Đầu tiên là liên lạc với Trịnh Duyệt.
Mặc dù cô ta cũng rất ham tiền, nhưng ở chung khoảng thời gian này, chỉ cần là chuyện của mình, cô ta đều rất để tâm.
Quả nhiên, mình vừa gọi điện thoại, cô ta đã lập tức chạy tới.
Trần Lạc Thần lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, lại gọi điện cho Tô Lệ Hàm.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Lại tắt máy rồi!
Trần Lạc Thần lại gửi tin nhắn messenger.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, đã bị block rồi.
Haiz!
Nói thật lòng, Trần Lạc Thần bây giờ càng thêm tự trách.
Còn tự trách hơn cả hôm qua nói sai, chơi giờ dây thun quá rồi, cũng không biết làm sao giải thích.
Sau khi anh về tới trường học, còn đặc biệt đi tìm Tô Lệ Hàm mấy lần, kết quả đều bị từ chối gặp.
Tô Lệ Hàm hoàn toàn không chịu gặp mình.
Lần chiến tranh lạnh này, không biết còn kéo dài tới bao giờ.
Một mình Trần Lạc Thần đi trong sân trường, liền đi tới công viên nhỏ.
Trong vấn đề xử lý tình cảm nam nữ, anh thật sự có chút tay chân luống cuống.
Hôm nay anh nghe thấy một câu nói, đó chính là con gái nói không là có!
Anh liền nhớ tới Dương Ngọc.
Trước đây cũng trong công viên nhỏ này.
Hai người nắm tay nhau kề bước.
Sau đó Trần Lạc Thần lấy hết dũng khí muốn nói với cô ta rằng có thể đi mướn phòng không.
“Chát!”
“Cút, Trần Lạc Thần, anh xem Dương Ngọc tôi thành loại con gái gì!”
Trần Lạc Thần nhớ, mình chịu một cái tát, Dương Ngọc còn mắng mình một trận.
Rất rõ ràng cô ta không muốn.
Nhưng thái độ đó là thật sự không muốn!
Lúc đó Trần Lạc Thần còn rất tự trách, đúng vậy, Tiểu Ngọc là cô gái tốt như vậy, sao sẽ như thế chứ. Ngược lại khiến Trần Lạc Thần càng thêm tốt với cô ta.
Bây giờ nghĩ lại…
Haiz, phụ nữ mà ~
Cũng không biết Dương Ngọc bây giờ đi đâu rồi, đang làm gì?
Tức cảnh sinh tình, Trần Lạc Thần lại nhớ tới Dương Ngọc.
Nhưng suy nghĩ như vậy chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Cứ vậy ngồi trong công viên nhỏ, ngồi tới tận hơn năm giờ chiều.
Lúc này, điện thoại Trần Lạc Thần reo lên, là Trịnh Duyệt gọi tới.
“Cậu Trần, cậu…cậu đang ở đâu?”
Nghe giọng điệu Trịnh Duyệt dường như rất nôn nóng, như sắp khóc.
Thần kinh Trần Lạc Thần căng thẳng, chẳng lẽ Dĩnh Nhi xảy ra chuyện gì rồi?
“Tôi đang ở trường học, đang chuẩn bị đến bệnh viện đưa chút thức ăn cho các người! Trịnh Duyệt, cô sao vậy?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Cậu Trần, chiều nay tôi xảy ra chuyện, đều do mẹ tôi, ai ya, ban đầu tôi cho rằng bà chỉ đùa chơi với tôi thôi, dù sao tôi cũng nói rõ với bà không được rồi, nhưng bây giờ thì sao? Mẹ tôi lại đặt một bàn tiệc rượu ở Kim Lăng, muốn tôi gặp mặt đối tượng xem mắt!”
“Cậu Trần, tôi thật sự không muốn, tôi còn trẻ như vậy, cậu nói có đúng không?”
Trịnh Duyệt khóc nói.
Trần Lạc Thần nghe xong thì thở phào một hơi.
Thì ra lại là chuyện gia đình ép xem mắt.
Nói thật lòng, đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này bên cạnh Trần Lạc Thần.
Cũng không có gì kỳ quái.
Bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, thậm chí Trịnh Duyệt tốt nghiệp đã lâu, không phải có câu nói thế này, ở mỗi giai đoạn, tất cả mọi người đều trải qua chuyện tương tự nhau sao.
Xem mắt chính là một trong số đó.
“Cô thật sự không muốn, đúng không?”
“Dạ dạ, tôi thật sự không muốn, cậu Trần, cậu nói tôi nên làm sao đây? Bây giờ mẹ tôi đã sắp đặt xong tiệc rượu rồi, phía nhà trai đã đi rồi, cũng không nói rõ là xem mắt, chỉ nói bạn bè hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm!”
“Được rồi, lát nữa tôi đi cùng cô, tôi từ chối giúp cô!”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói.
“A? Thật sao cậu Trần, cậu thật tốt quá! Vậy tôi nên nói thế nào, nói cậu là lãnh đạo của tôi, hay là bạn tôi? Hay là…”
“Cứ nói tôi là bạn cô đi!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
Đừng nói Trịnh Duyệt hôm nay đã giúp mình, mình giúp cô ta một chút cũng là chuyện nên làm.
Chỉ nói tới cô ta dù thế nào cũng là nhân viên của mình, cô ta cầu xin mình, mình cũng không thể tùy tiện đuổi cô ta đi.
Cho nên lần này Trần Lạc Thần rất chủ động.
Sau khi hẹn xong, Trần Lạc Thần bèn tới bệnh viện đưa cơm cho Dĩnh Nhi trước, đợi Tô Tường Vi đến mới dẫn Trịnh Duyệt rời đi.
Địa điểm chính là phòng bao nhà hàng ở Kim Lăng.
Chuyện này Trần Lạc Thần cùng không phải làm lần đầu tiên, khá quen đường quen lối.
Hầu như đều mở màn như nhau.
Đẩy mở cửa phòng bao.
“A, Duyệt Duyệt, sao giờ mới tới? Hử? Nam sinh này là ai?”
Trong phòng bao, người phụ nữ trung niên sửa soạn thời thượng, hẳn là mẹ Trịnh Duyệt, lúc này lạnh lùng nhìn sang Trần Lạc Thần.
Chỉ cách ăn mặc sửa soạn tầm thường của anh đã khiến người phụ nữ trung niên có chút khinh thường rồi.
Bà ta là người thành phố, xưa nay đã xem thường người ăn mặc như nhà quê.
“À, anh ấy là Trần Lạc Thần, là bạn…trai con!”
Cũng không biết trong đầu Trịnh Duyệt đang nghĩ gì, lại trực tiếp nói ra một câu như vậy.
Vốn đã bàn bạc là bạn, không phải sao?
Lại bị người ta xem thành bạn trai rồi, đậu xanh!
Trong lòng Trần Lạc Thần ngượng ngùng, nhưng đã vậy rồi thì cũng không còn cách nào phản bác nữa.
Mà Trịnh Duyệt thì sao, nói xong liền lè lưỡi, có chút kích động.
Đúng vậy, trong lòng mình nghĩ gì chứ?
Đương nhiên nghĩ là, nếu cậu Trần là bạn trai mình thì tốt rồi.
Mấy ngày nay ngay cả nằm mơ Trịnh Duyệt cũng nghĩ.
Trước đây, Trịnh Duyệt biết Trần Lạc Thần rất có tiền, mới thích Trần Lạc Thần.
Nhưng khoảng thời gian này ở chung đã khiến cô ta hoàn toàn nhìn thấy mặt khác của anh, khiêm tốn lễ độ, khoan dung hòa ái với người khác, đặc biệt là cậu Trần rất tin tưởng mình.
Điều này khiến Trịnh Duyệt càng thêm tôn sùng anh trên cơ sở đã yêu anh trước đó.
Đương nhiên là vô cùng say mê rồi.
“Cái gì? Duyệt Duyệt, con nói gì chứ? Cậu ta là bạn trai con?”
Mẹ cô ta trực tiếp cả kinh, giống với ba cô ta, hai người đều kinh ngạc há hốc miệng.
Hai người đều là công chức, trước giờ xem trọng môn đăng hộ đối.
Bây giờ con gái lại dẫn bạn trai nó tới buổi xem mắt, này này này…
“Ba mẹ, đúng vậy, anh ấy chính là bạn trai con, hai chúng con đã quen nhau một khoảng thời gian rồi!”
“Trần…Lạc Thần, anh chào hỏi ba mẹ em đi!”
Thấy trong mắt anh không cự tuyệt thân phận này, Trịnh Duyệt cũng to gan hơn một chút.
Nhắc nhở Trần Lạc Thần.
“Dì khỏe chứ ạ…”
“Tôi không khỏe, hừ! Đâu ra cái thằng oắt con, loại thấp hèn như cậu cũng có thể tiếp xúc với con gái tôi sao? Mau cút đi cho tôi!”
Mẹ Trịnh Duyệt trực tiếp lạnh lùng mắng.
Bà ta không dễ dàng gì mới nói chuyện được với vợ lãnh đạo, hôm nay cũng hẹn xong hết rồi, để đứa nhỏ hai bên gặp mặt, quen biết một chút.
Thành rồi thì hai nhà đều là thông gia.
Chuyện này tốt đẹp biết bao.
Không nghĩ tới con gái mình lại không nghe theo, bây giờ thì tốt rồi, mình bức ép gọi con gái tới, kết quả thì sao, nó lại dẫn theo bạn trai tới.
Phía nhà trai sẽ tới ngay, lát nữa để người ta gặp phải, đừng nói thành thông gia, xử lý không tốt còn trở thành cừu gia.
Bà ta bây giờ tức muốn chết, nhìn Trần Lạc Thần, đương nhiên cũng đầy oán hận.
Lúc đang nói chuyện, cửa phòng bao bỗng nhiên mở ra.
Hàng người bên ngoài cầm đồ đi vào.
“Lão Trịnh à, ngại quá, chúng tôi tới trễ, hahaha!”
Một hàng bốn người đi vào, trong đó còn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Đặc biệt là nữ sinh đó, sửa soạn cực kỳ xinh đẹp.
Nói thật lòng, một màn này khiến phía nhà họ Trịnh cũng không kịp hồi thần.
Tình huống gì đây? Nam sinh này hẳn là con của lão Giang rồi.
Vậy nữ sinh đó thì sao?
Không phải cậu ta dẫn theo bạn gái tới chứ?
“A, lão Trịnh, tôi giới thiệu một chút, đây là con gái em ba tôi, cháu gái tôi, theo anh nó tới chơi, đang học ở đại học Kim Lăng, năm nay năm tư!”
“Chào to chú Trịnh đi con!”
Tuy nhiên, nữ sinh này dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Haha, Trần Lạc Thần, không nghĩ tới có thể đụng phải anh ở đây?”
- ------------------