Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 136: TRONG PHÒNG SÁCH ĐỘNG TÌNH




CHƯƠNG 136: TRONG PHÒNG SÁCH ĐỘNG TÌNH

Thẩm Dĩnh bị câu nói này của anh mà kinh ngạc đến toát mồ hôi, trong suy nghĩ hỗn loạn có tia lý trí trở lại, mắt to mê mẩn nhìn thân hình của người đàn ông trước mắt: “Anh nói cái gì vậy...”

Khi động tình, hơi thở của Lục Hi có chút rối loạn, kìm ném nét mặt nói: “Nếu như là con của em và tôi, tôi có thể chấp nhận.”

Anh là một người cực kỳ nghiêm túc, rất hiếm khi nói ra mấy lời kích động mà không tính toán hậu quả như này, Thẩm Dĩnh không biết anh là nhất thời cao hứng hay là có cái gì khác, nhưng không thể không nói câu nói này vẫn chạm đến trái tim của cô.

Con của họ, chỉ nghĩ như vậy thôi cũng có thể gây nên một trận kinh động.

Chỉ là, họ bây giờ đều chưa kết hôn, sao lại bàn đến chuyện con cái rồi?

Thẩm Dĩnh cắn môi rồi lại nhả ra: “Anh đừng nháo nữa.”

Lục Hi nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong đáy mắt của cô, thân thể của hai ngươi dính vào nhau, nóng bỏng như thế, điên cuồng như vậy, anh không nói gì, lúc này ôm chặt cô gái vào trong ngực.

Khoảnh khắc đó, anh không muốn quan tâm thực tại, không muốn bị lung lay, chỉ muốn trầm luân trong thôi thúc và buông thả của bản thân.

...

Sau một lần , Thẩm Dĩnh quấn khăn đến nhà tắm tẩy rửa sạch sẽ, sau khi ham muốn dục vọng giảm đi, cô vẫn không dám lựa chọn.

Nếu như không có nắm chắc 100%, cô sẽ lấy cái mạng nhỏ ra chơi đùa, cho dù tỷ lệ rất nhỏ, cô vẫn muốn chịu trách nhiệm.

Không dễ gì tẩy rửa xong, cô mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài, ở cửa bị chắn bởi một thân hình cao lớn.

Người đàn ông khoác áo choàng ngủ màu xanh thẫm, trong tay cầm một điếu thuốc, tư thế hút thuốc lại rất mê người.

Thẩm Dĩnh ngừng một chút, làn khói trắng tỏa ra, mắt cô phải hơi nheo lại, nghe nói người đàn ông sau khi xong việc kia đều thích hút một điếu thuốc, bây giờ xem ra không sai, chỉ điều nhớ đến vừa nãy dáng vẻ của anh không nhẹ không nặng đó, Thẩm Dĩnh không có sắc mặt tốt.

Cô nghiêng người muốn tránh anh, nhưng người này sinh ra chân đã dài liền giơ ra khiến cô không có đường đi.

Thẩm Dĩnh khá bực, ngước nhìn anh: “Anh tránh ra, tôi muốn đi ngủ rồi.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông thở nhẹ ra, vừa hay phun lên mặt cô, có mấy phần trêu chọc: “Tôi không ngủ, em ngủ cùng ai?”

“...” Thẩm Dĩnh hất tay, tức giận nhìn anh, luận miệng lưỡi cô tuyệt đối không phải đối thủ của Lục Hi, chỉ có thể thúc giục: “Anh mau tránh ra!”

Dứt lời, cô đẩy anh ra, Lục Hi thuận thế kéo cô vào trong ngực anh: “Còn dám động thủ? Xong chuyện lật mặt, là vừa rồi không thoải mái?”

“Anh... Anh nói cái gì thế hả!” Thẩm Dĩnh bị anh hỏi thiếu chút không thở được, mặt mũi đỏ ửng cả mảng.

Đáy mắt của anh nhiễm vài phần ý cười: “Em nói xem tôi nói cái gì chứ.”

“Có thể đừng vô sỉ như vậy không...” Thẩm Dĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm, thật ra cũng không dám nói to.

Lục Hi nhướng mày: “Vậy em nói xem tại sao làm xong lại không vui, hửm?”

Thấy mặt cô đỏ lại không nói gì, biết cô da mặt mỏng nên anh chủ động hỏi: “Bởi vì tôi nói câu kia?”

Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy là?”

Dáng vẻ của anh hỏi không xa quyết không bỏ qua, Thẩm Dĩnh đối với loại chuyện này đều tương đối bảo thủ, trước mắt bàn luận, ngại ngùng nửa ngày mới mở miệng: “Anh làm tôi có chút đau...”

Thật ra hắn trước trước sau sau tổng cộng làm một lần, ăn như vậy vẫn cảm thấy không đủ, con người này vừa nãy căn bản không biết khống chế lực đạo, thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Lục Hi hơi ngẩn người, vội vàng cúi đầu nhìn hạ thân, rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô, lông mày hơi cau lại: “Rất đau?”

“Ừm.” Thẩm Dĩnh nhịn không được trách anh, giọng nói mang chút uất ức: “Anh không thể kiềm chết một chút...”

Người này vốn trang kiện, nếu lúc làm chuyện kia anh không chú ý, đối với cô mà nói chính là một loại hành hạ nho nhỏ mà.

Anh đưa tay chạm vào gò má thanh tú của cô, nhẹ nhàng nhéo một chút, trên mặt có chút không tự nhiên: “Tôi cũng muốn chú ý, tách ra lâu như vậy khó tránh mất khống chế, lần sau tôi nhất định sẽ dịu dàng, được không bảo bối?”

Anh không nói với cô nên cô không biết thời gian, một mình anh nằm trên chiếc giường còn lưu lại mùi hương trên người cô, rất khó ngủ, mỗi đêm đều trở thành gắng nặng.

Anh đã nói như vậy rồi, Thẩm Dĩnh còn có như thế nào chứ?

Chỉ có thể bị dỗ vào phòng ngủ, nhưng may là anh không có tiếp tục làm khó cô nữa.

Thẩm Dĩnh nằm trên giường, sau lần vận động kịch liệu hồi nãy đã hơi buồn ngủ, Lục Hi đi vào nhà tắm, âm thanh nước chảy róc rách truyền ra, nghe mà không loạn ngược lại còn khiến người ta có chút yên tâm.

Từng giây từng phút trôi qua, cô mơ màng nhìn thấy trên đỉnh đầu có ánh hào quang dịu dàng, mắt cô dần dần nhắm lại, đi vào giấc ngủ.

Lục Hi khi đi ra thấy người phụ nữ của mình đã ngủ say, bởi vì cô mệt mỏi nên hô hấp có chút trầm nặng, đôi hồng mọng cũng vô thức mở ra, nhìn như vậy anh càng bị cám dỗ, cúi đầu hôn nhẹ lên môi của cô.

Nhiệt độ trong phòng ngủ không thấp, cánh tay của cô vắt ngang trên chăn, hành vi này của cô đã khiến làn da trắng nõn ở phần cổ áo bị lộ ra, bên trên còn có mấy dấu vết hồng hồng mờ ám, là do anh lưu lại.

Lục Hi ánh mắt nóng bỏng, đắp lại chăn cho cô.

Sau khi sấy khô tóc, Lục Hi vén một góc chăn định lên giường nghỉ ngơi.

Nhưng mà, vào lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường bỗng nhiên đổ chuông, anh sợ làm ồn đến giấc ngủ của cô, vội vàng cầm lấy.

Người gọi là Lý Vĩ, là người phụ trách sắp xếp công việc cho Giang Sợ Tinh sau khi cô ta về nước.

Lúc này gọi điện đến...

Lục Hi hơi cau mày, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công: “Sao thế?”

“Anh Lục, chỗ ở ở Thành Bắc đã tu sửa gần xong rồi, nhưng vừa mới phát hiện hướng của cửa sổ có chút vấn đề, chuẩn bị sáng sớm ngày mai sửa lại, anh hay là qua đây xem thử?”

Lục Hi nhìn qua đồng hồ treo tường trên phòng ngủ, rồi ánh mắt của anh quay sang nhìn người phụ nữ nằm trên giường, lưỡng lự vài phút, nghĩ đến ngày kia Giang Sở Tinh sẽ về nước, cuối cùng cũng đồng ý: “Tôi bây giờ sẽ qua.”

Sau khi cúp máy, anh nhẹ nhàng đi vào thay một bộ quần áo thể thao.

Từ phòng thay đồ đến cửa phòng ngủ phải đi qua giường, bước chân của anh hơi ngừng lại, ánh mắt đi chuyển trên người của Thẩm Dĩnh, trong lòng phân vân có nên nói với cô một tiếng hay không, cuối cùng vẫn không có đánh thức cô.

Đóng cửa lại, ngăn cách sự ấm áp trong phòng, anh rảo bước xuống lầu, cầm lấy chìa khóa rồi trực tiếp vào xe lái đi, anh không dám ngoảnh lại, sợ một khi ngoảnh lại thì nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Dĩnh đã tỉnh.

Đêm tối, trên đường cao tốc, anh đạp chân ga hết cỡ, chỉ hy vọng có thể nhanh một chút, chỉ hy vọng cô chưa dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK