Trần Lạc Thần lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Vương Mập buồn phiền bất giác cười khổ nói.
“Hề hề, tặng cho cô gái em luôn thích, cô ấy là thành viên câu lạc bộ Taekwondo, mấy ngày nữa trong trường sẽ thi đấu, cô ấy huấn luyện rất cực khổ, em định mua chút đồ cho cô ấy!”
Vương Mập cười hì hì nói.
Thấy dáng vẻ này của Vương Mập, Trần Lạc Thần cũng rất vui mừng cho anh ta, Vương Mập chính là thuộc loại cực kỳ thông minh, nhưng đối với người khác thì thuộc loại rất thành thực.
Trần Lạc Thần cũng không xem anh ta thành gì, chỉ xem như bạn mình.
Thế là, Trần Lạc Thần liền tiện đường đi tới xem xem.
Tới câu lạc bộ Taekwondo.
Phát hiện không ít người đều đang luyện tập.
Vương Mập ôm đồ ăn nhìn ngó bốn phía.
Cuối cùng, ánh mắt rơi trên người cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nhan sắc thanh tú.
“Ha ha ha, Tần Noãn, cậu mau nhìn ai tới kìa? Tên mập đó lại tới đưa thức ăn cho cậu!”
Mà đợi sau khi Vương Tiểu Hoa và Trần Lạc Thần đi vào.
Những người đang luyện Taekwondo liền thi nhau chỉ vào Vương Tiểu Hoa cười trào phúng.
Trần Lạc Thần cũng có thể nhìn ra, thực ra ở trong trường, người chân chính xem Vương Tiểu Hoa là bạn gần như không có, mà người không khinh thường anh ta cũng không có bao nhiêu.
“Thật sự là chung tình nha, ngày nào cũng tới, thật khó được, Tần Noãn, gặp được nam sinh tốt như vậy thì làm bạn gái anh ta đi!”
Mấy nữ sinh thì sao, cũng ùn ùn tới trêu chọc Tần Noãn.
Tần Noãn là cô gái mặt mày thanh tú.
Lúc này, nghe lời trêu chọc của mọi người, lại nhìn sang Vương Tiểu Hoa béo lùn.
Cô ta cũng cảm thấy mình chịu nhục nhã.
Lập tức, nổi giận đùng đùng xông về phía Vương Tiểu Hoa.
“Vương Tiểu Hoa, tôi không phải đã nói với anh đừng tới nữa sao, sao anh còn đến quấn lấy tôi, anh có thấy phiền hay không, nhìn thấy anh liền ghê tởm!”
Tần Noãn chạy tới, bừng bừng lửa giận nói.
“Noãn Noãn, anh sợ em huấn luyện cực khổ, nên mua chút đồ cho em!”
Vương Tiểu Hoa đưa đồ cho Tần Noãn.
Bịch!
Bị Tần Noãn đẩy ra.
“Tôi không cần! Tôi không cần! Tôi nói rồi, tôi không cần bất cứ thứ gì của anh, anh đi cho tôi!”
Tần Noãn thấy Vương Tiểu Hoa tiếp tục ở đây, mặt cô ta đỏ như phỏng.
“Wa wa wa!”
Rất nhiều người ở hiện trường đều vây xem, ùn ùn la ó.
“Noãn Noãn, sao bây giờ em lại trở nên như vậy, trước đây em chưa từng đối với anh như vậy!”
Vương Tiểu Hoa nhìn đồ ăn vặt, đồ uống rơi trên mặt đất, vành mắt đỏ lên, nói.
“Anh có bệnh đi, tôi đã kêu anh đi rồi!”
Tần Noãn lại hung hăng đẩy Vương Tiểu Hoa một cái.
Vương Tiểu Hoa không để ý, liền đập đầu xuống đất.
“Hahaha, ngã chổng vó, giống hệt rùa đen!”
“Đúng vậy, chỉ loại người này mà còn muốn theo đuổi Tần Noãn sao, nằm mơ đi, chẳng trách, Tần Noãn người ta sẽ thích…”
Một nữ sinh nói tới đây liền không tiếp tục nói nữa.
Ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Thật là, ngày nào cũng vậy, thật phiền chết!”
Nói xong, Tần Noãn lại dùng chân đá đồ ăn vặt của Vương Tiểu Hoa ra, sau đó xoay người muốn đi.
“Này, cô quá đáng rồi đi?”
Trần Lạc Thần không nhịn được nói.
“Cô biết không, Tiểu Hoa lúc vừa ra khỏi cổng trường còn nghĩ cô huấn luyện, sợ cô vất vả, liền đến đưa đồ cho cô, dù cô không thích cậu ấy cũng không cần đối xử với cậu ấy như vậy đi?”
Trần Lạc Thần phẫn nộ nói.
“Ha ha, anh là thứ gì chứ, tôi muốn đối xử với anh ta thế nào thì làm vậy, ai kêu anh ta tới khu Taekwondo, tôi thấy anh ta chính là cố ý khiến tôi mất mặt! Anh còn không đi!”
Nói xong, Tần Noãn còn muốn đi tới đánh Vương Tiểu Hoa vài cái.
Trần Lạc Thần đứng ra phía trước, đẩy Tần Noãn một cái.
Mà Tần Noãn thì sao, cũng nóng nảy.
Giơ chân đạp vào ngực Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng không ngờ tới con nhỏ này lại bạo lực như vậy.
Liền bị đá lùi ra sau, rồi đặt mông xuống đất.
Tần Noãn thì sao, cũng biết mình có chút kích động.
Cũng biết một mảnh tâm ý Vương Tiểu Hoa đối với mình.
Nhưng mà, không có cảm giác chính là không có cảm giác, cứ quấn lấy mình làm gì chứ?
Lại nữa, con gái mà, đều có lòng hư vinh.
Vương Tiểu Hoa lại có hình dáng như vậy.
Nếu được soái ca đối đãi như vậy, Tần Noãn cũng không cảm thấy gì.
Nhưng Vương Tiểu Hoa thì sao, Tần Noãn liền cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa là giống như mất mặt ở trước mặt tất cả nam sinh, nữ sinh.
Thật sự hận không thể đá anh ta thêm vài cái.
“Anh Trần, anh Trần!”
Vương Tiểu Hoa vừa thấy Trần Lạc Thần vì mình mà bị đánh.
Liền vội vàng đi tới kéo anh lên.
Trần Lạc Thần còn muốn lý luận với Tần Noãn.
Nhưng Vương Tiểu Hoa thấy mấy người ngang ngược ở câu lạc bộ Taekwondo của bọn họ đã tới rồi.
Lại sợ Trần Lạc Thần chịu thiệt thòi.
Kéo Trần Lạc Thần rời đi.
“Anh Trần, cũng do em không tốt, là em hại anh bị đánh, nhưng anh đừng trách Noãn Noãn được không, anh muốn trách thì trách em đi, là em khiến Noãn Noãn mất mặt, khiến cô ấy không thể ngẩng đầu trước mặt các bạn học trong câu lạc bộ Taekwondo, là em không đúng!”
Vương Tiểu Hoa cùng Trần Lạc Thần đi tới công viên nhỏ bên ngoài sân trường, Vương Tiểu Hoa ngồi trên mặt đất, vừa nói vừa khóc.
Mặc dù Trần Lạc Thần bị đá, ngực rất đau.
Nhưng nhìn thấy Vương Tiểu Hoa như vậy, liền không nói gì nữa.
Vì nhìn thấy Vương Tiểu Hoa, Trần Lạc Thần như nhìn thấy mình trước đây.
Tình nguyện bản thân bị đánh cũng không muốn để Dương Ngọc chịu bất kỳ tổn thương nào.
Ha ha!
Trần Lạc Thần vỗ vai Vương Tiểu Hoa: “Được rồi, đừng khóc nữa, cậu nói với tôi quan hệ hai người rất tốt, nhưng tôi thấy, cũng không tốt!”
Trần Lạc Thần nghi hoặc nói.
“Trước đây chúng em rất tốt, hai chúng em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ là sau này, sau khi Noãn Noãn vào đại học, thì dần dần thay đổi…”
Sau đó Vương Tiểu Hoa thẳng thắn bộc bạch chuyện trước đây của anh ta và Tần Noãn với Trần Lạc Thần.
Lúc nhỏ, Vương Tiểu Hoa và Tần Noãn quả thực rất thân, thậm chí trong trường có người bắt nạt Tần Noãn, Vương Tiểu Hoa đều thay cô ta ra mặt.
Đến cuối cùng, còn nói không muốn Vương Tiểu Hoa ở cùng một chỗ với mình trước mặt người khác, cũng không muốn nói cho người khác biết hai người là thân phận người yêu.
Khoảng thời gian trước, Tần Noãn liền nói tạm thời tách ra một khoảng thời gian.
Sau đó từ từ liền trở thành như vậy.
Vương Tiểu Hoa không tin Tần Noãn thay đổi nhanh như vậy, cho nên liền không cam lòng quấn lấy.
Nhưng bây giờ…cũng đã vậy rồi.
Trần Lạc Thần nghe xong, lắc lắc đầu, cũng không biết khuyên thế nào, dù sao mình lúc đó đối với Dương Ngọc còn không phải như vậy sao.
Vỗ vỗ vai Vương Tiểu Hoa.
Vương Tiểu Hoa dụi mắt, nói không sao, đều đã nói ra, tốt hơn nhiều rồi.
Trần Lạc Thần cũng yên tâm.
Hai người chuẩn bị quay về.
Mà cũng vào lúc này, điện thoại Trần Lạc Thần vang lên, là Tô Tường Vi gọi tới.
“Trần Lạc Thần, anh mau quay về!”
“Sao vậy?”
Nghe giọng điệu, dường như Tô Tường Vi rất nôn nóng…
- ------------------