CHƯƠNG 127: ẢNH KHỎA THÂN
Thẩm Dĩnh biết động tác đó biểu hiện điều gì, biết anh muốn làm gì, chuyện như vậy bọn họ đã làm qua vô số lần, lúc đầu còn từ chối, càng về sau cũng chậm rãi tiếp nhận, cả tâm và thân thể hòa làm một với anh, nhưng bây giờ cô lại sợ hãi toàn thân run rẩy...
Cô nghẹn ngào gào lên, liều mạng phản kháng, nhưng cử chỉ của người đàn ông nằm trên người cô đã điên rồ không có tự chủ, cánh môi lạnh lẽo nhợt nhạt cũng không hôn cô, mà là điên cuồng gặm cắn cái cổ trắng nõn của cô không thương tiếc, lưu lại những vết tích màu đỏ thẫm.
Vốn là mang theo lửa giận muốn trừng phạt cô thật tuyệt tình, nhưng khi đụng phải thân thể đầy hương thơm của người phụ nữ, dục vọng đè nén trong mấy ngày lập tức tăng vọt, thân thể khó mà tự kiềm chế được nổi lên phản ứng, khiến anh dần dần mất đi khống chế.
Váy trên người Thẩm Dĩnh bị anh hung hăng kéo ra, “rẹt rẹt” vài tiếng, chiếc váy trong nháy mắt đã biến thành vải vụn, trên người cô chỉ còn bộ đồ lót mỏng manh, không khí chạm đến da thịt làm cô nổi da gà, phản ứng này lọt vào mắt của người đàn ông lại trở thành sự chán ghét đối với anh.
“Sao, bây giờ tôi chạm vào em thì em lại khó chịu như vậy?”
Quần áo cũng đã bị anh kéo ra, cảm giác nhục nhã quấn lấy cô, Thẩm Dĩnh uất ức hét lên: “Buông ra. Đúng! Tôi thà chết cũng không muốn anh đụng vào, tôi sợ bẩn.”
Bẩn?
Nghe thấy lời nói cực kỳ gay gắt này, người đàn ông dừng lại một lúc, nhưng anh nhanh chóng cử động lại, anh càng tăng thêm sức lực ôm chặt cô hơn, như muốn nghiền nát cả cơ thể cô: “Bẩn? Được thôi, chê tôi bẩn thì em cũng đừng nghĩ là mình sạch sẽ!”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, sự dịu dàng của anh mất đi trong nháy mắt, trừ thuận theo thì cũng không có đường lui nào.
Anh cũng không tiếp tục hôn cô nữa, mà lật thân thể của cô lại, để cô nằm sấp trên giường như một con rối trang trí.
Hai chân bị tách ra, Thẩm Dĩnh gào khóc: “Lục Hi, anh đừng làm ra chuyện này với tôi, tôi sẽ hận anh, tôi...a!”
Lời còn chưa dứt, anh bất chấp sự phản kháng của cô, tất cả ngôn ngữ đều bị chặn ở bên miệng, cơ thể của anh không ngừng di chuyển. Lúc trước vẫn còn cảm thấy chiếc giường lớn này rất rộng rãi, lúc này lại vì anh mà trở nên nhỏ hẹp, ở bên mép giường giống như là vực sâu ngàn trượng, nếu cô không cẩn thận là sẽ rơi xuống...
Hai người đều không phát ra âm thanh nào, trong không khí chỉ còn lại tiếng gõ cửa không ngừng của Phùng Tuyết Du.
“Lục Hi, anh ra đây cho tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám làm gì với tiểu Dĩnh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Tiểu Dĩnh, cậu không sao chứ? Cậu ổn không, cậu nói với tớ một câu đi...”
“Có ai không hả, tại sao một khách sạn lớn như vậy cũng không có ai?”
Âm thanh đứt quãng cách cánh cửa truyền đến, mỗi lời nói đều bị đè nén, người đàn ông ở phía sau vẫn còn luật động, cứ mạnh hơn mạnh hơn, không có một chút dịu dàng nào, giống như là đang trút giận.
Cô khẽ rùng mình, Lục Hi cố tình vuốt ve cô, đánh vào điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
Tâm lý cự tuyệt sự và phản ứng của cơ thể khiến Thẩm Dĩnh đau khổ. Cô xấu hổ khi phải đối mặt với cảm giác khiêu khích của anh, nước mắt rơi trên gối, ướt đẫm một mảng lớn.
“Ghét bỏ tôi? Không muốn tôi chạm vào?” Giọng nói của anh giống như là quỷ đến từ địa ngục: “Mới không phải là cảm giác đó.”
Thẩm Dĩnh cắn chặt môi, hàm răng của cô cắn rách môi dưới, máu từ từ chảy ra. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân mình rẻ tiền như vậy, cô chịu không nổi nữa.
Đầu tiên là Đoàn Trí Thiên, cô mất lòng tin, nhưng ít nhất là cô vẫn giữ lại được một phòng tuyến cuối cùng. Nhưng cô lại có thể bỏ ra tất cả với Lục Hi, kết quả là bị Lục Hi đặt trên cái giường nhỏ này, nhục nhã đủ kiểu.
Đến cuối cùng là do cô đã làm sai điều gì, sao ông trời cứ muốn trách phạt cô như vậy?
Thẩm Dĩnh không hiểu, cô rất đau, thân thế của cô rất đau, trái tim cũng rất đau, mỗi lần hít thở đối với cô mà nói đều là cực hình kinh khủng.
Sau khi anh nói xong câu đó, Thẩm Dĩnh cũng không phát ra một âm thanh nào nữa, cô giống như một con búp bê bị xé rách, yếu ớt không chịu nổi, gục ở đây, ai muốn đoạt thì đoạt.
Không biết qua bao lâu, ở bên ngoài cửa phòng, tiếng Phùng Tuyết Du hét ra từ cổ họng, người đàn ông ở phía sau cuối cùng cũng dừng lại.
Trên tấm lưng trắng nõn của cô vẫn còn vài giọt mồ hôi nóng hổi của anh, nhưng thân thể của cô lại cảm thấy lạnh thấu xương.
“Cạch” một tiếng, là tiếng vang của dây thắt lưng, anh làm xong, cả sự xoa dịu an ủi cũng không muốn cho cô, ngay cả một câu nói cũng không có.
Thẩm Dĩnh nở một nụ cười nhợt nhạt thê thảm bên khóe môi, cố nén thân thể đau nhức mà kéo chăn che lên người.
Cô lấy một bộ váy khác từ trong tủ, lại lấy một cái áo tay dài chống nắng, sau khi vào nhà vệ sinh tắm qua một lượt, cô mặc quần áo vào, ngoài trừ trên cổ có vài vết tích màu đỏ sậm dọa người, các chỗ khác đều đã bị che lại.
Cô không nói một lời, kéo cửa đi ra ngoài.
Lục Hi cũng không cản lại, dưới lầu đều là người của anh, ngay cả cô có cánh cũng không thể thoát khỏi cái khách sạn này.
Tay của Phùng Tuyết Du vừa nâng lên lại hạ xuống, cửa phòng đã được Thẩm Dĩnh mở ra từ bên trong, lòng cô ta nóng như lửa đốt: “Cậu không...”
Vừa muốn hỏi cô có sao không, mới nói đến một nửa, sau khi nhìn thấy vết tích rõ ràng trên cổ cô, rốt cuộc cô cũng không thể nói gì nữa.
“Cậu...”
Thẩm Dĩnh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lục Hi, há to miệng nhưng không có lời nào phát ra. Bây giờ cô thật sự rất lúng túng, hận không thể tìm thấy kẽ đất nào để chui vào cho người khác không thấy mình nữa.
“Là do Lục Hi làm?” Phùng Tuyết Du sau khi hỏi xong cũng tự có đáp án, trong phòng chỉ có hai người, không phải anh làm thì ai làm?
Không đợi Thẩm Dĩnh trả lời, Phùng Tuyết Du trực tiếp xông vào phòng, tức giận không thể kiềm chế được mà đi đến trước mặt Lục Hi, bên trong phòng còn tràn ngập hương vị mập mờ không giấu diếm, chuyện giữa nam và nữ quá rõ ràng.
Cô ta tức giận đến mắt muốn nổ tung, giơ tay muốn tát vào mặt của người đàn ông, đáng tiếc còn chưa đụng trúng đã bị người đàn ông ngăn lại.
Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của Lục Hi như muốn trào ra ngoài: “Ra ngoài!”
Nếu như vào lúc bình thường, Phùng Tuyết Du sẽ không nói thêm tiếng thứ hai, nhưng nghĩ đến những dấu tích ở trên cổ của Thẩm Dĩnh, làm sao cô ta có thể nuốt trôi được cục tức này: “Lục Hi, anh bỉ ổi ép buộc người khác, anh còn là đàn ông sao!”
“Đi ra ngoài!”
“Tôi không đi!” Phùng Tuyết Du tiến về phía trước một bước, nhìn chiếc váy bị xé nát ném ở một bên, nhìn áo sơ mi và tóc của người đàn ông không bị hề hấn gì, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Lục kia, anh dựa vào cái gì mà khi dễ người khác như vậy?”
Lúc đầu Lục Hi cũng không muốn giải thích, khinh thường nói chuyện này với người ngoài, nhưng nghe người bạn tốt nhất của Thẩm Dĩnh nói như vậy, anh vẫn là không nhịn được mà nói, trong giọng nói hung ác của anh mang theo sự yếu ớt khó có thể nhận ra: “Người muốn rời khỏi không phải là tôi, là cô ấy.”
Phùng Tuyết Du giống như nghe được một chuyện cười: “Anh vượt quá giới hạn với người khác mà anh lại đổ lỗi cho cô ấy khi cô ấy rời khỏi anh? Tên chết tiệt nhà anh, anh cảm thấy phụ nữ trên đời này sẽ chết khi thiếu anh à?”
Đầu ngón tay ở tay áo của người đàn ông bị đóng băng vì câu nói này, lông mày của anh cau chặt lại: “Vượt quá giới hạn?”
Phùng Tuyết Du cười khẩy: “Anh đừng có giả vờ nữa! Thiệu Mộc Giai đã điện thoại cho Thẩm Dĩnh và gửi cho cô ấy bức ảnh khỏa thân của hai người. Anh còn gì để chối nữa!”
Thiệu Mộc Giai?
Điện thoại?
Ảnh thỏa thân?
Trước mắt Lục Hi hiện lên mấy chữ này, đầu anh xoay chuyển cực nhanh, mấy giây sau, anh nắm chặt lấy cổ áo của Phùng Tuyết Du, nhấc cả người cô ta lên khỏi mặt đất 0.5 cm: “Nói rõ ràng một chút, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!”