Tô Lệ Hàm nghe vậy thì vội nhìn qua đó.
Chỉ thấy một chiếc xe đua, đang lao nhanh về phía bến cảng.
Tim Tô Lệ Hàm đập thình thịch.
Là Trần Lạc Thần ư? Anh tới rồi à?
Tô Lệ Hàm tiến lên một bước.
Lúc này, xe đã ngừng lại.
Một thanh niên ôm một bó hoa tươi bước xuống xe.
Cảnh tượng lãng mạn thế này, làm mọi người có mặt tại đây đều không khỏi ngưỡng mộ rít gào.
“Lệ Lệ, anh xin lỗi, anh tới trễ!”
Thanh niên tháo kính râm xuống, cười nói.
“Anh yêu à, anh không tới trễ đâu, anh ở xa như vậy còn chạy tới đây gặp em, đã làm anh rất vui mừng rồi.”
Dương Hoa Lệ hưng phấn chạy về phía chàng trai đó.
Lúc đi qua người Tô Lệ Hàm, Dương Hoa Lệ còn cười khẩy:
“Bạn trai tôi tới rồi, cô đứng gần như vậy làm gì? Cô tưởng rùa vàng của cô tới tìm cô à?”
Giờ trong lòng Dương Hoa Lệ tràn ngập hư vinh.
Vì cô cảm thấy, có lẽ nhân vật chính hôm nay là Tô Lệ Hàm, dù gì chồng cô ta cũng thật sự lợi hại.
Nhưng đúng như những gì cô nghĩ.
Mẫu người con gái như Tô Lệ Hàm, làm sao có thể bám vào con ông cháu cha như Trần Lạc Thần được?
Cuối cùng thế nào, cậu Trần hoàn toàn phớt lờ cô ta, còn muốn anh ta tới, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Giờ về sự nghiệp, Dương Hoa Lệ đã thua Tô Lệ Hàm, nhưng lại thắng chuyện tình cảm, tất nhiên phải vui rồi.
“Em nói rùa vàng gì?”
Chàng trai nắm tay Dương Hoa Lệ nói.
“Ha ha, là có người tìm được bạn trai cực kỳ giàu có, còn khẳng định rằng anh ta sẽ tới đây gặp cô ta, kết quả người ta chẳng thèm đến.”
Dương Hoa Lệ cố ý nói rất lớn.
Tô Lệ Hàm sắp sốt ruột đến phát khóc rồi.
Không phải vì những lời Dương Hoa Lệ vừa nói, mà là vì Trần Lạc Thần không nhận điện thoại của cô, cũng quên mất đi lời hứa của hai người vào tối qua.
Chẳng lẽ Trần Lạc Thần thật sự hết yêu cô rồi?
Giờ Tô Lệ Hàm suy nghĩ rất nhiều điều.
“Tất cả nhân viên giao hết điện thoại ra đây, rồi lên tàu kiểm chứng thân phận.”
Đúng lúc này, nhân viên đội khảo sát bỗng lên tiếng.
Mấy người Tô Lệ Hàm lần lượt lên tàu.
Lúc tàu chở khách khởi động, Tô Lệ Hàm còn nghĩ, có lẽ kỳ tích sẽ xuất hiện.
Trần Lạc Thần sẽ xuất hiện vào thời khắc cuối cùng, dù gì, anh cũng hứa với cô rồi, nên chắc chắn sẽ tới, vì trước giờ anh chưa từng lừa gạt cô.
Nhưng đến khi bờ biển ngày càng xa dần, thậm chí biến thành một đường thẳng trong mắt cô, Tô Lệ Hàm không khỏi chảy nước mắt...
Ở bến cảng, rất nhiều người đều đã quay về.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng lao nhanh về phía này.
Giá trị chiếc xe đã thu hút rất nhiều ánh mắt ở bến cảng.
Rồi một cậu chủ và một ông lão bước xuống xe.
Nhưng bến cảng đã không còn bóng dáng tàu chở khách nữa.
Rầm!
Trần Lạc Thần tức giận đập vào thân xe, anh tới trễ rồi.
Trên đường, Trần Lạc Thần đã gọi cho Tô Lệ Hàm, nhưng cô tắt nguồn rồi, nếu anh có thể tới sớm, chắc chắn sẽ gặp được cô.
Quan trọng nhất là anh đã nuốt lời với Tô Lệ Hàm rồi.
Sáng nay, Trần Lạc Thần vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Triệu Thư Kỳ đang nằm lên người mình.
Trần Lạc Thần biết, tối qua anh đã bị tính kế, nên mắng Triệu Thư Kỳ một trận.
Rồi vội vàng chạy tới đây.
Tất nhiên bác Phúc đã đợi anh ở bến cảng suốt đêm.
Giờ trong lòng Trần Lạc Thần tràn đầy hổ thẹn.
Nếu không phải vì anh nổi lòng cảm thông, thì anh sẽ không lên giường với Triệu Thư Kỳ.
Hình như Trần Lạc Thần có thể nhìn thấy, ánh mắt thất vọng và mong đợi của Tô Lệ Hàm lúc lên tàu, anh càng nghĩ càng đau lòng.
Cuối cùng anh dứt khoát tức giận ngồi bệch xuống bến cảng.
Hết cách rồi, đành phải đợi mấy ngày nữa khi Tô Lệ Hàm quay về, anh sẽ giải thích rõ chuyện tối qua với cô.
...
Một ngày trôi qua nhanh chóng, buổi tối, tàu chở khách đã ra giữa biển.
Tối nay, mặt biển rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng gió biển thì thào.
“Lệ Hàm, cậu đừng nghĩ tới chuyện ban ngày nữa, hôm nay cậu đã mệt cả ngày rồi, mau ăn chút gì đó đi!”
Tô Mông Mông bưng ít đồ ăn tới cho Tô Lệ Hàm, hôm nay tâm trạng Tô Lệ Hàm rất sa sút.
“Ừm!”
Tô Lệ Hàm gật đầu.
“Ây ya, thật nhàm chán, tại sao đội khảo sát lại tịch thu điện thoại chúng ta thế?”
Tô Mông Mông nói, cô mất điện thoại như mất đi linh hồn.
“Ha ha, chuyện này còn phải nói à, tất nhiên là sợ chúng ta tiết lộ cơ mật khảo sát rồi, haizz, bọn họ kiểm tra nghiêm ngặt thật, ngay cả đồng hồ của tớ cũng bị tịch thu.”
Ngô Văn Văng cũng nói.
“Đúng rồi, bọn họ nói là tới khảo sát chất lượng biển cả, nhưng tớ cảm thấy, hình như không phải thế, hơn nữa trông mấy người tới đây có vẻ hơi tàn bạo, giống như quân nhân.”
Tô Mông Mông thảo luận, định phân tán sự chú ý của Tô Lệ Hàm.
“Ồ? Sao cậu lại nói thế?”
Ngô Văn Văn ngạc nhiên hỏi.
“Anh tớ là quân nhân, nên tớ có thể nhìn ra, nếu chỉ đi khảo sát chất lượng biển cả, hoàn toàn không cần long trọng như nhế, hơn nữa hôm nay lúc tớ đến phòng hội nghị của họ để chuyển đồ, hai cậu đoán thử xem tớ đã nhìn thấy thứ gì?”
Tô Mông Mông khẽ hỏi.
“Ông nhìn thấy thứ gì?”
Cả Tô Lệ Hàm và Ngô Văn Văn đều ngẩng đầu lên hỏi.
Đúng vậy, hôm nay bọn họ cũng nhận ra đội khảo sát hơi thần bí, nhưng cả buổi sáng, bọn họ đều phải gấp gáp nghiên cứu đầu đề.
“Tớ đã nhìn thấy một tấm bản vẽ mà bọn họ dùng trong cuộc họp, hình như trên đó vẽ một tòa kiến trúc, ha ha ha, chẳng lẽ đội khảo sát định tới tìm Long cung?”
Tô Mông Mông nói xong thì bật cười ha hả.
Tô Lệ Hàm và Ngô Văn Văn nhìn nhau, Tô Mông Mông càng nói càng kỳ lạ.
“Cậu nói thật không đấy?”
“Tất nhiên là thật rồi, tớ không lừa hai cậu đâu! hơn nữa bọn họ còn rất nghiêm khắc cảnh cáo tớ, dọa tới bỏ chạy ngay.”
Tô Mông Mông lè lưỡi nói.
“Đây không chuyện chúng ta nên quản, chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được.”
Tô Lệ Hàm gượng cười nói.
Ngô Văn Văn và Tô Mông Mông đồng loạt gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Rồi cửa phòng Tô Lệ Hàm vang lên tiếng gõ cửa.
Cô vừa mở cửa ra thì thấy Dương Hoa Lệ đang khoanh tay đứng ngoài cửa.
“Cô tới đây làm gì?
Tô Mông Mông hỏi.
“Giáo sư Thẩm sắp mở cuộc họp, nên tôi tới thông báo cho các cô biết.”
Dương Hoa Lệ hơi không phục nói.
Tô Mông Mông liền cười đắc ý: “Được, vậy cô đi nói với giáo sư Thẩm rằng, chúng tôi sẽ tới đó ngay.”
Dương Hoa Lệ trợn mắt, rồi rời đi.
Giáo sư Thẩm là đội trưởng đội khảo sát lần này.
Ông ta đã hơn 70 tuổi, lần này được mời tới để trợ giúp, thành lập đội khảo sát, là một cổ giả rất nghiêm khắc.
Tô Lệ Hàm rất tôn trọng ông ta, bởi vì ông ta thật sự am hiểu rất nhiều thứ.
Giờ mọi người đều tập trung trong phòng hội nghị để họp.
Lần này tới đây, cộng thêm mấy người Tô Lệ Hàm nữa, thì có tổng cộng là 32 thành viên.
Lần này mở cuộc họp cũng không có gì khác, chủ yếu là nhấn mạnh những việc cần chú ý trong chuyến xuất hành này, đây vốn là một cuộc họp nhấn mạnh đơn giản.
Nhưng cuộc họp tiến hành được một nửa.
Thì giáo sư Thẩm Văn Hoa bỗng bắt đầu ho kịch liệt.
Thỉnh thoảng còn vươn tay gãi cổ mình.
Vì Tô Lệ Hàm đang ngồi cạnh giáo sư Thẩm Văn Hoa, nên vô tình liếc nhìn gáy ông ta.
Nhưng cô vừa liếc nhìn đã sửng sốt...
- ------------------