Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà bây giờ Phúc đang nhìn xung quanh.



Dựa theo lời của Chu Minh, cậu Trần thật sự đã đến rồi.



Mọi người cũng đều quan sát lẫn nhau.



“Ui, không ngờ thiếu chủ Trần này đã đến rồi, sao tôi lại không biết gì chứ?”



Phương Di kinh ngạc nói.



Phương Di cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người đó là ai. Làm hại cô và Kiển Niếp từ nhỏ đã không được đi ra ngoài chơi.



Ngay cả các nữ minh tinh vây xung quanh Trần Lạc Thần cũng đều hưng phấn tìm kiếm khắp nơi.



Loại người có giá trị con người cao như cậu Trần chắc chắn sẽ rất khó làm quen.



Nhưng mà xem thử cậu ấm đỉnh cao nhất cũng được.



Cũng không uổng công đến nơi này.



Trần Lạc Thần nhìn cảnh này, không kềm được lắc đầu cười khổ.



Tình huống hiện tại, xem ra anh muốn tiếp tục khiêm tốn cũng không được.



Dựa theo kế hoạch ban đầu, anh chỉ muốn để Chu Minh nghĩ cách tạo ra chút động tĩnh là được.



Nhưng làm sao bâ biết được, rồi vì sao lại cử người ở gia tộc Nam Dương đến, Trần Lạc Thần lại không rõ những việc này cho lắm.



Nhưng người trong gia tộc đến cũng đúng lúc.



Anh cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.



Lập tức, Trần Lạc Thần đứng lên.



Phương Di há miệng: “Trần Lạc Thần, anh làm gì?”



Mấy nữ siêu sao cũng hơi kinh ngạc.



“Người ta tìm cậu Trần, anh chỉ là một người làm công đứng lên làm gì?”



“Ha ha ha, người không biết còn tưởng đó là anh ta!”



Mấy nữ siêu sao cười mỉa châm chọc.



Mọi người lại càng hoảng sợ trước hành động của Trần Lạc Thần, rối rít quay sang hướng Trần Lạc Thần.



“Trần Lạc Thần!”



Triệu Thư Kỳ ở bên cạnh chỉ cần nhìn lướt qua cũng nhận ra được Trần Lạc Thần.



Lập tức thở gấp hơn.



Không ngờ Trần Lạc Thần thật sự đến, hơn nữa xem ra hình như là đi theo đội ngũ của bọn cô đến.



Hả? Vậy tối hôm qua, sau khi cô uống say, người bế cô lên giường, còn thay quần áo cho cô, thật sự là Trần Lạc Thần sao?



Cô nhớ mang máng hình như có nhìn thấy Trần Lạc Thần.



Hơn nữa, không lẽ Trần Lạc Thần thật sự là...



Không cam lòng, hối hận, xấu hổ, giận dữ, tất cả cảm xúc đều xuất hiện trong lòng Triệu Thư Kỳ.



Nếu là thật thì phải làm sao đây?



Lúc trước cô đã từ chối loại người như thế nào chứ?



Mà Dương Ngọc.



Kinh ngạc trợn mắt nhìn.



Lập tức có cảm giác sợ cái gì thì cái đó đến.



Trần Lạc Thần thật sự giống như âm hồn không tan, cô đến Thành Đô tham gia hoạt động là để trở nên nổi tiếng, nhưng không ngờ vẫn đụng phải Trần Lạc Thần ở chỗ này!



Đúng vậy, ai là người sợ kết quả này nhất.



Chắc chắn chính là Dương Ngọc.



Nhưng không bao giờ ngờ rằng, Trần Lạc Thần lại xuất hiện ở chỗ này.



Không lẽ anh thật sự là cậu Trần ở Nam Dương gì đó sao?



Nhà họ Trần ở Nam Dương, đó không phải là nơi mà nhà họ Long có thể sánh bằng.



Hơn nữa, một khoảng thời gian dài mới gặp lại Trần Lạc Thần, Dương Ngọc có cảm giác Trần Lạc Thần càng thêm chững chạc bình tĩnh hơn.



Cảm giác trưởng thành này cũng là Dương Ngọc cực kỳ khó chịu.



“Trần Lạc Thần... Anh!”



Phương Kiển Niếp nhìn Trần Lạc Thần, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, không khỏi kinh ngạc nói.



Không lẽ anh chính là thiếu chủ Trần mà cô đã đính hôn từ trong bụng mẹ sao?



Đừng nói Phương Kiển Niếp, đến cả Phương Mộng Hân cũng rất kinh ngạc.



Bà luôn cho rằng Trần Lạc Thần chỉ là con cháu nhà họ Trần, nhưng không ngờ ba của Trần Lạc Thần lại là Trần Cận Đông.



“Chào cậu Trần!”



Phúc nhìn thiếu chủ, mặt mày tươi rói, Phúc luôn là tài xế của Trần Cận Đông, khi còn bé cũng từng ôm Trần Lạc Thần.



Hơn nữa Phúc luôn phụ trách kế hoạch nuôi dưỡng nghèo khó của Trần Lạc Thần.



Cho nên cho dù ông chưa từng tiếp xúc với Trần Lạc Thần, nhưng ông lại hiểu rất rõ tính tình phẩm hạnh của Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần chững chạc bình tĩnh nội liễm, tính cách càng giống với bà chủ.



“Cậu Trần!!!”



Mà cả đám người đứng phía sau cũng hô to.



Trần Lạc Thần gật đầu: “Bác Phúc, không ngờ bác sẽ đến...”



“Ông chủ lo một mình cậu chủ không thể đối phó được tình huống ở bên này, cho nên cử tôi đến đây giúp đỡ!”



“Hì hì, anh à, em cũng nhớ anh lắm, cho nên đến thăm anh!”



Hoàng Hiên cũng cười nói.



Mọi người đều há hốc mồn, đặc biệt là mấy nữ siêu sao kia, sắp nhét được quả trứng gà vào luôn rồi.



“Không thể nào, chắc chắn là không thể nào!”



Dương Ngọc lại vẫn luôn khiếp sợ lắc đầu.



Nói thật, tuy vào lúc cô biết được Trần Lạc Thần là người siêu cấp giàu ở Kim Lăng thì cũng từng bị tổn thương, khó chịu, nhưng sau khi đến nhà họ Long rồi, tấ cả những thứ đó đều biến mất.



Cùng lắm cô vẫn có thể ngồi ngang hàng với Trần Lạc Thần.



Trong lòng cũng cân bằng một chút.



Nhưng bây giờ thì sao, Trần Lạc Thần lại là cậu Trần ở Nam Dương, cậu ấm giàu có nhất thế giới, trời đất ơi.



Nhà họ Long ở trước mặt Trần Lạc Thần giống như một con kiến.



Dương Ngọc bị kích thích rất lớn.



“Ông Phương, bây giờ tôi xin đại diện nhà họ Trần Nam Dương đưa quà mừng thọ, như vậy là được rồi đúng không?”



Trần Lạc Thần cười nói.



Phương Bất Đồng hít sâu, hơi gật đầu.



Phương Di lại chạy đến bên cạnh Phương Kiển Niếp.



“Nè? Kiển Niếp, không ngờ Trần Lạc Thần lại là...”



Phương Di thật sự rất kinh ngạc.



Phương Kiển Niếp đỏ mặt gật đầu.



Hai cô không ai ngờ được, thì ra Trần Lạc Thần chính là thiếu chủ nhà họ Trần.



Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi.



Phương Bất Đồng chỉ có thể đàm phán với nhà họ Trần.



Dù sao nhà họ Phương đã bại lộ.



Mà Phương Mộng Hân và Tường Vi, Trần Lạc Thần đương nhiên cũng sẽ dẫn về.



Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc.



Đội ngũ Trần Lạc Thần rời đi.



Chỉ để lại Dương Ngọc đang cực kỳ không cam lòng và Triệu Thư Kỳ đang rất phức tạp.



“Trần Lạc Thần!”



Dương Ngọc xấu hổ tức giận đuổi theo.



Vệ sĩ lập tức cản Dương Ngọc lại.



“Chuyện gì?”



Nhìn Dương Ngọc, trên mặt Trần Lạc Thần có chút chua xót nói.



“Trần Lạc Thần, tôi hỏi anh, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Anh anh anh.... Anh lại là cậu cả nhà họ Trần ở Nam Dương? Sao có thể chứ?”



Dương Ngọc đi ra ngoài một mình.



Cô vẫn còn khá bình tĩnh, dù sao có một số việc cần phải giấu nhà họ Long mới được.



Nhưng nếu để Trần Lạc Thần cứ vậy mà rời đi, Dương Ngọc lại không cam lòng.



Đúng vậy, lúc yêu cô, Trần Lạc Thần là một tên nghèo nàn nổi tiếng, nhưng không bao lâu sâi, anh lại trở nên giàu có như thế? Hình như còn là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Lăng nữa.



Chuyện này đã làm Dương Ngọc kinh ngạc.



Dương Ngọc muốn biết câu trả lời, nhưng Trần Lạc Thần lại không nói cho cô biết.



Bây giờ, vốn còn tưởng là có thể sánh bằng với Trần Lạc Thần, kết quả anh lại là con của người giàu cấp thế giới, cậu ấm siêp cấp nhất.



Cấp thế giới, đây là khái niệm gì chứ!



Mà Trần Lạc Thần cũng thấy rõ, cô không hỏi rõ ràng thì sẽ không chịu bỏ qua.



Đành cười khổ nói.



“Thật ra lúc đầu tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tối hôm đó sau khi tôi quay về cũng rất buồn, nhưng lần đó chị của tôi lại chuyển cho tôi ba mươi tỷ làm tiền tiêu vặt, lúc đó tôi nhìn thấy nhiều tiền như thế, cũng sợ hết hồn, chị tôi còn kể co tôi nghe một bí mất được che giấu rất nhiều năm, thì ra là tôi bị nuôi dưỡng trong hoàn cảnh nghèo khó...”



Trần Lạc Thần kể lại chuyện xảy ra lúc trước cho Dương Ngọc nghe.



Dương Ngọc càng nghe, hai mắt càng trợn to.



Cứ như vậy, Trần Lạc Thần kể lại tất cả mọi chuyện.



“Được, bây giờ cô đã biết hết rồi, tôi cũng phải đi!”



Trần Lạc Thần gật đầu.



“Không được, chờ chút đã Trần Lạc Thần!”



Dương Ngọc đột nhiên sốt ruột hô.



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK