CHƯƠNG 235: DƯỚI LẦU CẢ ĐÊM
Tim Thẩm Dĩnh đập rộn lên không dứt, kéo chặt rèm cửa, vừa nghĩ tới anh ở dưới tầng. Tim trong ngực đập rộn ràng, rất hồi hộp, cũng có một ít cảm giác không nói thành lời xen lẫn bên trong.
Cô đi tới mép giường ngồi xuống, vừa lúc nhớ tới còn đang điện thoại di động ở đầu giường, mở ra xem, là Lục Hi…
'Anh không nói đùa với em, suy nghĩ thật kỹ, sau đó cho anh câu trả lời' .
Thẩm Dĩnh chỉ muốn từ chối anh ngay lập tức, đầu ngón tay hạ xuống ba bốn lần vẫn không gõ được. Trước tới nay Lục Hi không phải người hay nhượng bộ, phong cách làm việc của anh từ trước đến giờ luôn kiên quyết, mặc dù xử lý vấn đề có hơi độc tài, chính vì vậy nên mới có khí thế lãnh đạo rất mạnh.
Nếu tin nhắn không hiện tên người gửi, dù thế nào cô cũng không tin là do Lục Hi gửi, nhưng sự thật chứng minh, đây chính là do anh gửi, tự tay gửi.
Vì để giữ chân, mềm cứng đều đã làm, thái độ nhượng bộ chưa từng thấy, Thẩm Dĩnh không phải là không xúc động, nhưng vừa nghĩ tới Giang Sở Tinh, giống như bị nghẹn ở cổ họng.
Cô để ý, vì yêu anh sâu đậm nên cô mới để ý, để ý xem có phải anh chỉ thuộc về mình hay không, để ý mọi thứ về anh.
Đúng lúc cô đang ngẩn ra, điện thoại di động lại rung lên…
'Anh sẽ không để cho Sở Tinh tới quấy rầy cuộc sống chúng ta nữa, chỉ cần em có thể trở về'
Nếu như chuyện lần trước anh nói những lời này, nhất định cô sẽ không do dự đồng ý. Nhưng bây giờ có quá nhiều thứ để băn khoăn, cô sợ mình sơ ý lại dẫm lên vết xe đổ, cô không phải một người có tình cảm đơn thuần, cô trải qua quá nhiều, cho nên vô cùng cẩn thận.
Ngừng chốc lát, đầu ngón tay Thẩm Dĩnh chạm lên màn hình, gõ ra một hàng chữ: Tôi sẽ cân nhắc.
Bấm, gửi.
Màn hình điện thoại tối đi, người kia không trả lời, Thẩm Dĩnh lặng lẽ đến gần mép giường tắt đèn, xe dưới lầu vẫn không đi.
Cô về giường ngồi, trong đầu rối bời, nghĩ đủ mọi thứ, lúc sau đã ngủ. Trong giấc mơ của cô có Lục Hi, có Giang Sở Tinh, còn có chính cô, nằm mơ thấy bọn họ cùng đi ra ngoài du lịch gặp phải nguy hiểm, Lục Hi kéo Giang Sở Tinh chạy đi, chỉ còn lại cô bị bỏ lại một mình. . .
Nhưng mà ngay lúc này, trong mơ lại xuất hiện một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, Mã Thiên Xích, người đàn ông kia giống như từ trên trời rơi xuống cứ thế đứng trước mặt cô, đưa tay ra với cô. . .
"A!" Thẩm Dĩnh chợt ngồi dậy từ trên giường, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngoài cửa sổ đã trời đã sáng choang, mặt trời đã mọc, loáng thoáng có thể nghe được tiếng còi xe dưới tầng.
Thẩm Dĩnh ngồi im thư giãn trong chốc lát, giơ tay lên lau sạch mồ hôi trên đầu, hô hấp có hơi nhanh, may thay chỉ là mơ.
Nhưng rất nhanh sau đó cô nhíu mày, không biết tại sao mình nằm mơ thấy Mã Thiên Xích, hoặc mấy lần gặp phải quá đặc biệt, đến mức để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
"Dĩnh Dĩnh, dậy chưa?" Ngoài cửa, Đào Ly Hinh gõ cửa phòng.
Thẩm Dĩnh vén chăn lên mang dép chạy xuống giường, đi tới kéo cửa ra: "Dậy rồi ạ, sao thế mẹ?"
"Trước ba con phẫu thuật, mẹ hỏi thím Lâm hàng xóm nhà mình, nói có thể thanh toán một số, nhưng hồ sơ bệnh án và hóa đơn cần đến bệnh viện in. Hôm nay con rảnh thì đi đi, mẹ và ba đến phòng bảo hiểm hỏi."
Thẩm Dĩnh nghỉ việc cũng không có chuyện gì làm, gật đầu: "Vâng."
"Sắc mặt con không được tốt, nếu không thì nghỉ một lát nữa đi?"
"Ngái ngủ nên thế, mẹ không cần lo."
"Được, vậy con sửa soạn rồi xuống ăn cơm nhé."
Sau khi Đào Ly Hinh đi, Thẩm Dĩnh đóng cửa lại, mặc quần áo rửa mặt, tóc búi lên, vừa nhanh vừa đơn giản. Làm xong hết, cô kéo rèm cửa sổ ra, đôi mắt vô thức tìm đến chỗ hôm qua chiếc xe đỗ lại, đã trống trơn như trước.
Tâm trạng cô trùng xuống, cô ép mình thu hồi tầm mắt, không dám suy nghĩ sâu xa quá nhiều.
…
Sau khi cơm nước xong, Thẩm Dĩnh lái xe đến bệnh viện La thị, bởi vì lúc ấy Thẩm Tri Lịch nằm viện ở phòng VIP, vì vậy làm trước cửa sổ cũng không có nhiều người, rất nhanh đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết.
Lúc rời đi, vừa lúc cô xuống tầng đóng tiền, bất ngờ đụng phải Giang Sở Tinh ở hành lang, trên người cô ta mặc đồ bệnh nhân, gầy gò hơn trước rất nhiều, bên cạnh còn có điều dưỡng nước ngoài.
Oan gia ngõ hẹp, chính là nói tình huống như hiện tại.
"Trùng hợp thật." Giang Sở Tinh mở miệng trước, để cho điều dưỡng ở lại, bước tới chỗ cô, liếc thấy biên lai trong tay cô, cười không rõ lắm: "Chúc mừng bác trai xuất viện, tới để làm thủ tục?"
Trên miệng thì nói chúc mừng, nhưng nhìn từ nét mặt cô ta Thẩm Dĩnh không thấy có chút ý tốt nào, có cảm giác rất giống diễu võ dương oai.
Tầm mắt Thẩm Dĩnh ở trên người cô ta run rẩy, biểu tình lạnh nhạt: "Cô Giang vừa về từ cửa địa ngục nên run nhỉ, nhìn cũng không ổn lắm. Trạng thái thế này không cần chúc mừng người khác, cứ lo cho mình trước đi đã."
Giang Sở Tinh biết dáng vẻ mình bây giờ chắc chắn rất tiều tụy, nhìn lại Thẩm Dĩnh mặc dù trông cũng không ổn nhưng vẫn khá hơn cô nhiều, trong lòng không khỏi ghen ghét, cô ta hạ thấp giọng, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy rít vài từ: "Dạo qua cửa Địa ngục về để cho cô thấy trong lòng Lục Hi rốt cuộc yêu ai, cũng không thua thiệt gì lắm."
"Yêu ai à? Anh ấy khổ sở xin tôi đừng rời đi, ở lại bên cạnh mình. Dáng vẻ như thế chắc chắn cô chưa từng nhìn thấy." Thẩm Dĩnh rất thoải mái, một lần nữa đối mặt với Giang Sở Tinh, vẻ mặt cô bình tĩnh chưa từng có, bởi vì cô đã thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này: "Cô dùng cách hèn hạ như thế để giữ chân một người, có thấy đau lòng không? Thế nào cơ, còn cho là thắng tôi một nước, không phải là khỏi bệnh thì sẽ bị đuổi đi à?"
"Cô!" Giang Sở Tinh bị cô nói tới mức mặt tức giận xanh đỏ, nhất thời không trả lời được.
Thẩm Dĩnh cũng lười tiếp tục dây dưa, nhưng mà qua sắc mặt tức giận quẫn bách hiện giờ của Giang Sở Tinh cũng có thể nhìn ra, Lục Hi nói sẽ đưa cô ta đi là thật, chắc chắn Giang Sở Tinh cũng biết.
"Thẩm Dĩnh!" Giang Sở Tinh đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt tái nhợt có hơi gầy gò, rõ ràng là khuôn mặt đáng lẽ phải trông gầy yếu nhưng cô chỉ thấy sự ác độc: "Cô có dám đấu với tôi không, đấu với tôi!?"
Thẩm Dĩnh lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng cô rất nhẹ, chỉ nói những thứ quan trọng: "Nếu tôi muốn đấu với cô thì cô đã thua không biết bao nhiêu lần rồi, cô khóc lóc đòi hỏi, những gì cô muốn không giống những gì tôi muốn. Tôi khinh thường thủ đoạn cô dùng để lấy lòng đàn ông. Nếu để tôi nói cho Lục Hi là tự cô ngã, cô thử nghĩ xem anh ấy sẽ làm gì?"
Thật ra thì chuyện này Thẩm Dĩnh đã từng nói với Lục Hi, chỉ là lúc đó là thời gian quan trọng nên anh không tin, bây giờ nói ra tới cũng chỉ muốn đánh sạch sự kiêu ngạo của cô ta.
Không đợi Giang Sở Tinh trả lời, Thẩm Dĩnh đã lách người qua cô ta đi thẳng.
Mà ở phía sau hai người, một bác sĩ mặc áo trắng, đeo khẩu trang lặng lẽ quan sát hết mọi chuyện. . .