Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165: Cậu trần tức giận




Lâm Y Y đang chuẩn bị ngủ trưa lập tức hoảng sợ.



Vội vàng cầm điện thoại lên nhìn, sau đó, đầu tiên trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng, sau lại kinh ngạc lao xuống giường, mặc đồ ngủ chạy nhanh về phía nhà ăn.



Chuyện làm cô mừng rỡ chính là người mà cô ngày nhớ đêm mong không ngờ đã đến trường của cô.



Còn chuyện làm cô kinh ngạc chính là cậu Trần bị người ta livestream vả mặt?



Cùng lúc đó.



Trong câu lạc bộ đấu vật tự do của đại học Giang Nam.



Đây là một câu lạc bộ lớn, là do một cậu chủ nhà giàu nào đó thông báo với trường học, phê duyệt đất sau đó tự xây dựng lên.



Câu lạc bộ có rất nhiều thành viên, khoảng chừng ba trăm người.



Lúc này, trong sân đấu hình bát giác.



“Hay! Trâu bò!”



Một tuyển thủ dùng chiêu Thần long đá chân đánh bại một đội viên khác, xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô rung trời.



“Nước!”



Cậu ấm này lắc lắc cổ bước ra ngoài, lập tức có một tên đàn em chạy đến mở nắp bình nước ra đưa lên, uống vài ngụm rồi quăng nước sang môt bên.



“Oa, thật là giỏi, đẹp trai quá đi!”



Mấy cô gái xinh đẹp cầm điện thoại nhào vào lòng anh, cười duyên nói.



“Đẹp con khỉ khô, lúc này mấy người tưởng ông đây không thấy sao, cứ luôn dán mắt vào điện thoại, xem gì đó? Không ngờ ngay cả cậu chủ đây đánh quyền cũng thèm xem?”



Cậu ấm kia hừ lạnh.



“Hừ hừ, đang xem Liêu Hồng đánh người đó, Liêu Hồng đang dạy dỗ một tên nghèo kiết xác vô dụng!”



Cô gái đưa video livestream cho anh ta.



“Ôi đệt, Trần…”



Cậu ấm này chấn động dữ dội, đột nhiên đẩy cô gái trong lòng ra.



“Cậu Bạch, làm sao vậy?”



Mấy cô gái khó chịu hỏi.



“Mau lên mau lên, đi kêu người đến cho tôi, sau đó đi đến quán Surati!”



Cậu ấm này đương nhiên chính là Bạch Tiểu Phi.



Mấy tên đàn em nghe vậy lập tức tập hợp rồi chạy như bay đến nhà ăn Surati.



Thậm chí kể cả cậu Chu Chu Trạch đang chơi cùng Bạch Tiểu Phi cũng nhận được tin tức.



Quay trở về nhà ăn Surati.



Vương Linh đã tát Trần Lạc Thần ba cái.



“Hừ hừ, dám ăn hiếp chị Liêu Hồng của tôi, tôi đánh chết anh!”



Vương Linh đang hào hứng chưa đánh đã tay, còn chưa kịp đánh cái tát thứ tư, đã nghe có người kêu lên:



“Ôi đệt, nhóm cậu Bạch đến! Hơn nữa còn đông người như vậy!”



Nhóm người vây trước cửa tiệm cơm Tây lập tức tản ra.



Lập tức nhìn thấy một hai trăm người xông thẳng về phía này.



“Úi! Anh Phi cũng đến à, hừ hừ, cũng nể mặt tôi thật đó, biết tôi đang làm việc ở chỗ này, đến cổ vũ!”



Mà Liêu Hồng nhìn thấy Bạch Tiểu Phi lập tức đứng dậy.



Đây là tỏ vẻ tôn trọng, tuy rằng cô không phải là người của Bạch Tiểu Phi, nhưng mà dù sao Bạch Tiểu Phi cũng rất có thực lực ở đại học Giang Nam.



Cho nên bình thường chơi chung cũng không tệ.



Nhưng chờ đến khi Bạch Tiểu Phi chạy vào, Liêu Hồng đang định chào hỏi, đã nghe Bạch Tiểu Phi hô to một câu:



“Mẹ bà nó, đập hết cho tao, thằng nào đang đứng đập nó bò ra đất hết!”



Một đám người xông vào ồ ạt, mấy người đang đè Trần Lạc Thần đều bị đánh ngất xỉu.



Ngay cả bàn ghế trong quán cũng đều bị đạp tan nát.



Đám nam nữ đứng cạnh Liêu Hồng thì càng khỏi cần bàn đến, hoàn toàn không cần dò hỏi gì, đánh tơi bời!



Liêu Hồng ngu người.



“Mẹ nó mẹ nó! Bạch Tiểu Phi anh điên rồi à, tôi là Liêu Hồng, anh đánh người của tôi làm gì?”



Liêu Hồng trừng mắt.



“Bốp!”



Bạch Tiểu Phi chạy lại vả thẳng một phát vào mặt Liêu Hồng.



“Cái con đàn bà đê tiện, tôi đánh cô đó!”



Đánh xong, Bạch Tiểu Phi nhanh chân chạy đến chỗ Trần Lạc Thần:



“Cậu… Bạn Trần Lạc Thần, anh không sao chứ?”



Bạch Tiểu Phi túa mồ hôi lạnh.



Trần Lạc Thần sờ gương mặt bị tát ba cái, cũng đang có một bụng lửa giận.



Nếu hôm nay Bạch Tiểu Phi không đến, không biết đám người này còn sẽ tra tấn anh đến thế nào nữa!



Cũng may đến kịp lúc.



“Bạn Trần Lạc Thần, lúc nãy con nhỏ này đánh anh, phải làm thế nào?”



Chu Trạch đã nắm đầu Vương Linh đang sợ ngây người đi đến trước mặt Trần Lạc Thần.



Thật sự là ngây người.



Bạn cứ nghĩ thử đi, Chu Trạch rất nổi tiếng trong trường, càng miễn bàn đến cậu Bạch Bạch Tiểu Phi.



Bây giờ thì sao, hai người bọn họ dẫn theo một đám người chạy đến cứu tên Trần Lạc Thần này.



Có quan hệ gì chứ?



Hơn nữa lúc nãy rõ ràng bọn họ đã rơi vào thế yếu.



“Còn hỏi gì nữa, đánh cho tôi!”



Bạch Tiểu Phi tức giận nói.



Chu Trạch kéo Vương Linh sang một bên, kêu đàn em bắt đầu vả mặt cô ta.



“Điên rồi điên rồi, Bạch Tiểu Phi, hôm nay anh tính vì hai tên nghèo mạt vô dụng này mà làm khó dễ tôi đúng không?”



Liêu Hồng cũng không ngờ tình hình lại đột nhiên xoay chuyển nhanh đến thế.



Tên Bạch Tiểu Phi này lại dám đối xử với cô như thế.



“Ha ha, tôi làm thế với cô thì cô làm gì được tôi? Cô chỉ là một con điếm của tập đoàn Hải Sơn mà thôi!”



Bạch Tiểu Phi cười lạnh nói.



“Mẹ nó, anh dám sỉ nhục tôi!”



Bốp!



Liêu Hồng thẹn quá hóa giận định xông lên đánh nhau với Bạch Tiểu Phi, nhưng lại bị Bạch Tiểu Phi tát một phát té ngã xuống đất.



Miệng chảy máu.



Cô thật sự không thể nào hiểu nổi, hôm nay Bạch Tiểu Phi uống lộn thuốc rồi sao?



Nhưng mà thấy mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó tin, Liêu Hồng thật sự chịu không nổi.



Mà Bạch Tiểu Phi vẫn định đánh tiếp.



Lúc này, điện thoại Liêu Hồng đột nhiên reo lên.



Thông báo người gọi đến là Hổ Tử.



Hai mắt Liêu Hồng lập tức sáng ngời, lập tức nghe máy.



“Hổ Tử, mẹ nó anh mau đến cứu tôi, nếu còn không đến nữa thì cậu chủ của anh sẽ không còn gặp mặt tôi được đây.”



Liêu Hồng khóc lóc nói.



“Dạ dạ, chi Liêu, có người gọi điện thoại cho tôi, bây giờ cô đưa điện thoại cho cậu Bạch được không?”



Hổ Tử ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói.



Đưa con khỉ khô!



Liêu Hồng lập tức mở loa trước mặt mọi người.



“Chào cậu Bạch! Có phải đã có hiểu lầm gì rồi không? Anh phải biết rõ chị Liêu là người phụ nữ của ai!”



Hổ Tử nói.



“Tôi không quan tâm cô ta có quan hệ gì với Từ Vệ, nói cho anh biết, cho dù có là phụ nữ của Từ Hải Sơn thì hôm nay tôi cũng đánh hết!”



Giỡn chơi à, đối với những người biết rõ chị gái Trần Bạch Lan của Trần Lạc Thần trâu bò đến cỡ nào như Bạch Tiểu Phi mà nói, còn không biết bên nào nặng bên nào nhẹ sao?



Nói thẳng ra là, nếu hôm nay tổng giám đốc Trần Bạch Lan có mặt ở đây thì không chỉ đơn giản là đánh người thế này đâu!



“Được lắm, xem ra tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng của các anh thật sự xem thường tập đoàn Hải Sơn à? Cậu Bạch, thương nghiệp Kim Lăng của anh đúng là rất mạnh, nhưng anh có thể quay về hỏi thăm ba của anh, chẳng qua chỉ mới thành lập được mười mấy năm, còn thế lực của tập đoàn Hải Sơn chúng tôi đã thành lập được bao lâu rồi?”



“Dám đánh người phụ nữ của cậu Từ, cũng chẳng khác nào đánh mặt của cậu Từ!”



Hổ Tử ở đầu dây bên kia gằn từng chữ nói.



“Ha ha, Bạch Tiểu Phi, tôi nói cho anh biết, bạn trai của tôi chính là Từ Vệ, một khi anh ta về nước biết được tôi bị đánh, phố thương nghiệp Kim Lăng của anh có mạnh cỡ nào thì cũng phải nể mặt nhà bạn trai tôi, ba của anh chẳng qua chỉ quen biết Lý Chấn Quốc, cho dù Lý Chấn Quốc có muốn giúp anh, cũng phải suy tính thiệt hơn đi?”



“Hừ hừ!”



Lúc này Liêu Hồng đã bắt đầu vênh váo lên.



Còn bên này, có một số chuyện Bạch Tiểu Phi không thể tự quyết định được.



Lập tức nhìn Trần Lạc Thần.



Nếu Trần Lạc Thần nói đánh thì chắc chắn không có chuyện gì, tuyệt đối không sợ!



Nhưng Trần Lạc Thần lại không nói một câu, cầm một cây côn điện không biết lấy từ tên đàn em nào.



Bước qua, lập tức giật lên người Liêu Hồng.



Đùng!



Một tiếng vang lớn, cơ thể Liêu Hồng giật lên, nằm bẹp dưới đất run rẩy.



Đúng là có một số việc phải nhường nhịn, lùi một bước là biển rộng trời cao, nhưng vừa nghe thấy cô gái này lấy tập đoàn Hải Sơn để hù dọa anh, Trần Lạc Thần tức chịu không nổi.



Đúng là oan gia ngõ hẹp.



Lần trước, thiếu chút nữa anh đã bị Từ Đại Nguyên đánh cho tàn phế, nói thật, anh vẫn còn chưa nuốt trôi cục tức này.



Hôm nay lại bị Liêu Hồng sỉ nhục.



Cục tức này nếu còn nuốt xuống nữa, Trần Lạc Thần thà chết luôn cho rồi!



Dù sao, bắt đầu từ Từ Đại Nguyên, cũng coi như đã ghi nợ với tập đoàn Hải Sơn rồi…



Dọn dẹp xong xuôi hết, chắc chắn là không thể nào ăn cơm được nữa, sau đó Trần Lạc Thần lập tức dẫn nhóm Tô Tường Vi đi mất.



Còn mấy người đang nhiều chuyện xung quanh đều câm như hến.



“Ôi đệt, người đó tên Trần Lạc Thần hả, xem anh ta giống như một tên nghèo mạt vô dụng, sao lại ghê gớm đến thế, ngay cả Bạch Tiểu Phi cũng phải sợ anh ta nữa!”



“Đúng đó, tôi cũng đang rất khó hiểu đây nè? Còn có cái tên Chu Trạch kia nữa, nghe nói nhà anh ta cũng giàu lắm, các cậu coi lúc nãy anh ta liều mạng cho cái tên nghèo mạt Trần Lạc Thần kia thế nào kìa!”



“Mấy người bị ngu hả? Cứ mở miệng ra là nghèo mạt, không lẽ không thấy chuyện gì mới xảy ra à? Anh ta họ gì hả?”



“Trần Lạc Thần thì đương nhiên là họ Trần rồi? Ôi má ơi, không lẽ là…”



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK