CHƯƠNG 178: CÓ THỂ NGUY HIỂM ĐẾN TÍNH MẠNG.
Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận được sự bất lực và lo lắng của anh, cô càng ôm chặt anh hơn: “Em biết, cố chịu đựng một chút nữa, một chút nữa sẽ qua thôi.”
Lời này của cô có mang theo biết bao nhiêu sự bất lực, chịu đựng sao, chỉ hai chữ đơn giản này thôi nhưng Lục Hi đã chịu đựng bao nhiêu năm nay rồi, có thật chỉ cần chịu đựng một chút là sẽ qua không? Thật sự rất khó.
Hai người cứ thế mà ôm lấy nhau không nói một tiếng nào, không cần bất kì từ ngữ nào nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được tâm ý của nhau. Trong căn phòng vô trùng ở sát vách, dưới tác dụng của thuốc an thần, Giang Sở Tinh đã rơi vào một giấc ngủ sâu, cô ta giãy giụa và khổ sở vì không gặp được Lục Hi, cô ta chỉ muốn ích kỷ mà tranh đoạt tất cả thứ mình muốn mà thôi.
Vào lúc năm giờ rưỡi chiều, kết quả phân tích máu và báo cáo kiểm tra thể chất của Giang Sở Tinh đã có, La Quyết Trình đã in ra hai bản báo cáo và đưa một bản cho Lục Hi: “Tình trạng sức khỏe không tốt lắm, vì lần này chảy máu quá nhiều, chức năng của hệ thống miễn dịch cũng giảm xuống, ngoài ra hệ thống máu của cô ấy lại không có chức năng tái tạo và sửa chữa phục hồi bình thường, số lượng tiểu cầu cũng đã giảm, nếu nó cứ tiếp tục giảm như vậy thì sẽ tương đối nguy hiểm.”
Nhìn vào các con số ở trên bản báo cáo, có vài cái Lục Hi đã rất quen, mấy năm nay anh đã nhìn những thứ này đến thuộc nằm lòng rồi. Sau vài giây yên lặng, anh cất giọng thanh lãnh hỏi: “Có nguy hiểm tính mạng không?”
Cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng cảm thấy rất khó thở, không có ai trả lời được câu hỏi này cả, bao gồm La Quyết Trình.
Sau một hồi im lặng, La Quyết Trình lại đặt bản báo cáo lên bàn: “Có nguy hiểm đến tính mạng hay không phụ thuộc vào sự phục hồi trong thời gian điều trị, nhưng trong trường hợp này mà nói thì đúng là có nghiêm trọng.”
Thanh âm vừa dứt, thì lại là một màn yên tĩnh khiến người ta ngạt thở, Thẩm Dĩnh vừa muốn ra ngoài cho thông thoáng một chút thì đột nhiên chiếc máy báo trên bàn vang lên.
La Quyết Trình lập tức đứng dậy: “Người tỉnh rồi, đi xem xem.”
Thẩm Dĩnh theo bản năng cũng đứng dậy theo, nhưng vừa ra đến cửa thì cô bị La Quyết Trình ngăn lại: “Thẩm Dĩnh, cô khoan vào đã, cô ấy mới tỉnh lại thôi, tôi sợ cô ấy nhìn thấy cô thì lại kích động.”
Nhìn thấy cô thì sẽ kích động?
Thẩm Dĩnh cau mày, tuy trong lòng cô có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không khăng khăng đòi đi nữa, dù sao bệnh nhân cũng quan trọng hơn mà.
Lục Hi gật đầu với cô rồi quay người lại rời khỏi.
Cũng may trong văn phòng có màn hình camera cho nên cô có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra trong phòng bệnh.
Ba người họ thay đồ cách ly rồi bước vào phòng vô trùng, Lục Hi đi đằng trước, sau đó là La Quyết Trình, và cuối cùng là Điền Tang Tang. Nhìn thấy bọn họ bước vào, gương mặt Giang Sở Tinh liền lộ ra một nụ cười vô cùng yếu ớt, rồi mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi.”
La Quyết Trình nhìn vào các số liệu trên màn hình máy đo sức khỏe ở bên cạnh một cái: “Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Đau.” Thanh âm của Giang Sở Tinh rất nhẹ, không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe rõ được.
“Là bởi vì mất máu quá nhiều, các chức năng của cơ thể sẽ mất cân bằng nên sẽ bị đau, nếu đau quá không chịu nổi thì hãy nói với tôi, tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau cho cô.” La Quyết Trình nhẫn nại dặn dò cô ta, thân là một bác sĩ anh phải đối xử bình đẳng với tất cả các bệnh nhân.
Giang Sở Tinh gật gật đầu, sau đó cô ta chầm chậm dời tầm mắt nhìn qua Lục Hi, nhìn thấy đôi mắt đen láy sắc bén của anh, đáy lòng cô ta liền phảng phất chút bất an: “Hi...”
Lục Hi kéo chiếc ghế bên cạnh giường rồi thuận thế ngồi xuống, trông anh lúc này không còn cảm giác áp bức bao nhiêu nữa: “Sao lại có vết thương này?”
Chỉ một câu hỏi của Lục Hi suýt chút nữa là đã làm Giang Sở Tinh cứng họng, nhưng cũng may cô ta đã có chuẩn bị trước, nên trông cũng không có hoảng hoạn, cô ta giả vờ đưa ánh mắt khó xử nhìn qua La Quyết Trình và Điền Tang Tang, rồi cất giọng yếu đuối: “Em...chuyện này đều tại em, hôm đó anh và Thẩm Dĩnh cãi nhau ở biệt thự, sau đó thì anh không có gọi cho em nữa, em tưởng hai người cãi nhau là vì em, em không muốn nhìn thấy anh bị đau lòng hay buồn bã, anh đã vì em mà bỏ ra rất nhiều rồi, em ở nhà một mình suốt cả một tuần lễ, càng suy nghĩ thì đáy lòng lại càng khó chịu, cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, nên, nên đã nghĩ không thông...”
Cô ta nói đến đây thì vừa khéo dừng lại, nước mắt chợt tuôn ra lã chã, giống như là vừa chịu một sự ủy khuất vô cùng khủng khiếp vậy: “Em không muốn gây ra nhiều rắc rối cho mọi người vậy đâu, chỉ là trong lòng em quá khó chịu...”
Lời này của cô khiến tất cả những người có mặt đều không biết nên an ủi thế nào, ngay cả Thẩm Dĩnh đang ngồi ở trong văn phòng nghe thấy cũng cảm thấy rất khó chịu, chỉ dăm ba câu, giống như chính cô mới là người gây ra cục diện này vậy.
Vì sự xuất hiện đột ngột của cô, vì sự hiểu lầm của cô, mà khiến cô ta áy náy muốn tìm đến cái chết sao?
Thẩm Dĩnh thật không biết những lời này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, nhưng cô nguyện ý tin đó là thật, dù sao đi nữa Lục Hi cũng đã tận lực dốc sức trị liệu cho cô ta, cô ta sẽ không phụ tấm lòng của anh ấy như vậy đâu.
“Sở Tinh, sức khỏe của em không cho phép em dễ dàng quyết định như vậy, nếu em mà không cẩn thận thì tất cả sẽ trở nên uổng phí hết, em đã ở Mỹ năm năm rồi, anh không muốn có thêm năm năm nữa.” Đây là lần đầu tiên Lục Hi dùng ngữ điệu nghiêm túc nói về bệnh tình của cô ta như vậy, trước đây anh luôn thuận theo cô, nhưng chuyện này đã đụng tới giới hạn của anh rồi.
Giang Sở Tinh sững sờ nhìn anh, lời vừa nãy của anh là có ý gì, không lẽ là đang uy hiếp cô một cách trá hình sao?
“Hi, sao, sao anh lại có thể nói như vậy...”
“Anh hy vọng em có thể xem trọng nó, sức khỏe của em khó lắm mới đỡ hơn được một tý, em muốn quay về điểm bắt đầu sao?” Lục Hi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường với hơi thở yếu ớt kia, trong lòng anh ngoại trừ đau lòng và căng thẳng ra thì còn dấy lên một tia khó chịu nữa.
Ai cũng sẽ khó chịu mà thôi, đã cố gắng phối hợp như vậy rồi, nhưng cuối cùng lại vì bệnh nhân mà đổ sông đổ bể.
Nhưng Giang Sở Tinh không hiểu: “Em chỉ không muốn hai người khó xử, em...”
“Nếu cô không muốn Tổng giám đốc Lục khó xử, không muốn gây thêm rắc rối thì nên đối xử với sức khỏe của mình thật tốt đi. Nếu cô đã biết Tổng giám đốc Lục vì cô mà đã bỏ ra quá nhiều thì nên mau chóng khỏe lại và trở nên độc lập hơn, chứ không phải là khóc thút thít tội nghiệp, tự thương tự xót như vậy.”Giọng nói trong trẻo của Điền Tang Tang đột nhiên chen vào, cô chưa gặp Giang Sở Tinh được nhiều lần, cũng không có bất kỳ mối quan hệ phức tạp nào với cô ta, cho nên cảm xúc mà cô dành cho cô ta đương nhiên cũng trực quan hơn, tuy cô ta rất yếu đuối, nhưng không hề có chút khao khát được mau chóng khỏe lại nào cả, mà ngược lại là hằng ngày cứ tự cho mình là một người bệnh xấu số, thái độ và tâm lý như vậy thật sự rất bất lợi cho việc hồi phục.
Giang Sở Tinh không ngờ cô sẽ xen mồm vào, lại còn nói thẳng thắn như vậy nữa, cô ta chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu: “Cô thì hiểu gì...”
“Tôi đương nhiên là không hiểu chuyện tình cảm của cô, nhưng thân là một bác sĩ, nếu như cô không muốn chữa trị đàng hoàng thì cứ việc bỏ cuộc đi, nhưng mong cô đừng có vừa tiếp nhận trị liệu vừa tàn phá sức khỏe của mình như vậy, điều này không chỉ không công bằng với cô mà còn đối với tất cả những người khác.” Lời nói của Điền Tang Tang mang đầy khí phách, mỗi một chữ đều xồng xộc vào tai của Giang Sở Tinh không hề nghiêng lệch chút nào.
Tâm trạng của cô ta đột nhiên bị kích động lên, những chữ số trên màn hình máy đo đều đang tăng vọt, La Quyết Trình lập tức cau mày rồi trực tiếp kéo cô ra ngoài.
“Cô đang làm cái quái gì thế?” Những lời quở trách sau đó liền ập xuống như mưa mà không chút lưu tình nào: “Tôi có nói với cô là trước mặt bệnh nhân phải bỏ qua cảm xúc cá nhân chưa? Vừa nãy cô làm gì vậy hả?”
Điền Tang Tang chỉ cảm thấy cục tức nghẹn trong lồng ngực khó chịu tột cùng, cô không còn cái tác phong nhẫn nhịn như thường ngày nữa mà gióng miệng lên phản bác lại: “Tôi thấy tôi nói không hề sai!”
........