CHƯƠNG 161: NỬA ĐÊM MUA SAY
Thẩm Dĩnh vẫn luôn lạnh mặt đi vào biệt thư, cô không về phòng ngủ, mà lại đi vào phòng khách bên cạnh, khóa cửa, thậm chí không kịp đi đến bên giường, cả người đã dựa vào cánh cửa trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Cô không mở đèn, bức rèm dày ngăn cách toàn bộ ánh sáng, hai tay ôm gối co mình trong không gian nho nhỏ, biệt sự rất ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy vừa lạnh vừa cứng.
Cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, trong đời cô từng trải qua một lần, đã muốn nửa cái mạng của cô, lúc đầu là Lục Hi cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng bây giờ, người đàn ông này cũng lừa cô.
Em gái?
Thẩm Dĩnh không phải không hiểu sự lưu luyến đó trong đáy mắt Giang Sở Tinh, người phụ nữ là tất cả sự lưu giữ đối với Lục Hi, đây là lý giải của phụ nữ đối với phụ nữ.
Mà Lục Hi thì sao?
Cô tin anh không làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng quả thực anh lừa dối mình.
Thẩm Dĩnh cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc, nếu lúc đầu anh trực tiếp nói cho cô biết sự tồn tại của Giang Sở Tinh, có lẽ sẽ không làm cô đau lòng như vậy, loại vô lực và bi thương phát ra từ trong cốt tủy đó làm cô không biết nên đối diện như thế nào.
Một câu nói của anh làm cô ngu ngốc tin tưởng lâu như vậy, thấy cô mỗi ngày tin tưởng anh như một con ngốc, trong lòng anh có chút nào bất an khó chịu không?
Thẩm Dĩnh không dám nghĩ, cô sợ tất cả những thứ mình thấy trước mắt đều là giả dối, sợ người đàn ông mình yêu trở thành dáng vẻ mình không quen biết.
Lòng tin của cô đều bị anh hao phí hết rồi, cho nên giờ phút này ngay cả giải thích đều hời hợt rõ ràng như vậy, cô đã không dám tin anh nữa.
Thẩm Dĩnh không biết mình khóc bao lâu, ngồi bao lâu, cô chỉ biết người đàn ông ngồi trong xe vừa rời đi, cô nghe thấy vườn trước biệt thự truyền tới tiếng khởi động, quay đầu xe.
Thẩm Dĩnh ôm hai vai mình chặt hơn, giống như như vậy thì có thể xây một bức tường thành cho mình, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, tiếng khóc nghẹn ngào, từ từ trở thành gào khóc, anh lại đi đâu rồi? Công ty, nơi ở khác, hay là lại về biệt thự Thành Bắc.
Không ai có thể trả lời, cũng không ai biết, cảm giác hoảng loạn lại lo lắng đó lại bao phủ cô lần nữa.
...
Trước khi Lục Hi lái xe rời khỏi Ngự Cảnh Viên, đã sai người canh xung quanh biệt thự, nếu Thẩm Dĩnh rời đi hoặc có bất kỳ chuyện gì xảy ra đều sẽ thông báo anh trước nhất.
Cô nói muốn yên tĩnh, nhưng anh chỉ cần ở nhà thì nhất định không nhịn được muốn tìm cô, cho nên anh chỉ có rời đi mới có thể khống chế chính mình.
Thời gian từ từ trôi qua đến rạng sáng, rõ ràng đang ở thời khắc cuộc sống về đêm náo nhiệt nhất, anh lại hoang mang không biết nên đi đâu, bình thường công việc bận, anh lại không quá thích chơi bời, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ tới mình Bùi Dục.
Tâm trạng anh buồn bực bấm số điện thoại Bùi Dục, bên đó nghe máy rất nhanh, tiếng nhạc cực lớn vang lên trong tai: "Anh Lục Hi? Anh lại gọi điện thoại cho em giờ này, khó được, khó được..."
Giọng anh ta có chút chập chùng, vừa nghe la biết uống không ít rượu.
Lục Hi lười phí lời với anh ta: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Em còn có thể ở đâu, nhất định là Hồng Đỉnh, anh có chuyện tìm em sao?" GIống như là ghét âm thanh xung quanh quá ồn ào, Bùi Dục tắt nhạc, còn cô gái ở bên cạnh bất mãn oán giận: "Anh Dục, sao anh lại tắt nhạc a~"
Bùi Dục dỗ qua loa hai tiếng: "Lát nữa mở, đợi chút đợi chút."
Lục Hi quay đầu xe, đi về phía Hồng Đỉnh: "Tôi đến tìm cậu."
"Anh muốn đến!?" Giọng Bùi Dục nâng hai độ, rất kinh ngạc: "Bây giờ sao?"
"Ừ."
"Không có vấn đề!" Giọng Bùi Dục vui vẻ: "Đợi lát nữa em kêu quản lý lấy rượu ngon nhất tới, anh chỉ cần đến là được, em bao phòng đợi anh a, anh Lục Hi!"
Lục Hi đáp một tiếng thì cúp điện thoại, đạp chân ga, phiền muộn trong lòng không kịp đợi phải dùng rượu để giải tỏa.
Bốn mươi phút sau, xe dừng trước cửa Hội sở Hồng Đỉnh, người giữ xe nhận ra biển hiệu xe anh, cung kính nhận chìa khóa lái xe đi.
Quản lý hội sở tự mình đi xuống nghênh đón, lúc Lục Hi đi vào phòng bao, Bùi Dục đang ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo hút thuốc giống như đại gia.
Thấy anh vào, nhanh đóng đứng dậy chào hỏi: "Anh Lục Hi."
Sắc mặt Lục Hi không phải quá tốt, trực tiếp đi tới vị trí cạnh anh ta ngồi xuống, cầm rượu tây mấy chục triệu trên bàn rót vào ly, không quan tâm rượu bao nhiêu độ đã trực tiếp uống vào miệng.
Chất lỏng cay nóng lướt qua yết hầu, theo thực quản vào dạ dày, cả cơ thể như thiêu đốt, trong lòng chết lặng cuối cùng đã có cảm giác, Lục Hi tiếp tục rót ly thứ hai thì bị Bùi Dục ngăn lại.
"Sao vậy?" Thấy hành động bất thường của Lục Hi, Bùi Dục cùng không đùa, sắc mặt nghiêm túc.
Lục Hi xì một tiếng, răng cắn chặt, cổ họng cử động: "Phiền lòng."
Phiền lòng?
Bùi Dục lấy ly rượu của anh đưa tới bên mình, trong lòng thầm nghĩ chuyện có thể làm Lục Hi phiền lòng đến mức nửa đêm ra ngoài mua say, ngoại trừ nhân tố không thể khống chế là Thẩm Dĩnh, thì không còn ai khác.
"Vì chị dâu nhỏ?" Anh ta quen miệng gọi Thẩm Dĩnh là chị dâu, nói ra miệng mới phát hiện không đúng, ánh mắt liếc nhìn Lục Hi, thấy anh không phản ứng quá lớn mới yên tâm.
"Cô ấy...hôm nay đi tìm Sở Tinh rồi." Nói đến chuyện vừa xảy ra không lâu, đáy mắt người đàn ông thâm sâu giống như mực.
Đôi mắt hoa đào thon dài của Bùi Dục bất giác trợn to: "Chị dâu nhỏ biết rồi?"
"Ừ." Hai tay Lục Hi để trên gối, nửa khuôn mặt úp vào lòng bàn tay: "Biết sự tồn tại của Sở Tinh, không biết quan hệ giữa chúng tôi."
Bùi Dục lúc này mới hiểu tại sao Lục Hi lại giữa đêm đến tìm anh ta uống rượu, nếu chuyện phát sinh trên người anh ta, có lẽ anh sẽ sẽ càng sứt đầu mẻ trán, không biết phải xử lý thế nào.
"Anh giải thích với chị ấy rồi sao?"
Lục Hi nặng nề nói, ba chữ nói vừa bất đắc dĩ lại chua xót: "Cô ấy không tin."
Mà anh bây giờ cũng không có bất kỳ lập trường gì yêu cầu cô phải tin.
Bùi Dục không biết phải an ủi anh thế nào, nhìn ly rượu trên tay, anh ta cắn răng: "Anh Lục Hi, anh có có gì không vui thì xả ra hết đi, tối nay em bỏ mạng theo quân tử!"
Lục Hi cười, chỉ là trong nụ cười này lại không có bao nhiêu ấm áp: "Được."
Hai người không ngừng nâng ly cạn chén, rượu ngoại trên bàn không bao lâu đã hết hơn nửa, Bùi Dục mặc dù thích rượu, nhưng uống nhanh như vậy và nhiều như
vậy thì đây là lần đầu tiên, uống đến cuối cùng ý thức cũng không tỉnh táo nữa, trong phòng bao rõ ràng có nhà vệ sinh không cần đẩy cửa ra ngoài, không đi được vài bước thì đã vấp.
Quản lý hội sở đi phía sau bị dọa giật thót, vội đi về phía trước đỡ anh: "Giám đốc Bùi, giám đốc Bùi!"
Bùi Duy mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cả giống giống như sắp đứng không vững, nói chuyện cũng không rõ ràng: "Sao, sao vậy?"
"Anh uống nhiều rồi, tôi đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi đi." Quản lý hội sở bị ngạt bởi mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, nếu không phải là cấp trên trực tiếp, ông ta thật sự cho rằng đây là tên bơm rượu đầu đường.