Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 278: Lại là xem mắt




“Hửm? Ông Ngô, chuyện gì thế?”



Trần Lạc Thần bị ông Ngô kéo ngồi xuống.



“Đương nhiên là chuyện tốt, hôm nay khi cháu gọi điện tới, ông vốn dĩ muốn nói với cháu, nhưng vẫn là cụ thể nói cho cháu thì tốt hơn, nhưng lại không tiện để ba người chú của cháu biết!”



“Hả? Vậy ông nói đi ông Ngô!”



“Ông ấy, trước đây khi làm quặng, có một người bạn làm quặng cùng, những năm này cũng luôn đi qua lại, khoảng thời gian trước ông đến trấn trên, vừa hay gặp được ông ấy, có nói chuyện, lần nói chuyện này, cháu gái của ông ấy tuổi tác tương đương với cháu, với bọn Tiểu Phong đều là người cùng tuổi!”



“Con bé tốt nghiệp sớm hơn các cháu một năm, bây giờ trong nhà cũng khẩn trương giới thiệu đối tượng cho con bé, điều kiện của nhà bọn họ tốt, có tiền, cho nên không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là cần người thật sự hiểu chuyện!”



“Ông muốn giới thiệu con bé cho cháu, nhà đó có hai chị em gái, con bé là đứa lớn!”



“Cho nên muốn thương lượng với cháu, ngày mai sắp xếp cho hai đứa chúng gặp mặt! Còn Tiểu Phong, ông không để nó biết! Cháu cũng đừng nói!”



Suy nghĩ của ông Ngô Trần Lạc Thần hiểu.



Thấy anh bây giờ công việc khó tìm, cho nên muốn thay anh tìm đối tượng.



Hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ.



Giống như Lý Tiếu lần trước.



Nhưng mà Trần Lạc Thần có Tô Lệ Hàm, với cộng thêm lần trước xem mắt làm cho khá không vui, Trần Lạc Thần đều bị hai người đó gây cho ám ảnh rồi, cho nên cũng rất bài xích!



“Ông Ngô, không cần đâu, cháu có bạn gái, cảm ơn ông!”



Trần Lạc Thần cười nói.



“Vậy sợ cái gì, cháu có bạn gái rồi thì sao, cái này nên gặp mặt thì gặp mặt, cũng không nhất định có thể thành, chỉ là quen biết một cô gái thôi!”



Ông Ngô nói.



Tình cảnh này, với Lý Tiếu lần trước gần như không khác nhiều.



Ông cụ đã nói đến mức này rồi.



Trần Lạc Thần cũng không thể nói lời lẽ cháu có tiền, ông đừng giới thiệu cho cháu nữa.



Từ chối thì không phải, đáp ứng cũng không đúng.



Nhưng mặc kệ nói như nào, bất luận là Lý Tiếu hay là ông Ngô, đều là thật sự vì muốn tốt cho anh, cái này Trần Lạc Thần chắc chắn.



Cũng thật sự không muốn khiến ông cụ thất vọng.



Trần Lạc Thần gật đầu đáp ứng: “Được, ngày mai cháu đi xem thử!”



“Tốt, ông bây giờ gọi điện cho người đó!”



Ông Ngô vui vẻ đi gọi điện thoại, không bao lâu thì vui vẻ quay trở lại.



“Được rồi được rồi, cô gái bên đó vừa hay ngày mai cũng không có việc gì, nói muốn đi gặp mặt, ai cũng không đi theo, đây là số điện thoại, đợi lát nữa cháu gọi điện cho người ta, cụ thể hai đứa ngày mai đi đâu chơi, dựa vào cháu rồi, miệng ngọt ngào một chút! Cô gái đó tên là Vương Mẫn, ba của cô gái đó là giáo viên, cho nên nhân phẩm chắc chắn không tệ!”



Ông Ngô vui vẻ nói.



“Được, cháu về sẽ gọi!”



Trần Lạc Thần gật đầu.



Sau khi nói cùng với ông cụ Ngô một lúc.



Trần Lạc Thần về nhà rồi.



Suy nghĩ một lát, vẫn là gọi một cuộc.



“Alo, tìm ai ạ?”



Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của nữ.



“Tôi tên Trần Lạc Thần, cô là Vương Mẫn sao? Là ông Ngô giới thiệu nên tôi gọi điện cho cô!”



Trần Lạc Thần cũng là lần đầu gọi điện cho người khác như này, muốn giả bộ phóng khoáng thoải mái một chút, nhưng vẫn là có hơi chút cẩn trọng.



“Ưm, tôi biết rồi.”



Vương Mẫn nói, sau đó đợi Trần Lạc Thần nói chuyện.



“Cô bận sao?” Trần Lạc Thần hỏi.



“Tôi vẫn ổn, anh nói là được!”



“Cô trước đây học cấp hai ở đâu? Nhất Trung hay là Nhị Trung?”



Trần Lạc Thần loạn xạ tìm chủ đề.



“Tôi học ở Nhị Trung, anh thì sao?”



“Tôi học ở Nhất Trung! Cái đó, ngày mai cô có thời gian không? Trấn trên mới mở một Quán Dicos, chúng ta đến đó gặp mặt nói chuyện?”



Trần Lạc Thần cũng không biết nói cái gì, dứt khoát trực tiếp một chút.



“Được!”



“Vậy được, cô nghỉ ngơi sớm!”



“Ừm được!”



Sau đó hai bên cúp máy.



Sau khi cúp máy, trong lòng Trần Lạc Thần còn có chút cảm giác tội lỗi.



Cảm thấy có hơi có lỗi với Tô Lệ Hàm.



Có điều suy nghĩ lại, bản thân đâu phải là làm thật, chỉ là gặp mặt, cũng không có gì!



Mà ở một bên khác thì sao.



Trong phòng, Vương Mẫn cúp máy, đang tẩy trang.



Em gái của cô ta Vương Tiêu đang nằm bò trên giường nghe lén: “He he, chị, ngày mai hai người muốn gặp mặt rồi! Đúng rồi, anh ta tên là gì? Chị có biết không?”



“Anh ta tên Trần Lạc Thần, cấp 2 học ở Nhất Trung, có điều cái tên này chị cảm thấy rất quen tai, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi!”



Vương Mẫn vừa tẩy trang vừa nói.



Hai chị em, đều thuộc kiểu người có vẻ ngoài không tệ.



Vương Tiêu nói: “Chị ngốc à chị, anh ta nhỏ hơn chị một khóa, lại là học ở Nhất Trung, chị tìm người hỏi thử đàn em ở Nhất Trung của chị không phải là biết rồi sao?”



“Nói cũng đúng, chị nghe ngóng một chút!”



Sau đó Vương Mẫn bắt đầu gọi điện thoại.



Một mạch gọi cho mấy đàn em tốt hỏi han tình hình.



Kết quả sau khi hỏi thăm xong.



Mặt của Vương Mẫn đều sắp trắng bệch rồi.



“Fuck fuck, ông nội đây là giới thiệu đối tượng gì cho chị thế!”



Vương Mẫn khẩn trương rồi.



“Á? Chị, sao rồi?”



“Em gái, em đều không biết đâu, Trần Lạc Thần này ở Nhất Trung là học sinh nghèo nổi tiếng, nhà anh ta quá nghèo, ba mẹ chị gái đều làm việc ở nơi khác, hơn nữa hồi cấp hai, Trần Lạc Thần này cứ bị người ta bắt nạt, chẳng trách bây giờ tốt nghiệp đại học rồi, nghe nói còn chưa tìm được công việc, nhà anh ta nghèo, chắc chắn không tìm được công việc tốt!”



Vương Mẫn nói.



“Vãi, vậy thì phải làm sao? Chị đều đáp ứng người ta rồi? Hơn nữa ải của ông nội chị cũng không vượt qua nổi!”



Em gái cũng nói.



“Chị mặc kệ, chị cho dù không tìm được đối tượng, cũng tuyệt đối sẽ không yêu đương với người này, ôi mẹ ơi, nếu bị bạn học bạn thân của chị biết chị hẹn hò với một tên học sinh nghèo nổi tiếng này, đoán chắc bọn họ có thể cười chết!”



Vương Mẫn lo lắng nói.



Dù sao tiểu nữ sinh, đối với dư luận khá xem trọng.



Ai cũng muốn tìm một người bạn trai ai ai cũng khen, càng khen trong lòng nữ sinh càng ngọt.



Nhưng Trần Lạc Thần như này... aiya, không nói nữa!



Phải nhanh chóng tìm mẹ.



Sau đó Vương Mẫn đi gọi mẹ tới.



Nói ra tình cảnh của Trần Lạc Thần.



Mẹ của cô ta cũng là có hơi khó xử rồi.



“Aiya, cái này không được, qua lại với đối tượng đó, đây không phải nói với bên ngoài nói con gái của mẹ không gả đi được tùy tiện tìm một người hay sao, chuyện này không được, dứt khoát từ chối luôn đi!”



Mẹ nói.



“Nhưng mà mẹ, tính khí của ông nội mẹ cũng biết, ông nội để ý mặt mũi nhất, nếu như ở trước mặt bạn bè của ông mà mất mặt, ông nội chắc ăn không trôi ngủ không ngon, ba con còn không phải vội tới với mẹ sao?”



Vương Tiêu nói.



“Ài, chuyện này phải nghĩ cách, hay là Mẫn, con ngày mai đi gặp mặt nó, sau đó trực tiếp từ chối nó rồi về!”



Mẹ nói.



“Nhưng, con sợ gặp phải bạn học!” Vương Mẫn nói.



Trước đó, Vương Mẫn còn chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ, Vương Mẫn khá để tâm, ngộ nhỡ bị bạn bè bạn học nhìn thấy thì phải làm sao?



“Vậy giờ phải làm sao? Con còn không muốn đi!”



Mẹ cũng khẩn trương.



“Có điều mẹ, con có một cách, vậy thì để em gái con đi đi, em gái con cũng chỉ nhỏ hơn anh ta một hai khóa, hơn nữa tính cách của em gái khá thoải mái, từ chối cũng tốt hơn!”



Mẹ nói: “Cái này ngược lại cũng được, Vương Tiêu, con đi một chuyến thay chị của con đi, dù sao miệng của con mẹ cũng nói không lại!”



Vương Tiêu nói: “Được rồi được rồi, có điều chị tiền tiêu vặt sau khi em sang năm 3, chị phải cho em nhiều hơn một chút!”



“Không thành vấn đề!”



Một nhà nói cười đáp ứng rồi.



Vương Tiêu: “Hừ, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, xem ngày mai, tôi không khiến anh mất hết mặt mũi đi chết, tôi không phải là Vương Tiêu! Hừ hừ!”



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK