đổ hét to.

Thẩm Dĩnh khinh thường nhướng mày, còn muốn nói điều gì đó, đuôi mắt quét qua bộ dạng Đoàn Trí Thiên tùy ý để cô xử trí, đột nhiên hơi chán ghét, thuận thế buông ra, từ dưới đất đứng lên, đi thẳng tới trước mặt Thiệu Mộc Giai, gằn từng chữ: “Đã nói với cô rồi, cô sẽ không phải là người cuối cùng, tôi không so đo với cô, cô tốt nhất cút xa tôi một chút, ở trước mặt tôi đong đưa muốn trả thù tôi, cẩn thận tiền mất tật mang.”

Thiệu Mộc Giai rất muốn phản bác cô, nhưng phát hiện mình không có gì để phản bác...

Cô ta quay đầu nhìn về phía La Linh Phân, thay một bộ dáng đáng thương: “Bác gái, con chỉ là sợ xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng Trí Thiên không tốt, không chăm sóc tốt cơ thể mình, nhớ mong anh ấy muốn tới thăm một chút mà thôi, xem ra là con làm sai rồi, con nên đi trước thôi...”

Nghe vậy, Đoàn Trí Thiên cũng không có quá nhiều phản ứng, ngược lại thì La Linh Phân kéo tay cô ta qua, thật sự là một chút cũng không tránh né Thẩm Dĩnh : “Tiểu Tương à, con có lòng tốt, đi gì mà đi, con đến thăm Trí Thiên thì phải thăm cho trót, nếu không thì chẳng phải uổng phí một chuyến sao.”

“Đúng vậy, tới đã tới rồi, diễn cảnh khổ sở tính bỏ đi không phải là đáng tiếc sao?” Ánh mắt Thẩm Dĩnh châm chọc rơi vào trên mặt Thiệu Mộc Giai, giọng điệu không tức giận như trước, nhẹ bỗng: “Tôi đi.”

Một nhóm ba người cứ như vậy nhìn Thẩm Dĩnh rời đi từ cửa chính, Đoàn Trí Thiên nhìn bóng lưng cô ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, lại nhìn về phía Thiệu Mộc Giai chạy đến bên cạnh mình, lông mày nhíu lại: “Ai bảo cô đến?”

Nếu không phải cô ta chen chân vào, nói không chừng bây giờ Thẩm Dĩnh đã sớm bị anh ta đè ở dưới người muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Thiệu Mộc Giai nhìn sắc mặt khó chịu của người đàn ông, trong lòng trầm xuống, cưỡng bách nặn ra một nụ cười: “Trí Thiên, nghe mẹ nói anh vẫn chưa ăn cơm trưa, nên đem canh tới, còn nóng đó.”

Đoàn Trí Thiên một cái hất tay cô ta ra: “Không ăn.”

Không cho cô ta không gian tiếp tục khuyên bảo, xoay người lên lầu hai, mấy giây sau, phòng ngủ truyền tới tiếng đập cửa to.

La Linh Phân thấy vậy tiến lên nắm tay cô ta: “Tiểu Thiệu, con đừng để ý, Trí Thiên cũng là do tâm tình không tốt, con thông cảm thông cảm nha.”

Thiệu Mộc Giai lập tức gật đầu như rất hiểu chuyện, hai tay rủ xuống bên người nhưng thật ra đang nắm rất chặt.

Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh .

Tiện nhân này, cô ta nhất định sẽ không để cho ả được như ý!

…Sau khi rời khỏi biệt thự Mạn Sơn, Thẩm Dĩnh nhìn đơn ly hôn trong tay bị mình bóp có chút nhăn nhúm, đáy mắt ửng đỏ, cô không rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ cửa kiếng xe xuống để cho gió thổi vào mặt.

Người nhà họ Đoàn còn vô sỉ nhiều hơn nữa, cô không muốn tưởng tượng, bởi vì sau mỗi một ngày, cô có thể đều nhìn thấy được.

Đoàn Trí Thiên ...

Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ tới những hành động anh ta vừa mới làm, người đàn ông cô đã từng say mê như vậy, bởi vì cái ôm của anh ta, một nụ hôn đơn giản, cô cũng sẽ vui hết nửa ngày, nhưng bây giờ bị anh ta đụng chạm, cô chỉ cảm thấy chán ghét, cả người lạnh lẽo.

Cô sạch sẽ, tinh thần sạch sẽ, sinh lý sạch sẻ, phương diện nào cũng có, đối với đàn ông, cô không ngại quá khứ đã qua, nhưng không cách nào tiếp nhận một người giây trước dây dưa với bạn thân mình, một giây sau liền đoạt lấy thân thể mình.

Thẩm Dĩnh sợ run một hồi, rồi sau đó đem đơn ly hôn xếp lại bỏ vào trong túi xách mình, liếc nhìn thời gian chỉ mới ba giờ, cô nhớ thời gian mà Lục Hi quy định, còn cách rất xa, liền gọi cho cô bạn thân Phùng Tuyết Du.

Đúng lúc Phùng Tuyết Du cũng muốn gặp mặt cô, hai người hẹn nhau ở quán cà phê Hilton của thành phố này.

Mới vừa thấy mặt, Phùng Tuyết Du còn chưa ngồi xuống liền hỏi: “Miệng cậu sao vậy?”

Thẩm Dĩnh sững sốt một chút, từ trong túi xách lấy ra cái gương nhỏ soi thử mới phát hiện khóe miệng có một khối máu, cô nhẹ nhàng đụng một cái, còn có chút đau.

“Chó cắn.”

“Chó?” Phùng Tuyết Du không hổ là hiểu cô, một câu đã nói trúng: “Đoàn Trí Thiên à?”

“Ừ.”

“Hai ngươi gặp mặt rồi?” Phùng Tuyết Du biết cô từ sau khi bắt gian Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai tại trận trên giường, cô vẫn luôn không về.

“Anh ta không tìm được tớ, liền gọi điện thoại nói cho mẹ tớ, tớ sợ anh ta làm lớn chuyện đi cảnh cáo anh ta một chút.” Chính là hiệu quả không biết như thế nào.

“Mẹ kiếp, không biết xấu hổ như vậy? Chính anh ta làm chuyện thất đức như vậy rồi, mà vẫn không biết xấu hổ đi tìm ba mẹ vợ tố cáo?” Phùng Tuyết Du bưng ly cà phê lên nhấp miếng áp an ủi: “Lúc trước không nhìn ra, anh ta chính là một con heo đực.”

“Anh ta không làm gì cậu chứ?”

Thẩm Dĩnh lắc đầu một cái: “Không làm gì, Thiệu Mộc Giai cùng La Linh Phân tìm tới, hai người chỉ kém tay trong tay nữa thôi, nhìn thấy tớ chán ghét, có điều cũng coi như chó ngáp phải ruồi, cứu tớ một lần.”

“Người nhà đó xảy ra chuyện gì tớ cũng không sợ, dù sao trong lòng cậu quyết định ly dị là được, trải qua một đời với loại người như Đoàn Trí Thiên còn không bằng tự mình trải qua, hơn nữa, cậu mới vừa qua sinh nhật hai mươi bốn tuổi, cái có chính là đàn ông tốt đang chờ cậu.” Phùng Tuyết Du không biết làm sao an ủi cô, cố gắng dùng giọng điệu đùa giỡn này.

Thẩm Dĩnh rủ mắt xuống, một tay vuốt ly cà phê tinh xảo: “Tuyết Du , tớ có chuyện muốn nói với cậu trước.”

Phùng Tuyết Du gật đầu: “Cậu nói đi.”

“Tớ…và Lục Hi ở cùng nhau rồi.”

“…”Phùng Tuyết Du đầu tiên là nhìn xung quanh một cái, lưng rời khỏi ghế sofa, người hướng về trước dò xét, hạ thấp giọng: “Cậu có phải bị Đoàn Trí Thiên dọa cho ngốc rồi không?”

Nếu không làm sao có thể nói ra lời mê sảng thế này.

Thẩm Dĩnh ngước mắt cười một tiếng, chỉ là trong nụ cười lại có chút không thoải mái: “Thật, anh ấy nói giúp tớ đi kiện, bảo tớ ở cùng anh ấy.”

Hai người nhìn nhau, tầm mắt đụng chung một chỗ, Phùng Tuyết Du và Thẩm Dĩnh là bạn học cấp hai, từ nhỏ đã chơi chung, mỗi một biểu cảm của cô, cô ấy đều biết cô muốn làm gì, cho nên lúc này cô ấy cũng biết, Thẩm Dĩnh không nói dối.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy có chút do dự hỏi: “Cậu biết các cậu đây không phải là yêu đương đứng đắn không?”

“Biết.” Thẩm Dĩnh hơi mím môi, trên mặt thẹn thùng: “Tớ đều biết.”

Cô và Lục Hi có điều là được cái mình muốn thôi.

Phùng Tuyết Du hít sâu một hơi, thanh âm thấp hơn: “Vậy các cậu có phát sinh quan hệ hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK