"Là cô sao?"
Tô Lệ Hàm và cô gái gần như đồng thanh, rõ ràng đều rất ngạc nhiên.
"Thư Kỳ, cô ấy là ai thế? Sao mình thấy hơi quen nhỉ?"
Một cô gái tò mò hỏi.
Không sai, cô gái đi đầu đúng là Triệu Thư Kỳ.
"Áo Áo, cô ấy là Tô Lệ Hàm, là người duy nhất vào thực tập ở đài truyền hình tốt nhất trên Cảng Đông của trường mình."
Triệu Thư Kỳ chua chát nói.
Tất cả đều là sinh viên của khoa phát thanh và dẫn chương trình của đại học Kim Lăng, đương nhiên Triệu Thư Kỳ cũng có cơ hội đến học hỏi.
Chỉ là một đoàn ba mươi người sẽ được phân vào các đài truyền hình và thậm chí là toàn soạn báo theo tỷ lệ nhất định, chỉ những người có thành tích tốt nhất mới có cơ hội học tập tốt nhất.
"Mình biết rồi Thư Kỳ, đấy có phải là người cậu đã nói, bạn gái của bạn trai cũ của cậu không?"
Ánh mắt mấy cô gái bên cạnh đột nhiên nhìn về phía Tô Lệ Hàm có chút thay đổi.
Dù sao bạn thân cũng là bạn thân, nhất định phải đứng về phía bạn mình.
Mà hiện tại, giữa bạn gái cũ và bạn gái mới vốn đã có tính mâu thuẫn, cho nên khá là xấu hổ.
Thật ra Triệu Thư Kỳ không giấu gì chuyện này với các cô.
Lúc vừa đến Cảng Đông, các cô gái sẽ tám đủ thứ chuyện, tất nhiên chủ yếu là nói về con trai, còn so sánh bạn trai mình nữa.
Thành thật mà nói, so với mấy cô bạn thân này, lúc đầu mình nói về Trang Đông Thành gì đó đúng là như con cẩu không nói nên lời.
Thực ra, sau này trong lòng Triệu Thư Kỳ đã phủ nhận mối quan hệ này.
Dù sao trước đó cũng là mình hiểu lầm rằng Trang Đông Thành đã giúp mình nên mới ở bên cạnh anh ta, nhưng không ngờ thật ra người giúp mình là Trần Lạc Thần.
Lại nói tiếp, có ai có thể xuất chúng như Trần Lạc Thần chứ.
Suy cho cùng, Trần Lạc Thần bình tĩnh chín chắn như vậy, Triệu Thư Kỳ cũng rất thích khí chất trên người anh.
Cho nên cứ việc chỉ yêu có một ngày, nhưng Triệu Thư Kỳ vẫn nói Trần Lạc Thần là bạn trai cũ của mình, hơn nữa còn là bạn trai cũ duy nhất.
Tất nhiên, khi nói thân phận của Trần Lạc Thần là cậu chủ nhà họ Trần, những người bạn cùng phòng đều lấy làm khiếp sợ, thầm kêu lên rằng thật đáng tiếc.
Ha ha!
Nhớ tới Trần Lạc Thần, tim Triệu Thư Kỳ rất đau.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ mình đã là người giàu có rồi.
Chỉ là... haizz...
Sau đó ba chữ Trần Lạc Thần giống như một làn khói mù khiến Triệu Thư Kỳ cả ngày sống trong bóng tối.
Cho nên, cô ta lựa chọn đến Cảng Đông trốn tránh ký ức về Trần Lạc Thần.
Lúc này nhìn thấy Tô Lệ Hàm khiến cô ta có cảm giác không nói nên lời.
Nhưng rõ ràng, hiện giờ cảm giác này đã bớt đi nhiều so với trước kia.
"Cô và Trần Lạc Thần vẫn ổn chứ?"
Triệu Thư Kỳ nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
"Ừm, tốt lắm."
Nhìn thấy Triệu Thư Kỳ, Tô Lệ Hàm cũng có chút ghen tị, dù sao thì Trần Lạc Thần cũng từng vì một sự hiểu lầm mà tỏ tình với Triệu Thư Kỳ trên hành lang.
Cho dù biết không có chuyện gì phát sinh, nhưng Tô Lệ Hàm cũng không dễ chịu nổi.
Cho nên Tô Lệ Hàm không cần thiết phải nói cho Triệu Thư Kỳ là đang cùng Trần Lạc Thần giận dỗi.
"Vậy là tốt rồi, chúc hai người hạnh phúc."
Triệu Thư Kỳ mỉm cười, trông như không sao cả.
Đúng vậy, nếu là một tháng trước nhìn thấy Tô Lệ Hàm, nhất định Triệu Thư Kỳ sẽ sinh ra cảm giác không thoải mái, thậm chí là ghen ghét.
Ghen ghét Tô Lệ Hàm cướp bạn trai của mình.
Cướp mất vinh hoa phú quý mình nên có, dù sao lúc ban đầu là Trần Lạc Thần có ý với mình trước.
"Hừ, thật là, không phải tìm được một người bạn trai giàu có ở Kim Lăng sao? Đương nhiên Thư Kỳ nhà chúng tôi không kém đâu, được cậu Dương của Cảng Đông ưu ái, cậu Dương và cậu Trần đều xuất thân từ một tập đoàn lớn, cho dù có kém cũng không kém bao nhiêu, cậu Dương còn xuất thân từ Harvard kìa."
Các cô gái ở bên không nhịn được mà so sánh.
Muốn lấy lại chút thể diện cho Triệu Thư Kỳ.
"Áo Áo!"
Tô Lệ Hàm chỉ gật đầu.
Mà đây chính là điều đã khiến Triệu Thư Kỳ thay đổi.
Đúng vậy, trước kia cô ta nghĩ Trần Lạc Thần giàu có như vậy, mình lại không thể ở bên anh, không phải vì khi trước mình đã coi thường mới khiến một tình yêu đẹp đẽ nhanh chóng kết thúc sao?
Hối hận là từ tốt nhất để diễn tả.
Nhưng là đâu, mãi đến khi bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn Kim Lăng, Triệu Thư Kỳ mới phát hiện ra.
Thì ra thế giới thật sự rất lớn.
Người có giá trị như Trần Lạc Thần không chỉ có mình anh.
Cho nên hiện giờ cảm giác của Triệu Thư Kỳ với Trần Lạc Thần đã ít đi rất nhiều.
"A! Du thuyền!"
Bỗng nhiên, bạn thân bên cạnh Triệu Thư Kỳ bỗng nhảy lên, hưng phấn nói.
"Đó là du thuyền của cậu Dương, Thư Kỳ, cậu Dương lái du thuyền xa hoa đến đón chúng ta đó!"
Liền thấy trên biển xuất hiện một chiếc du thuyền vô cùng sang trọng.
Mà trên du thuyền có một người trẻ tuổi mặc áo tắm, tay cầm rượu đỏ đang đứng.
Hẳn đó chính là cậu Dương trong miệng bọn họ.
"Cậu Dương đẹp trai quá!"
"Đúng vậy, Thư Kỳ thật là có phúc, vốn dĩ chỉ là một bữa tiệc trà đơn giản, nhưng để Thư Kỳ và cậu Dương quen nhau. Thư Kỳ này, mình thấy cậu đồng ý cậu Dương theo đuổi đi!"
Một đám chị em suýt bật khóc vì phấn khích.
Triệu Thư Kỳ chỉ im lặng không nói gì, nhìn về phía cậu Dương đi đến, trên môi mỉm cười.
Rất nhanh, du thuyền đã đến.
Cậu Dương nhảy từ trên xuống.
"Thư Kỳ, xin lỗi anh tới muộn."
Cậu Dương nhìn Triệu Thư Kỳ cười nói.
"Không sao đâu,"
Triệu Thư Kỳ nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai.
"Cậu Dương, lúc nào thì bữa tiệc trên du thuyền của chúng ta bắt đầu?"
Các cô gái khác hưng phấn hô.
"Có thể bắt đầu ngay... Hử?"
Cậu Dương nói xong, bỗng nhiên sửng sốt.
Nhìn thấy Tô Lệ Hàm đứng bên cạnh, khí chất hơn hẳn Triệu Thư Kỳ.
"Thư Kỳ, đây cũng là bạn của em à?"
Cậu Dương lập tức tháo kính ra, ngạc nhiên hỏi.
"Không phải, chắc là cô ấy ra biển hóng gió thôi."
Triệu Thư Kỳ có chút bất mãn nói.
"Vậy thì khéo quá người đẹp, nếu không em cũng lên du thuyền của tôi đi, chúng ta cùng dự tiệc tối trên du thuyền?"
Cậu Dương bỗng nhiên hơi cúi đầu trước Tô Lệ Hàm, ra vẻ lịch sự mời cô ta.
"Cám ơn, không cần."
Trước lời mời nhiệt tình của cậu Dương, Tô Lệ Hàm chỉ lạnh lùng đáp lại bốn chữ.
Điều này làm cho sắc mặt cậu Dương không khỏi cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn, hình như chưa từng có cô gái nào từ chối mình
Mà hiện tại lại bị từ chối ngay trước mặt mọi người.
"Người đẹp này, sợ là em vẫn chưa biết thân phận của tôi nhỉ?"
Cậu Dương không khỏi lắc đầu cười khổ.
Cũng không mời tiếp.
"Cậu Dương, người ta có bạn trai rồi, còn là cậu Trần của Kim Lăng đấy."
Một cô gái bên cạnh nói.
"Ồ? Chẳng trách!"
Cậu Dương cười chua chát: "Nhưng nhà giàu Kim Lăng cũng chỉ có sức ảnh hưởng ở Kim Lăng thôi. Cô đã không chịu, vậy xin lỗi, Thư Kỳ, chúng ta đi thôi, đưa các em đi hóng gió biển ban đêm."
Cậu Dương nhìn về phía Triệu Thư Kỳ nói.
Mà lúc này, Triệu Thư Kỳ vừa cười gật đầu.
Vừa kiêu ngạo nhìn về phía Tô Lệ Hàm.
Như muốn nói đã thấy chưa? Cho dù cuối cùng chàng trai bị tôi vứt bỏ có bản lĩnh lại có năng lực thì sao chứ, vẫn có người còn tốt hơn theo đuổi tôi.
Mà Tô Lệ Hàm cô, cho dù có là nữ thần mà ngay cả các cô gái cũng phải ngưỡng mộ, nhưng vẫn thua tôi mà thôi.
"A! Thư Kỳ, mau nhìn xem... đó... đó là cái gì?"
Lúc này, mấy cô gái kia đột nhiên hét lên, nhưng lần này không còn là kích động nữa mà là chấn động.
- ------------------