Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 193: VẺ ĐẸP TRONG PHÒNG TẮM




CHƯƠNG 193: VẺ ĐẸP TRONG PHÒNG TẮM

Không bao lâu, bên trong truyền tới tiếng nước chảy rầm rầm.

Lục Hi nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt liếc nhìn về phía thùng rác cách đó không xa, chiếc váy ngủ vừa rồi bị hai người kia giằng co, lúc này đã nằm lẻ loi trơ trọi ở bên trong thùng rác, trở thành một món đồ bỏ đi.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ mất nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc anh đã nói sai câu nào, thế là tự nổi giận với chính mình.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc, lấy điện thoại trực tiếp gọi cho La Quyết Trình.

Chuông điện thoại vừa vang lên vài giây, bên kia đã có người bắt máy trả lời, hôm nay La Quyết Trình không có ca phẫu thuật nào, đang ngồi bên cạnh lò sưởi trong nhà để hơ nóng bàn tay: "Làm sao vậy, làm sao mà bây giờ lại nhớ đến việc gọi điện thoại cho tôi?"

Lục Hi im lặng hai giây, dường như có chút mở miệng, sau đó mới ngập ngừng nói: "Có chuyện muốn hỏi anh."

La Quyết Trình ngừng động tác hơ bàn tay trước lò sưởi, nhướn lông mày vô cùng bất ngờ: "Nói đi!"

Lục Hi kể cho anh nghe về những chuyện vừa xảy ra, đặc biệt là những lời bản thân đã nói, đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho anh nghe: "Những lời tôi nói có vấn đề gì sao?"

La Quyết Trình nhịn không được bật cười thành tiếng: "Còn không có vấn đề ư?"

"Vấn đề ở đâu?"

"Đầu tiên nhé, anh nói những lời này, theo quan điểm của anh thì thực sự không có vấn đề, nhưng đứng trên quan điểm của Thẩm Dĩnh thì chính là một vấn đề rất lớn." La Quyết Trình hiện tại cũng gần giống như người chỉ đường dẫn lối trong cuộc sống của Lục Hi, theo bản năng mà quan tâm anh ta: "Anh nghĩ đi, anh cảm thấy chuyện này là vì chiếc váy, nhưng đối với Thẩm Dĩnh mà nói thì chính là cô ấy đã bị xâm phạm quyền riêng tư, tùy tiện đụng vào đồ của cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu sao?"

Những lời La Quyết Trình nói Lục Hi đều hiểu, thế nhưng mà...

"Sự việc cũng không nghiêm trọng đến vậy, không phải chỉ cần lần sau không như thế nữa là được sao?"

La Quyết Trình lắc đầu: "Đúng vậy, lần sau không như thế nữa là được, nhưng lần này cứ vậy là giải quyết xong rồi sao? Đấy là hai chuyện khác nhau, huống hồ thứ mà Thẩm Dĩnh để ý không phải là chiếc váy, thứ cô ấy để ý chính là thái độ của anh đối với Giang Sở Tinh, con người với động vật giống nhau, đều có giới hạn, nếu người ngoài xâm chiếm không gian của mình, không chỉ có thể bị cảnh báo, mà phải bị ném đi ra ngoài."

Cho nên lúc Thẩm Dĩnh đối mặt với chuyện này mới có thái độ kiên quyết như vậy điểm mấu chốt của chuyện này chính là cô cảm thấy lãnh thổ của mình đã bị xâm phạm.

Mà cái lãnh thổ này không chỉ là nơi sinh sống, mà còn có cả con người.

Giang Sở Tinh khiến cô ý thức được nguy cơ sẽ bị mất lãnh thổ, vì vậy mới có phản ứng gay gắt như vậy.

Tuy Lục Hi không hoàn toàn hiểu điều đó, nhưng anh nghe La Quyết Trình nói, lại nghĩ cũng không biết phải làm sao dỗ dành cô gái ngốc kia, không thể nào không xin giúp đỡ: "Thế tôi phải làm sao đây?"

"Thực tế thì cũng không cần phải làm gì, chỉ cần cô ấy nói gì thì anh làm theo như thế, đừng cố thuyết phục cô ấy, ở phương diện này thì phụ nữ đều sẽ bướng bỉnh hơn bất cứ ai." La Quyết Trình nói xong lại lo lắng, nhịn không được liền dặn dò thêm: "Nếu cô ấy mắng anh, anh cũng phải thuận theo cô ấy, hiểu chưa?"

"Ừ!"

Sau khi nói xong, anh chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì La Quyết Trình ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng: "Hi, người ta là cô gái nhỏ hơn anh tám tuổi, có chuyện gì thì anh phải biết tha thứ một chút, nhường nhịn một chút, cô ấy đồng ý cho Giang Sở Tinh vào ở cùng đã là việc không ai cũng có thể làm rồi."

Lúc đó, La Quyết Trình cũng đã rất bất ngờ khi biết Thẩm Dĩnh đồng ý, anh cứ cho rằng cô nhất quyết sẽ từ chối, không nghĩ đến việc cô lại gật đầu, cô hy sinh như vậy, nói cho cùng còn không phải vì nghĩ cho Lục Hi sao?

Động tác của Lục Hi thoáng ngừng lại, sắc mặt tối sầm, lên tiếng cười nhạo: "Anh cảm thấy bây giờ tôi không nhượng bộ sao?"

Anh ở trước mặt Thẩm Dĩnh đừng nói là nhượng bộ, anh dường như là nhường cô ấy tất cả.

La Quyết Trình thoáng nhớ lại, dường như là hoàn toàn chính xác: "Được, lời nói này tôi xin rút lại.."

Lời nói còn chưa dứt, đầu dây bên kia điện thoại đã cúp máy, nhìn vào màn hình, La Quyết Trình bỗng nhiên có chút ghen tị với Lục Hi, ít nhấy có có một người để dỗ dành, không giống anh, một người cũng không có.

Nhìn lò sưởi trước mặt, trong mắt dần dần hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn...

Không lâu sau khi Lục Hi cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh liền mặc áo tắm đi ra, tóc cô vừa dài vừa dày, vẫn chưa lau khô, chỉ dùng một chiếc khăn quấn lấy nó.

Cô cầm máy sấy đi trở lại vào phòng tắm, không bao lâu liền nghe tiếng gió truyền đến.

Lục Hi im lặng một lúc, đứng dậy đi đến cửa phòng tắm, vừa đẩy cửa vào thì hơi nóng liền phả vào mặt, hơi nước trắng mịt mờ, giống như tiên cảnh ở trần gian.

Thẩm Dĩnh đứng trước gương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng như trứng gà đã bóc vỏ, thật sự là tìm không ra một khuyết điểm nhỏ nào.

Cô một tay cầm máy sấy, tay kia xoa xoa sợi tóc, Lục Hi liếc nhìn, sau đó bước đến cầm lấy máy sấy trong tay cô.

Anh cao 1m88, Thẩm Dĩnh chỉ có 1m67, người đứng trước, người đứng sau, thân thể của cô không thể nào ngăn được anh.

Hơi gió ấm áp thổi trên đỉnh đầu, nỗ lực dùng sức cũng không kém cô.

Những ngón tay thon dài của người đàn ông xuyên qua mái tóc đen của cô, dịu dàng vuốt nhẹ nước trên tóc, sự chăm chú trên khuôn mặt thật khiến người ta nghĩ rằng giúp cô sấy tóc là một việc rất đáng chú ý...

Nhưng cho dù là như thế thì Thẩm Dĩnh vẫn khẽ di chuyển, quay người muốn giật lại chiếc máy sấy: "Để em tự sấy!"

Lục Hi bấm vào nút tắt máy sấy, tạp âm liền biến mất, phòng tắm ngay lập tức liền trở nên yên tĩnh: "Anh giúp em."

Thẩm Dĩnh vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận: "Em có thể tự làm.."

Bốn mắt nhìn nhau, một người nổi giận muốn nghẹt thở, một người nhíu mày chịu đựng, sự tức giận đều thể hiện trên mặt cả hai người, tuy nhiên được che dấu bằng một biểu cảm vô tâm hời hợt.

Nhìn nhau một lúc lâu, ngọn lửa trong lòng Lục Hi bùng lên dữ dội hơn, thế nhưng không phải là một ngọn lửa tức giận, mà chính là ngọn lửa của sự tham muốn được gần gũi.

Anh khẽ kéo cổ Thẩm Dĩnh, tay kia nâng cằm cô, bất ngờ cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở môi cô, chủ động tiến vào.

Cả người của Thẩm Dĩnh đều bị anh siết chặt, sau đó lại bị anh đẩy lùi từng bước từng bước, lưng liền chạm vào bể tắm phía sau, nước làm ướt áo tắm khiến cô có ý thức trở lại.

Cô vô thức đưa tay ra muốn chống vào thành bể tắm sau lưng, bàn tay vừa chạm đến liền bị tay anh nắm lấy.

Những đầu ngón tay mát lạnh như muốn bóp nghẹt mạch đập của cổ tay cô, giống như một con dao sắt nhọn đang cắm ở đấy, nếu khẽ động đậy sẽ chảy máu ngay tại chỗ.

Anh chính là một người đàn ông như vậy, một khi đã nghiêm túc thì toàn bộ không gian đều sẽ bị lấp đầy bởi chính sự mạnh mẽ của anh, muốn tránh cũng không thể tránh,muốn trốn cũng không có thể trốn.

Thẩm Dĩnh chỉ có thể trừng mắt, bị động chấp nhận sự việc bất ngờ này.

Cuối cùng, Lục Hi há môi cắn nhẹ môi cô, mặc dù không rách da nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đau đớn, Thẩm Dĩnh buồn bực rên lên một tiếng, chuẩn bị giãy dụa thì anh đã buông cô ra.

Thẩm Dĩnh đưa tay xoa môi, chỗ đó vừa tê vừa đỏ, toàn bộ đều là do sự phẫn nộ của anh để lại: "Anh làm gì thế!"

Lục Hi không rời đi, cúi xuống dựa đầu vào trán cô, ở khoảng cách rất gần nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng khàn khàn lên tiếng: "Cái gì?"

Thẩm Dĩnh nhìn vào trong ánh mắt anh, ngay lập tức hóa đá tại chỗ, khoảng cách gần như vậy,hơi thở hòa quyện vào nhau, nhịp tim đập nhanh so với mức bình thường của cơ thể, toàn bộ sức lực đều bởi vì âm thanh của người đàn ông này vang lên mà như bị rút cạn...

Cô sắp không thể chịu đựng được nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK