CHƯƠNG 151: TÌNH ĐỊCH LIÊN THỦ
Lời nói vừa dứt, ngay cả Lục Hi cũng hướng mắt nhìn về phía anh, bên trong đôi mắt sắc bén mang theo một chút bất ngờ và không hiểu.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy đầu đang nóng lên lại càng thêm nặng nề: "Anh Sinh Yên, Du Du là bạn tốt nhất của tôi, anh làm như vậy, tôi…”
Nói được một nửa, cô đã không nói được, hai bên đều là người quen của cô, Phùng Tuyết Du và cô đã là bạn tốt nhiều năm như vậy, nhưng Lưu Sinh Yên cũng chiếu cố cô rất nhiều trong công việc, quá phận, cô nói không nên lời chỉ có thể dừng lại.
Lục Hi nhìn thân hình chênh vênh nhẹ lung lay của cô, ngón tay trên đùi lặng lẽ nắm chặt, sợ mình sẽ không khống chế được mà tiến lên ôm cô vào trong ngực.
Lưu Sinh Yên khẽ thở dài một hơi: "Thẩm Dĩnh, đây là chuyện của tôi và cô ấy, tôi sẽ xử lý tốt, tôi biết hai người là bạn tốt nhưng tối hôm qua tôi cũng không ép buộc cô ấy, mọi chuyện không phức tạp như cô nghĩ, tôi hi vọng cô không nên dính vào, được không?”
Thẩm Dĩnh nghẹn thở: "Tôi biết việc này tôi không nên can thiệp vào, cũng không có lập trường nào để can thiệp, nhưng Du Du là bạn tốt nhất của tôi, nếu như chuyện của cô ấy và anh chỉ là ngoài ý muốn, tôi hi vọng có thể dừng lại ở đây.”
Mặc dù đã xảy ra không thể xỏa bỏ, nhưng cô cũng không hi vọng Phùng Tuyết Du vì chuyện này mà nhận thêm nhiều tổn thương.
Nghe thấy vậy khuôn mặt bình thản của Lưu Sinh Yên rốt cuộc cũng có chút gợn sóng, câu nói này của cô không thể nghi ngờ chính là nói cho anh biết nếu đã không thích thì nên tránh xa, tuyệt đối không nên tổn thương người khác.
Trong đầu Lưu Sinh Yên bỗng nhiên hiện lên tất cả mọi chuyện đã phát sinh tối hôm qua, làn da trắng sáng của người phụ nữ, còn có đôi mắt động tình ẩm ướt của cô, bao gồm cả màu đỏ tươi trên chiếc ga trải giường đập vào mắt khi anh rời đi….
Văn phòng rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi, không khí giống như là ngưng tụ lại, hô hấp của Thẩm Dĩnh bị kìm nén, đột nhiên người đàn ông ngồi bên cạnh di chuyển, anh mắt của cô vô thức nhìn theo, là chân Lục Hi bỗng nhiên nhúc nhích.
Đôi chân thon dài thẳng tắp trong chiếc quần tây càng lộ ra vẻ mạnh mẽ, anh hơi chuyển mình, phần thân trên thẳng lên, môi mỏng khẽ động, giọng nói cũng lạnh lùng vô tình: "Nếu biết không nên can thiện vào thì cũng không cần can thiệp."
Anh nói câu này, ba phần trêu tức cô, bảy phần là thật tình vì muốn tốt cho cô, đáng tiếc Thẩm Dĩnh vẫn đang tức giận anh vì chuyện tối hôm qua, cả người đang rơi vào trạng thái thù địch, nói cái gì cũng không nghe thấy, chỉ muốn phản bác: "Tôi nói đó là người bạn tốt nhất…”
Không đợi cô nói xong, Lục Hi trực tiếp ngắt lời: "Bạn bè? Chuyện trước kia em đều đã quên rồi? Em tự nghĩ em tốt với người khác thì người ta sẽ cảm kích?”
Anh có lý riêng của anh, lần trước những hành động của Thiệu Mộc Giai châm chọc cô, Thẩm Dĩnh hiểu được, nhưng cũng rất thương tâm.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều là một vết sẹo trên ngực cô, mà câu nói này không nghi ngờ chính là một nắm muối rắc lên trên vết thương của cô.
Trong lòng anh, cô chính là xứng đáng bị như vậy, tất cả đều là gieo gió gặp bão?
Con mắt của Thẩm Dĩnh chớp chớp thật nhanh hai lần, mọi cảm xúc trong lòng đều biến thành hốc mắt đỏ ửng, cô nở nụ cười tự giễu nhưng bờ môi nặng như vàng, không làm sao cười nổi: “Được, coi như tôi tự mình đa tình, hài lòng chưa?"
Nói xong, Thẩm Dĩnh liền quay người đi ra ngoài, một giây cũng không dừng lại, giống như chờ lâu thêm một chút có thể khiến cô phát bệnh.
Lưu Sinh Yên nhìn bóng lưng nhỏ yếu biến mất trong tầm mắt, quay đầu hỏi Lục Hi: "Hai người cãi nhau?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hình bóng kia mãi cho đến khi cánh cửa ngăn cách tầm mắt, rốt cuộc không nhìn thấy nữa mới thu hồi: "Ừm, gần đây có nhiều việc không để ý tới, cô ấy cố tình chọc tôi, tối hôm qua ở quán bar uống rượu say khướt, tôi còn chưa kịp trừng phạt cô ấy mà đã cãi nhau với tôi.”
"Thẩm Dĩnh tuổi còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói, cậu đừng không có gì oán giận cô ấy, cô gái nhỏ nhà người ta căn bản không nói lại được với cậu.”
Lục Hi giật giật môi, sắc mặt cũng không thoải mái: “Gần đây bên phía Thành Bắc dính dáng quá nhiều, chờ qua mấy ngày hãy nói.”
Lưu Sinh Yên im lặng thở dài: "Cũng được."
"Đi." Lục Hi cầm hai phần tài liệu trên bàn, đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền dừng lại: “Chuyện của Phùng Tuyết Du cậu nên chú ý cân nhắc, đừng quá mức.”
Lưu Sinh Yên sửng sốt một chút, chờ đến khi anh kịp phản ứng thì bước chân của người này đã đi ra khỏi văn phòng, nhìn bóng lưng to lớn của người đàn ông này, anh bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng để ý đến lời nói của Thẩm Dĩnh như vậy, vừa rồi còn bày đặt nói cái gì?
...
Ở một bên khác, sau khi Thiệu Mộc Giai không còn có nhà họ Đoàn làm chỗ dựa, cảnh sát rất nhanh liền tìm tới cửa, là chuyện liên quan đến lần trước cô đối với Lục Hi ở thành phố Q.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thảo luận đi xuống thì chính là quấy rối đơn giản, thảo luận đi lên thì sẽ trở thành cưỡng ép, bắt cóc, hình phạt nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác lại dính vào Lục Hi, Thiệu Mộc Giai biết chuyện này mình chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Thế là trước khi cảnh sát đến bắt người, cô liền trốn khỏi chỗ ở, cô cũng không lấy đồ vật gì quý giá, chỉ cần thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và một chút tiền tiết kiệm, trên đường chạy trốn trong lòng cô vô cùng lo lắng, nghĩ mãi cũng không có bất kỳ ai có thể giúp cô, trong tình huống cấp bách cô nhớ tới số điện thoại lần trước đã gọi tới cho cô, cắn răng một cái gọi đi.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nhận, ngay sau đó, giọng nói cho chút khàn của người phụ nữ truyền tới: "Alo, có chuyện gì?"
Giọng điệu của cô ta như vậy chắc chắn là còn nhớ rõ cô.
"Cô, cô trước đó không phải nói có thể giúp tôi sao? Hiện tại tôi bởi vì chuyện xảy ra ở thành phố Q thất bại nên đang bị cảnh sát tìm, tôi đã chạy trốn, không có chỗ để đi, cô có thể giúp tôi nghĩ cách được không?” Thiệu Mộc Giai nói chuyện trúc trắc đủ để nhận ra giờ này cô đang lo lắng và bối rối đến mức nào.
Mà lúc này, Giang Sở Tinh đứng trong phòng ngủ chính trên tầng hai của biệt thự nhìn ra cây sồi xanh đang đón gió lạnh bên ngoài cửa sổ, không có chút mảy may thông cảm, thậm chí còn mỉm cười: “Nếu trước khi mọi chuyện xảy ra cô tìm đến tôi, có lẽ tôi còn có thể giúp cô một chút, bây giờ cảnh sát đã tìm đến cửa, cô tìm tôi cũng vô dụng.”
"Vậy tôi phải làm sao, không phải cô nói sau này muốn tôi giúp cô sao? Nếu như lần này tôi đi vào khẳng định hình phạt sẽ…” Vừa nghĩ tới sau này cảnh ngộ sau này, Thiệu Mộc Giai thậm chí nói không được, nhỏ giọng sụt sùi khóc.
Giang Sở Tinh nghe tiếng khóc bên tai, ghét bỏ đưa điện thoại ra xa một chút, chờ đến khi cảm xúc của cô ta bình phục một chút mới nói: “Trước tiên cô tìm một nơi trốn đã, trong vòng ba ngày tôi sẽ liên lạc với cô.”
"Ba ngày! ?" Thiệu Mộc Giai đối với cậu trả lời chắc chắn này có chút bất mãn: "Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, mọi thứ đều được kết nối mạng, tôi chỉ sợ không trốn được đến ba ngày, đến lúc đó bị bắt…”
"Trốn không được vậy cũng không còn cách nào khác, trong ba ngày này tôi sẽ giao có cô một việc, nếu cô làm tốt tôi có thể đảm bảo được những gì cô muốn.” Giang Sở Tinh viết cho cô một tờ ngân phiếu đầu tiên, cô không cần bất kỳ lời nói xúi giục nào, bởi vì cô rất rõ ràng tình cảnh hiện tại của Thiệu Mộc Giai đang khó khăn đến mức nào, cô ta không còn lựa chọn tốt hơn.
Thiệu Mộc Giai hít sâu một hơi, nửa tin nửa ngờ nói: "Cô nói thật chứ?"
Giang Sở Tinh khinh thường cười lạnh một tiếng: "Lừa cô tôi được lợi gì?”
Nghe được giọng nói tự tin của người phụ nữ, Thiệu Mộc Giai cắn răng một cái: "Vậy thì được, ba ngày thì ba ngày, tôi chờ tin tức của cô!”