Trần Lạc Thần lắc đầu cười khổ, có rất nhiều lĩnh vực , cái gì cũng rất thông tLạc Thần,
càng không nói đến những chiêu thức y thuật đơn giản này.
Trần Lạc Thần tự nhiên sẽ không trách Vương Tuệ Mẫn bọn họ .
Họ làm sao biết được những thay đổi của anh trong hai năm qua, và việc suy đoán kiểu này là điều bình thường.
Không nói chuyện phiếm nữa , mọi người cùng nhau đi về phía phòng.
“Bác sĩ Mã, bà nội đã tỉnh rồi!”
“Trần Lạc Thần, anh cũng tới rồi!”
Đường Nhiên đợi trong phòng bệnh nãy giờ cũng không rời bước, nhìn thấy Trần Lạc Thần đi vào liền cười nói.
“Mã thần y, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Triệu Bách Linh ,Tiểu Lạc Thần, các người tới rồi à!”
Trong phòng, bà lão yếu ớt nói.
“Mã thần y, tôi bị bệnh đã hai năm, hết bệnh này đến bệnh khác, hình như lại càng thêm nặng, càng ngày càng nặng ”
Bà cụ hỏi.
Đương nhiên bà không nghĩ ra, Trần Lạc Thần cũng vào để xem bệnh cho bà .
Vì vậy, bà đã nói với Mã Tiến về bệnh tình gần đây của mình.
“Mỗi lần co giật, chưa đầy một giờ sau cơn sẽ tỉnh lại, nhưng một lúc sau, cơn co giật lại xảy ra, cứ lặp đi lặp lại bốn năm
lần rồi mới dừng lại. Tôi không thể chịu đựng được nữa!”
Bà cụ thở dài.
” Tô lão phu nhân, đừng lo lắng, chủ nhân của tôi đã nghiên cứu tình trạng của bà trong khoảng thời gian này. Bệnh tình rất kỳ lạ, nhưng sư phụ của tôi cuối cùng đã đưa ra một số kết quả. Tôi sẽ cho bà xem. Thật tốt và cũng là để cho một số người không biết trời cao dày mồm miệng phát ngôn linh tinh! ”
Lưu Vượng cười nói.
Đồng thời liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần .
“Haha, chỉ sợ bây giờ nhìn , lại không nhìn thấy gì .” Bà cụ cười bất lực, “Tôi đã từng gặp bác sĩ rồi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ khi tôi bị đau đầu mới có thể xem được bệnh . ”
“Ồ, vâng!” Lưu Vượng lúng túng nói, rồi đứng lại.
” Mã thần y, ông đã tính ra biện pháp đối phó, có thể giúp tôi chuẩn đoán và chữa trị ngay lập tức được không? Tôi thật sự không muốn khó chịu như vậy!”
Mã Tiến im lặng.
“Bà nội, bà đừng lo lắng, đợi thêm một giờ năm phút nữa, bệnh của bà chắc chắn sẽ phát bệnh, phải đợi đến nhức đầu, tôi nghĩ bác sĩ Mã Tiến này sẽ dùng phương pháp của mình xem ra được!” Trần Lạc Thần Anh liếc nhìn đồng hồ bên trên bức tường và nói.
“Hả? Tiểu Lạc Thần, làm sao cháu biết còn 1 tiếng năm phút nữa ta sẽ phát bệnh? So với những lần bị trước thì cũng đúng là như vậy!” Lão phu nhân ngạc nhiên hỏi.
“Vâng thưa bà, Còn 1 tiếng nữa là đến giữa trưa, nhiệt độ lên cao, Hư Hỏa* lên cao, dẫn đến khí huyết rối loạn, rất dễ dẫn đến chứng đau nửa đầu.” Trần Lạc Thần giải thích. *( Hư hoả là chứng rối loạn khí hoá, rối loạn cơ năng )
Lão phu nhân mỉm cười gật đầu tỏ vẻ tán thành với Trần Lạc Thần, “Bà thật không nghĩ tới Trần Lạc Thần cháu lại biết những thứ này!”
Một bên Lưu Vượng hừ lạnh một tiếng, có chút không vui.
Ngược lại Mã Tiến bất ngờ liếc nhìn Trần Lạc Thần, lẽ nào người thanh niên này thực sự biết những gì mà y thuật chưa thể đạt được??