“Được rồi Trần Lạc Thần, tôi nhận lời cậu!” Triệu Thư Kỳ sửa sang lại đầu tóc của mình, khẽ nói.
“Trời đất ơi! Nữ thần Triệu Thư Kỳ chấp nhận lời tỏ tình của một kẻ nghèo hèn tầm thường sao?” “Gì cơ gì cơ? Tôi không nghe nhầm đó chứ, trời ạ, khoa chúng ta có biết bao cậu ấm theo đuổi Triệu Thư Kỳ mà cô ta không thèm liếc mắt lấy một lần, bây giờ lại trở thành bạn gái của tên nghèo rách này?”
“Chẳng lẽ nữ thần yêu cái tên nghèo hèn này, biết vậy tôi giả làm người nghèo cho rồi, trời ơi! Đây là tình đầu của Triệu Thư Kỳ phải không?”
Nhóm nam sinh kêu la oai oái, nhóm nữ sinh cũng khó mà tin nổi, cảm thấy Triệu Thư Kỳ điên mất rồi. Anh bạn Trần Lạc Thần này đúng là khá đẹp trai, nhưng làm sao mà người có yêu cầu cao như Triệu Thư Kỳ lại thích anh ta cơ chứ?
Nhưng dù cho mọi người có hiểu thế nào thì Triệu Thư Kỳ cũng đã đồng ý mất rồi. Hơn nữa còn nhận hoa từ trong tay của Trần Lạc Thần. Sau đó dường như hơi xấu hổ mà vòng qua Trần Lạc Thần, trở về lớp của mình.
“Đi ăn, đi ăn đi ăn, tối nay nhất định phải mời đó!”
Nhóm Từ Diệp vui sướng đến phát điên, nhảy cẫng lên.
Chỉ có Lâm Kiều thấy khó chịu, hơn nữa lại vô cùng phẫn nộ mà nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu rồi rời đi.
Ý anh là sao hả Trần Lạc Thần, kể từ cái ngày yêu đương với Hứa Trị Đình, anh cũng biết tấm lòng của Lâm Kiều đối với anh mà phải không?
Bây giờ, anh lại theo đuổi nữ sinh khác ngay trước mặt Lâm Kiều
Làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ta rồi.
Haiz!
Chỉ có Trần Lạc Thần không biết phải làm sao, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Anh đến để làm gì? Là để hẹn gặp Tô Lệ Hàm.
Trời ạ! Sao bản thân lại trở thành bạn trai của Triệu Thư Kỳ chứ?
Trời đất quỷ thần ơi! mình chưa nói câu nào mà sao lại trở thành bạn trai của Triệu Thư Kỳ?
Thật ra lúc nãy Trần Lạc Thần muốn giải thích rõ rồi.
Nhưng một khi bị nhiều người vây xung quanh như vậy thì Trần Lạc Thần không biết nên nói gì nữa.
Chỉ mới sững người có mấy phút mà bầu không khí đã thay đổi thành như vậy.
Cất công đến đây, kết quả lại nói không phải đến để theo đuổi Triệu Thư Kỳ thì cũng mất mặt quá.
Còn có Từ Diệp cứ xúi giục mãi.
Khiến cho Trần Lạc Thần muốn giải thích cũng không được, không giải thích thì càng không xong.
“Không được, phải nói rõ với Triệu Thư Kỳ, không thể ở đây được nữa! Nếu để Tô Lệ Hàm nhìn thấy, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!” Trần Lạc Thần vò đầu, xoay người muốn đi.
“Trần Lạc Thần!” Ngay lúc này, một giọng nữ truyền đến, gọi Trần Lạc Thần lại. Nghe thấy giọng nói này, Trần Lạc Thần rùng cả mình.
Đúng là Tô Lệ Hàm.
Lúc này Trần Lạc Thần mới phát hiện, Tô Lệ Hàm vẫn luôn đứng trong đám người nhìn mình.
Xong rồi, hiểu lầm to rồi!
“Lệ Hàm, cậu nghe tôi nói đã!” Trần Lạc Thần vội vàng nói.
Trần Lạc Thần cũng thừa nhận lúc đầu mình rất thích Triệu Thư Kỳ vì cô ta quá đẹp.
Nhưng sau này xuất hiện các mối quan hệ mới, Trần Lạc Thần đã không còn thích cô ta nữa.
Hơn nữa người mà Trần Lạc Thần muốn theo đuổi nhất vẫn luôn là Tô Lệ Hàm, cô ta không thể bị thay thế bởi bất cứ người con gái nào khác.
Nhưng tình hình bây giờ như nhà dột còn gặp phải mưa, càng không thể giải thích rõ được nữa.
“Trần Lạc Thần, cậu không cần nói nữa, tôi nhìn thấy hết rồi! Ừ, tốt đấy, chúc mừng cậu!” Tô Lệ Hàm nhìn Trần Lạc Thần, gằn từng chữ một.
“Hừ, tên cặn bã ghê tởm, qua lại với Tô Lệ Hàm của chúng tôi, ngoắt một cái lại theo đuổi người con gái khác.
Chết tiệt, chẳng phải cậu chỉ là một tên tầm thường thôi sao? Cậu ra vẻ gì chứ, Lệ Hàm nhà chúng tôi nhìn nhầm người rồi!”
“Hứ, tên cặn bã ghê tởm! Đúng là kinh tởm thật mà!”
Hiển nhiên bạn cùng phòng của Tô Lệ Hàm cũng quen biết Trần Lạc Thần, lúc này cả nhóm đều khinh bỉ mắng chửi anh, chỉ kém chưa nhổ nước bọt vào người anh thôi.
“Mất mặt đến như vậy, mau cút khỏi khoa MC phát thanh của bọn tôi đi!” Mấy nữ sinh cùng hưởng ứng.
“Có lẽ có chút hiểu lầm! Lệ Hàm, cậu nghe tôi…”
“Chát!”
Trần Lạc Thần còn chưa nói xong thì Tô Lệ Hàm đột nhiên xoay người lại tát vào mặt Trần Lạc Thần.
Tiếng tát khá lớn.
Sau đó cô ta nhìn Trần Lạc Thần với ánh mắt như kiểu cậu muốn làm gì thì làm rồi rời đi.
Trần Lạc Thần sững sờ.
Không ngờ chuyện này lại xé ra to đến như vậy.
Thậm chí kế tiếp những người xung quanh chế giễu bản thân thế nào, bản thân rời khỏi khoa MC phát thanh thế nào cũng không biết.
Tại sao lúc đó mình lại chú ý đến cảm nhận của Triệu Thư Kỳ?
Tại sao lại để ý đến cảm nhận của người khác như vậy?
Làm rõ mọi chuyện không phải tốt hơn sao?
Nếu làm rõ ra thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải sao!
Trần Lạc Thần sốt ruột vò đầu.
Ngay lúc này, Triệu Thư Kỳ gửi tin nhắn cho Trần Lạc Thần. “Trần Lạc Thần, nhóm Từ Diệp nói buổi tối đi ăn với nhau, cậu định thế nào?” Trần Lạc Thần khẽ thở dài, muốn nói rõ với Triệu Thư Kỳ.
Nói rằng bản thân anh không muốn theo đuổi cô, cũng không thích cô, tất cả đều là hiểu lầm. Nhưng khi thấy Triệu Thư Kỳ và nhóm Từ Diệp nhiệt tình như vậy, Trần Lạc Thần không biết nên mở lời thế nào.
Có lẽ chòm sao Thiên Bình thường xoắn xuýt như vậy! “Các cậu đi đi, tôi còn có việc, không đi đâu, tôi sẽ trả tiền cơm cho!” Trần Lạc Thần thản nhiên hồi âm, đợi chuyện này qua hết sẽ giải thích cho Triệu Thư Kỳ vậy.
Khi nhận tin này, chắc chắn Triệu Thư Kỳ cũng nhận ra gì đó. “Ý của cậu là gì? Cái gì mà các cậu cứ đi đi? Trần Lạc Thần, có phải tôi nhận lời cậu quá dễ dàng rồi không?” Triệu Thư Kỳ lại gửi một tin nhắn.
Trần Lạc Thần tắt điện thoại, sau đó đi lang thang trong sân trường.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!” Bỗng từng tiếng động cơ vang lên, nghe rất rõ ràng.
Sau đó năm chiếc Ferrari chói mắt vọt vào sân trường, khiến cả sân trường ồn ào hẳn lên. Cùng lúc đó, một chiếc xe sang chạy ngang qua người Trần Lạc Thần. Vì Trần Lạc Thần không chú ý nên suýt nữa bị chiếc xe đó đụng phải.
Anh lập tức lùi lại, không cẩn thận ngã ngồi xuống đất. “Á! Xe sang kìa, nhiều xe sang quá, Ferrari đó!” “Trời ơi, xe của cậu ấm nào vậy? Mẹ ơi, nếu có thể ngồi trong nhưng chiếc xe như vậy, tôi tình nguyện bị quật tơi tả luôn!” “Cậu ấm, chắc chắn là cậu ấm đến, bọn họ đến đón ai vậy?”
Năm chiếc xe thể thao vọt vào, không tốn bao lâu đã thu hút hơn một nửa số nữ sinh trong trường, nam sinh cũng đến xem rất nhiều. Con đường trong trường bị vây quanh bởi rất nhiều người, ồn ào huyên náo, tất cả đều bày ra vẻ mặt sùng bái. Mà lúc này, một nam sinh bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu.
Mắng nhiếc: “Mẹ kiếp! Mày mù à, nhìn thấy xe cậu chủ Triệu của bọn tao mà không tránh ra, đụng chết mày!”
Học sinh này nhuộm tóc màu đỏ, vô cùng đẹp trai, chỉ vào Trần Lạc Thần khinh thường mắng chửi.
Ngày thường Trần Lạc Thần ăn mặc rất bình thường. Thế nên khiến người ta vừa nhìn thì cảm thấy anh là loại học sinh hiền lành. Hiển nhiên anh không quan tâm đến cậu ấm này.
“Ôi trời, Tô Kiệt, anh xem tên này đi, vừa nhìn thì biết là loại học đến ngu người, tức giận với loại người này làm gì?”
“Ha ha ha, đúng đó anh Tô Kiệt, coi chừng anh hù chết tên tầm thường này đấy, ha ha ha!”
Trên xe vẫn còn hai nữ sinh ăn mặc rất sang trọng, tất cả đều vây quanh người Tô Kiệt, khiến bọn họ cảm thấy rất vẻ vang.
“Hừ, lát nữa dạy dỗ nó sau! Đi gặp cậu Triệu trước đã!”
Tô Kiệt giãn mày, sau đó kính cẩn đi đến chiếc xe ở giữa, mở cửa xe ra.
“Cậu Triệu?”
“Ai là cậu Triệu vậy? .
Đam Mỹ H Văn
Trời ơi, Tô Kiệt đã đẹp trai rồi, hơn nữa còn rất bá đạo, vậy mà vẫn có người khiến cậu ta phải kính trọng?”
“Tôi biết là ai rồi. Chắc các cậu chưa biết phải không, tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng đổi tổng giám đốc rồi đấy, người mới là họ Triệu, lẽ nào? Cậu Triệu này chính là… Trời ơi!” Có nữ sinh phấn kích đến nỗi sắp lên đỉnh!
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghe nói qua, hình như anh tổng giám đốc Triệu đó chuyển trường đấy!” Cũng có nữ sinh hét to.
Ai cũng biết phố thương nghiệp Kim Lăng có cậu Trần rất tài giỏi, nhưng đó đều là tin đồn, sao có thể so được với cậu Triệu bằng xương bằng thịt trước mặt chứ?
Tóm lại, cậu Trần không có cửa. Nếu các nữ sinh cố gắng lấy lòng cậu Triệu này, không chừng mình sẽ là người được chọn! Ai có thể đoán trước được chuyện tình cảm cơ chứ! Mà lúc này, Tô Kiệt giơ tay chặn thân xe, cậu ấm ngồi ở ghế lái chậm rãi bước xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ sân trường đều rơi vào im lặng…
- ------------------