Bên ngoài nhà vệ sinh.
Có vài chàng trai không hài lòng nói.
Xét cho cùng, Úc Kim Phi quá đẹp, chàng trai nào mà chưa từng thích cô ấy, đặc biệt là Doãn Siêu, người luôn thích Úc Kim Phi.
Nhưng trong lòng Úc Kim Phi luôn có người khác, ai cũng không có cơ hội.
Bây giờ thì không sao, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, không ngờ Úc Kim Phi lại kết hôn với một người nghèo như vậy.
Xét cho cùng, địa vị của họ được phân biệt, địa vị của một giáo viên đại học như Trần Lạc Thần đương nhiên bị coi thường.
“Hừ, đúng vậy, chúng ta không tiện nói với Kim Phi mấy câu. Có anh ta ở đây, thật là chướng mắt!”
Một người đàn ông khác nói.
“Nếu đã như vâyh, hãy để anh ta cút đi! Hãy cho anh ta biết, bữa tiệc của chúng ta. Không dành cho những người như anh ta tham dựt”
Doãn Siêu cười chế nhạo.
Lúc này, anh ta thì thầm vài lời với mấy người đàn ông.
Sau đó, bọn họ quay lại phòng.
“Ô, nói mới nhớ, sau khi Kim Phi kết hôn, chúng ta còn chưa được uống rượu mừng với chú rể. Người anh em Trần Lạc Thần, anh đã cướp nữ thần của chúng tôi. Nói thế nào thì chúng ta cũng phải uống một ly!”
Doãn Siêu có thái độ không bình thường, mỉm cười nói với Trần Lạc Thần.
Những người đàn ông khác thậm chí còn liếc nhau, nhìn Trần Lạc Thần cười lạnh.
“Được thôi! Tôi phải uống một ly, anh định uống như thế nào?”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Được, tình cờ hôm nay tôi mang theo một thùng rượu ngon từ nhà đến, đã sai người đi lấy rồi, chúng ta trực tiếp uống rượu trắng đi!”
Doãn Siêu không ngờ rằng Trần Lạc Thần này lại có thể đồng ý như vậy.
“Được, rượu trắng là tốt, tôi thích uống rượu trắng!” Trần Lạc Thần bật cười.
Mà Úc Kim Phi hiển nhiên biết bọn Doãn Siêu muốn làm gì.
Vốn dĩ muốn nhắc nhở Trần Lạc Thần kẻo cậu hớ hênh.
Nhưng thấy cậu không có đầu óc như vậy, trong lòng Úc Kim Phi cũng say theo rồi.
Để cậu uống đi, uống chết thì thôi!
Úc Kim Phi quay đầu sang một bên.
Có một em trai mang hai thùng rượu tới.
“Hehe, người anh em Trần Lạc Thần, không giấu gì anh, anh em của tôi điều hành một nhà máy rượu. Anh ấy lớn lên trong bể rượu, anh ấy là chủ, chúng tôi là phụ trợ. Anh ấy sẽ uống cùng anh, không sao chứ?”
Doãn Siêu mỉm cười.
“Rất tốt!”
Trần Lạc Thần tiếp tục mỉm cưỡi, gật đầu.
Tuy nhiên, không ai để ý trong đáy mắt Trần Lạc Thần chợt lóe lên một màu quỷ dị, kể từ khi luyện nội công của bác Tần, Trần Lạc Thần từ lâu đã miễn nhiễm với rượu và những thứ tương tự.
Kể cả độc, Trần Lạc Thần cũng không vấn đề gì.
Càng đừng nói đến những thức uống này… Chủ yếu là Trần Lạc Thần nhìn thấy bọn Doãn Siêu nhắm được mục tiêu, nếu cậu nuốt hận thì không phải là tính khí hiện tại của Trần Lạc Thần, nếu đã muốn chơi thì cậu chiều.
Trong lòng Doãn Siêu không khỏi lắc đầu cười khổ.
Cái tên Trần Lạc Thần này, e rằng chỉ nặng vài cân.
Người anh em cùng lớp của anh ta quả thực đã mở một xưởng rượu tại nhà, một đặc điểm của hai cha con họ là có rất nhiều men rượu trong người.
Anh ta đã tận mắt nhìn thấy, tửu lượng rất cao.