Nếu như ngày đó không dẫn người đi An Lĩnh, liền sẽ không có chuyện như vậy. Bây giờ nếu để Trần Lạc Thần động thủ, không bằng tự sát!
Vẫn còn giữ được mấy phần tôn nghiêm.
Xong chuyện, Trần Lạc Thần và bọn họ đi ra ngoài.
“Trần Lạc Thần !”
Đúng lúc này, Dương Hạ gọi lại Trần Lạc Thần .
” Có chuyện gì vậy?”
“Anh. . . Anh… kế tiếp là sẽ đi đối phó với Long gia sao ?”
Dương Hạ khóc nói.
“Ừm!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Tôi cầu xin anh . .”
Cô vừa muốn nói chuyện, bị Trần Lạc Thần xua tay, “ Cô khỏi lo, ở tỉnh Tây Nam , tôi có mua cho cô một số sản nghiệp, đủ cho cô ăn mấy đời vô lo vô nghĩ không hết , cô đến đó ở đi, chuyện kế tiếp cô đừng can thiệp vào. “
Trần Lạc Thần giương tay lên. Lập tức có thủ hạ lấy ra một phần hợp đồng.
Trần Lạc Thần nhìn Dương Hạ một chút, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
” Có được hợp đồng này rồi , cô tới đó sống tốt! Tôi đã không còn quay về con đường trước kia được nữa rồi!”
Trần Lạc Thần nói.
“Xin tạm biệt!”
Nói xong, Trần Lạc Thần cất bước rời đi.
Dương Hạ muốn nói gì.
Cô muốn cùng Trần Lạc Thần. Nhưng là nhìn thấy bóng lưng Trần Lạc Thần quyết quay lưng rời đi, Dương Hạ che miệng, đứng yên tại chỗ mà khóc oà lên. . .
“Không! ! ! !”
Lúc này tại Mạc gia trang. Một đoàn người trở về Nhìn thấy hiện trường đổ nát Một cái lão giả, phát ra tiếng la hét thống khổ.
Hai tay hắn nắm chặt , trên cánh tay nổi gân xanh. Toàn thân ngập tràn sát khí nồng nặc.
“Là ai làm? Ai làm ra nó?”
Hắn gầm thét.
“Là. . . Là Trần gia Trần Lạc Thần , hắn diệt Mạc gia, gia chủ, tôi nhảy vào trong giếng, mới trốn qua kiếp nạn này!”
Một thanh niên khóc nói.
“Trần. . . Trần Lạc Thần ? Chuyện này làm sao có thể?”
“Vô cùng xác thực không sai, Trần Lạc Thần , hiện tại hắn mạnh quá sức tưởng tượng!” Thanh niên hiển nhiên bị sợ vỡ mật, kêu khóc nói.
” Sao có thể! ! ! Mới một năm, tiểu tử Trần Lạc Thần kia làm sao lại có thực lực như vậy? Mặc kệ như thế nào, lần này ta nhất định phải để Trần gia trả đủ ! Vũ nhi đâu?”
Mạc Trường Không khí toàn thân phát run.
“Nhị trưởng lão, nhị trưởng lão!”