Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cửa sắt ngay tiếp theo chung quanh bức tường, nháy mắt vỡ tung Trần Lạc Thần đi ra.
Mà lúc này, vừa vặn đối diện nhìn thấy một người đi xuống địa lao.
” Trần. . . Trần Lạc Thần ? Ngươi. . . Ngươi thế mà tỉnh rồi?”
Chính là quản ngục bưng tới bát cháo.
Quản ngục cũng từng đi xem hiện trường tại Lục gia, nhìn thấy bị Trần Lạc Thần giết đến tám người , lúc này cũng trở nên rất sợ hãi.
Vội vàng muốn chạy ra ngoài kêu cứu .
Xoẹt!
Một tiếng xé rách.
Hắn đã bị xé thành hai mảnh!
Trần Lạc Thần chậm rãi đi ra địa lao, nghe thanh âm, cấp tốc phán đoán vị trí của Dương Hạ.
Người của Mạc gia , giờ phút này đều ở tại hậu viện. Có rất ít người ở khu phòng nghỉ.
Ngẫu nhiên đụng phải mấy người, sớm đã bị Trần Lạc Thần giơ tay chém xuống. Rất nhanh, Trần Lạc Thần đi đến phòng Dương Hạ .
Đem cửa phòng một cước đá văng.
“Ai?”
Mạc Cường vừa cởi xong quần áo của Dương Hạ . Cửa phòng bị đánh vỡ, hắn giật nảy mình.
Đặc biệt là người tới nhìn rất bẩn, giống như là vừa leo từ trong bùn đất ra. Nhưng Dương Hạ, dường như cô biết người tới lúc này là ai.
“Trần. . . Trần Lạc Thần , nhanh. . . Nhanh cứu tôi !”
Dương Hạ vội vàng cầu cứu .
“Trần Lạc Thần ? Hắn. . . Hắn sao lại chạy đến đây được?”
Mạc Cường kinh ngạc. Dọa đến hai chân như nhũn ra, dựa vào tường, nghĩ thuận góc tường chuồn đi.
Trần Lạc Thần túm được cổ mạc cường , nhấc bổng hắn lên.
“Tha tôi, đừng giết tôi!” .
“Mạc gia người, tất cả đều đáng chết!”
Răng rắc!
Thoáng dùng sức, Mạc Cường ko còn giãy dụa nữa.
“Trần Lạc Thần , anh không sao rồi ?”
Dương Hạ hư nhược ngồi dậy, vội vàng hỏi.
“Ừm!”
Nhìn xem nàng, Trần Lạc Thần nhẹ gật đầu.
“Tôi muốn mượn cô phòng để tắm rửa!”
“Hừ, phế vật, tất cả đều là phế vật, ngay cả mấy con chó cũng không nhìn ra bị sao, đúng là lũ lang băm!”
Tất cả người nhà Mạc gia đều ở tại phòng khách chính Mạc Vũ nổi giận quát lên.