Đôi mắt cũng hơi nhướng lên.
Sau đó, hai người đi qua nhau.
“Anh là Thẩm Quân Văn, quán quân Taekwondo của nhóm thanh niên tỉnh Giang Nam? Năm ngoái, lúc tham gia cuộc thi toàn quốc, tôi đã xem trận đấu của anh!”
Trong ánh mắt của Lương Phi mang theo một sự tôn kính kỳ lạ.
“Tôi cũng biết anh, trong cuộc thi đấu thanh niên Thục Xuyên, anh là á quân lần đó, quán quân năm nay thắng hiểm anh!”
Thẩm Quân Văn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hai người, đều được ban tổ chức đặc biệt mời đến tham gia biểu diễn.
Cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng cũng thu hút sự chú ý của không ít tuyển thủ taekwondo và khán giả dưới sân.
Lần lượt nhìn về phía bọn họ.
“Đúng vậy, anh trong trận đấu toàn cuộc cũng giành được thứ hạng rất cao, nhưng tôi vẫn luôn hi vọng, có thể đấu với anh, hôm nay, xem ra là một cơ hội rất tốt!”
Lương Phi nhìn Thầm Quân Văn nói, trong mắt có hiện lên ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ.
Mà Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười nhìn về phía Thẩm Quân Văn.
Có một cảm giác đắc ý.
Đúng vậy, Thẩm Quân Văn quả thật rất ưu tú, không nói đến khả năng chiến đấu của Thẩm Quân Văn chỉ nói đến dang tiếng của anh ta trong giới taekwondo cũng vô cùng lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Hồ Tuệ Mẫn sùng bái Thẩm Quân Văn.
“Được, hôm nay quả thực là một cơ hội rất tốt!”
Thẩm Quân Văn lắc đầu cười khổ.
Đề nghị của hai người rất nhanh đã được ban tổ chức thông qua.
Màn giao đấu của hai cao thủ, đồng thời cũng là điểm nhấn của sự kiện lần này.
Quán quân của Giang Nam và á quân Thục Châu, đương nhiên rất đáng xem.
Thậm chí rất nhiều thí sinh taekwondo cũng rất phấn khích, đồng thời cũng được khích lên, càng nỗ lực hơn trong cuộc thi lần này.
“Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần, cậu mau nhìn đi, bên kia là ai?”
Lúc Trần Lạc Thần đang xem trận đấu một cách say sưa, tên mập đột nhiên đập vào cánh tay của anh.
Trần Lạc Thần nhìn theo hướng ngón tay của tên mập.
Lập tức nhìn thấy, trên khán đài bên cạnh, không biết từ lúc nào đã có thêm hai bóng dáng xinh đẹp cũng đang xem trận đấu.
Chính là Phương Kiển Niếp và Phương Di.
“Bọn họ cũng đến?”
Trong lòng Trần Lạc Thần vô cùng ngạc nhiên.
Hai cô gái lúc nào cũng như vậy, đi đến đâu cũng đều ngồi một góc, cũng không giao tiếp với người bên cạnh.
Mà Trần Lạc Thần nhìn bọn họ, dường như bị Phương Kiển Niếp cảm nhận được, lập tức nhìn Trần Lạc Thần.
Hai người nhìn nhau.
Phương Kiển Niếp khẽ cau mày, sao đó dời ánh mắt qua chỗ khác.
Trần Lạc Thần cũng không nhìn nữa.
“Anh Trần, em không biết anh có phát hiện ra không?”
“Cái gì?”
“Hai nữ thần thường xuyên nhìn trộm anh, đặc biệt là Phương Di, hai ngày trước, lúc lên lớp, mặc dù cô ấy lén nói chuyện với Phương Kiển Niếp, nhưng em nhìn ra, ánh mắt của Phương Di thỉnh thoảng lại nhìn anh!”
“Còn có, hai ngày nay Từ Dương Dương vẫn luôn tìm anh gây chuyện sao, lúc anh cãi nhau với cô ta, Phương Kiển Niếp và Phương Di cũng nhìn anh! Thậm chí là lúc nãy, em còn nhìn thấy Phương Kiển Niếp và Phương Di cũng nhìn anh, anh Trần, không lẽ hai nữ thần đều thích anh?”
Tên mập phân tích.
“Có shit, cái này sao có thể chứ!”
Trần Lạc Thần không còn lời gì để nói chỉ lắc đầu cười.
Mà lúc này, tên mập cũng không nói gì.
Bởi vì trên sân thi đấu lúc này, Tần Noãn đã lên sân thi đấu, bắt đầu trận đấu.
Tên mập nhìn chằm chằm vào Tần Noãn.
Mặc dù có thể nhìn ra, sáng hôm nay tên mập tỏ ra rất lạnh lùng với Tần Noãn.
Nhưng thực ra tên mập cũng có cảm giác với Tần Noãn.
Giống như mình và Dương Ngọc, lúc đó cho dù rất hận cô ta, nhưng lúc cô ta gặp nguy hiểm, nói bản thân khoanh tay đứng nhìn, cũng thật sự không làm được.
Ầm
Trận đấu qua khoảng bảy tám phút.
Tần Noãn không cẩn thận bị thua, bị đá ra khỏi sân thi đấu, đúng lúc cách chỗ Trần Lạc Thần và tên mập không xa.
Mà Tần Noãn che ngực, khẽ cắn môi nhìn Vương Tiểu Hoa, thấy Vương Tiểu Hoa không quan tâm đến mình, trên mặt Tần Noãn xuất hiện một tia thất vọng.
Giống như bản thân mình đã mất đi thứ gì đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trận đấu cũng tiến vào những phút cuối.
Nhưng càng là lúc này, thì sẽ nhìn thấy có rất nhiều sinh viên vây quanh sân thi đấu, hiển nhiên, trận đấu của Lương Phi và Thẩm Quân Văn sắp bắt đầu, rất nhiều người trầm trồ đến xem.
Không lâu sau, cả hiện trường, dùng núi người biển người cũng không thể miêu tả được.
Mà Thẩm Quân Văn và Lương Phi đã bắt đầu làm nóng người.
“Thẩm Quân Văn và Lương Phi rất lợi hại, Lương Phi thì không cần phải nói rồi, là á quân của tỉnh chúng ta, Thẩm Quân Văn này, nghe nói là quán quân của tỉnh Giang Nam, rất cừ!”
“Trời ơi, quá đặc sắc rồi, nhưng tôi vẫn ủng hộ Lương Phi! Hi vọng Lương Phi có thể giành được danh dự cho Thục Châu của chúng ta!”
“Ngược lại tôi xem trọng Thẩm Quân Văn hơn, dù sao Thẩm Quân Văn cũng mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng lão luyện!”
Xung quanh thảo luận một cách sôi nổi.
Ngay cả bạn học cùng lớp với Trần Lạc Thần cũng bắt đầu thảo luận một cách sôi nổi.
“Anh Trần, anh xem trọng ai hơn?”
Mấy nữ sinh không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Trần Lạc Thần, tò mò hỏi.
“Tôi á, hai người bọn họ đều rất lợi hại, nếu nói cụ thể xem trọng ai, cái này thật sự không dễ nói!”
“Nói đi, nói đi, hình như anh cũng quen Thẩm Quân Văn mà đúng không?”
Nữ sinh lắc lắc cánh tay Trần Lạc Thần.
Thực ra Trần Lạc Thần biết thân phận của Thẩm Quân Văn, trình độ của anh ta rất lợi hại, chắc chắn không chỉ dừng lại ở taekwondo.
Cũng không biết anh ta làm gì.
Nói thật, Thẩm Quân Văn chắc chắn rất lợi hại.
Nhưng Trần Lạc Thần chắc chắn sẽ không nói như vậy.
“Hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta thì hiểu cái gì! Cậu ta cũng không biết taekwondo, hừ, không phải có một ít tiền thôi sao, thấy người khác bình luận, cậu cũng bình luận, cậu là cái thá gì!”
Lúc này Từ Dương Dương quay đầu nhìn Trần Lạc Thần nói.
Hai ngày nay cô ta giống như bị bệnh vậy, tức giận với Trần Lạc Thần không chỉ một hai lần.
Trần Lạc Thần thấy cô ta chỉ là một sinh viên, hầu hết đều không tính toán với cô ta.
Quả thật, Trần Lạc Thần cũng biết, trong buổi lễ từ thiện, mình đã cướp mất sự nổi bật của Lương Phi, nhưng liên tục công kích mình, như vậy không quá đáng sao?
Nhưng điều khó chịu hơn nữa là, lúc trận đấu giữa Thẩm Quân Văn và Lương Phi vừa bắt đầu.
Từ Dương Dương cố ý nghiêng người, chắn tầm mắt của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nghiên sang trái, cô ta lại nghiêng người sang trái, Trần Lạc Thần nghiêng qua bên phải, cô ta cũng nghiêng qua bên phải.
Nói trắng ra là không muốn để cho Trần Lạc Thần được xem trận đấu một cách vui vẻ.
Trần Lạc Thần kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Nhưng thời gian trôi đi, trận đấu cũng tiến vào giai đoạn cam go nhất.
Lương Phi vừa bắt đầu đã tấn công vô cùng mạnh mẽ, kỹ thuật của từng động tác rất tốt.
Còn Thẩm Quân Văn không được mấy lần tấn công có hiệu quả.
Vẫn luôn né tránh.
Nhưng đến giai đoạn sau, sự tấn công của Lương Phi bắt đầu trở nên yếu hơn.
Bởi vì cho dù là động tác làm ra cũng không hình thành được hiệu quả sát thương với Thẩm Quân Văn.
“Thua rồi!”
Ở bên kia khán đài, lúc này Phương Kiển Niếp hờ hững nói một câu.
“Hả? Ai thua? Thẩm Quân Văn sao? Em thấy Lương Phi tấn công rất lợi hại, động tác cũng rất đẹp! Nhưng nhìn Thẩm Quân Văn đi, động tác rất đơn giản, rốt cuộc có phải là quán quân không vậy? Quán quân nước sao?”
Phương Di nói, dù sao mặc dù chưa nói chuyện với Lương Phi, cũng không phải bạn bè, nhưng dù sao Lương Phi cũng là bạn học cùng lớp của cô ta, so sánh một chút, thì tình cảm của Phương Di đương nhiên sẽ nghiêng về phía của Lương Phi rồi.
“Haha, đạo lý rất đơn giản, mặc dù động tác của Lương Phi rất ngầu, nhưng, đường lối tấn công của cậu ta cũng lộ ra rất nhanh, dù sao cũng là quán quân của một tỉnh, quả thật rất thông minh, vì vậy, cứ đợi đi!”
Phương Kiển Niếp nói.
Quả nhiên rất nhanh.
Trong lúc Lương Phi tổ chức một đợt tấn công khác, Thẩm Quân Văn đột nhiên xoay người lên không trung đá lại một cái, động tác được thực hiện rất nhanh, đồng thời cũng rất đẹp.
Trực tiếp đá Lương Phi ra khỏi sân thi đấu.
“Hả!”
Mà cũng chính là cảnh này, khiến tất cả điều rơi vào cao điểm, vang lên những tiếng hét chót tai
Chỉ có Từ Dương Dương là khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.
Vốn dĩ trước lúc Lương Phi tấn công, Từ Dương Dương vẫn luôn la hét, nhưng bây giờ thất bại trong một chiêu, Từ Dương Dương có chút không vui.
“Ngon!”
Trần Lạc Thần xem cảm thấy cũng rất tuyệt vời, lúc này không khỏi hét lên một tiếng “Ngon.”
Nhưng sau khi Từ Dương Dương nghe thấy, lại đứng dậy, tức giận nhìn Trần Lạc Thần:
“Ngon cái gì mà ngon, cậu xem hiểu sao!”
Giọng nói rất lớn, gần như rất nhiều khán giả ở hiện trường đều nghe thấy.
Lúc này đều nhìn về phía Trần Lạc Thần…..
- ------------------