“Người đâu! bao vây cho tao!”
Từ Vệ vung tay, lập tức có mười mấy vệ sĩ chạy tới bao vây Trần Lạc Thần.
Mà sau lưng Từ Vệ có một tên đàn ông cường tráng khoảng hai bảy hai tám tuổi, đeo kính râm, từ đâu tới cuối gã không nói lời nào.
Ôm bả vai, hình như nửa khuôn mặt đã bị bỏng nặng, nhìn qua rất dữ tợn.
Chắc gã ta chính là vệ sĩ riêng của Từ Vệ.
“Hừ, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, thật không ngờ tới nha, chỉ mới có mấy ngày mà chúng ta lại gặp lại rồi!”
Liêu Hồng khoác tay Từ Vệ bước tới, hai mắt tức giận đỏ bừng, nếu ánh mắt của cô có thể giết người chỉ sợ Trần Lạc Thần đã bị đâm cả ngàn nhát dao rồi.
Đúng vậy, nếu nói tới người mà Liêu Hồng muốn giết nhất? Khẳng định là Trần Lạc Thần.
Cô từ nhỏ tới lớn đều được mọi người nâng trong lòng bàn tay, cô thuộc loại nắm trong tay sợ mất, để trong miệng sợ tan.
Càng nói chi tới chuyện bị đánh.
Nhưng mà, cô thật sự bị đánh, chẳng những đánh cô ở trước mặt mọi người mà còn bị điện giật.
Nói ra cũng không biết ngượng, ngày đó khi ăn cơm ở nhà hàng Tây, bản thân không khống chế được muốn tiểu tiện!
Đủ loại nhục nhã đổ hết trên đầu cô.
Tất cả là do tên khốn này!
“Là nó đánh em sao? Hừ, nhóc con, dám đánh người của Từ Vệ tao sao, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ, bây đâu, trước tiên đánh gãy tay chân nó cho tao, sau đó tìm người nhà của nó tính sổ!”
Từ Vệ nói xong một câu.
Từ lần trước khi xảy ra chuyện, Từ Vệ có về nước M chơi vài ngày, sau đó nghe nói bạn gái của gã bị đánh, mới lập tức từ nước ngoài về.
Mà đắc tội với Từ Vệ, cũng không đơn giản là bị trừng phạt như vậy.
Bình thường một người vi phạm tập thể chịu liên lụy.
Cũng chính là cả nhà của Trần Lạc Thần sẽ gặp phải tai ương.
Trong khi nói chuyện, có hai vệ sĩ đã xông lên, muốn bắt lấy bả vai của Trần Lạc Thần.
Tuy nhiên, Trần Lạc Thần cảm thấy có một ngọn gió thoảng nhẹ qua người anh.
“A!”
Sau đó nhìn hai tên vệ sĩ, tựa như diều đứt dây trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Bên cạnh Trần Lạc Thần là hai người vệ sĩ tên Thiên Long và Địa Hổ ra tay.
Động tác quá nhanh, nhanh đến mức Trần Lạc Thần không nhìn thấy hai người đồng thời di chuyển.
Về phần Bác Khang, chỉ cười khổ nhìn cảnh tượng trước mắt, cười nói với Trần Lạc Thần.
“Người anh em, đây là kẻ thù của anh à?”
Trần Lạc Thần gật đầu: “Đúng vậy! Trước kia từng có mâu thuẫn, ha ha!”
Hiện tại Trần Lạc Thần đối với đám Liêu Hồng kia, đương nhiên bản thân anh không có sợ rồi.
“Tốt lắm, nếu là kẻ thù của lái xe cậu Trần, hay nói kẻ thù của cậu Trần thì đương nhiên cũng là kẻ thù của chúng tôi, Thiên Long Địa Hổ, giao cho các anh!”
Bác Khang mỉm cười gật đầu.
Mà người ở bên có tên là Đình Đình cũng rất tự tin.
“Woww, đã lâu như vậy rồi mới thấy hai anh em Thiên Long Địa Hổ ra tay nha, đúng không hả ông nội?”
Đình Đình la lên.
“Hai người bọn họ trông rất lợi hại!”
Mà Trần Lạc Thần, giờ phút này đang nhìn bản lĩnh của hai người Thiên Địa, trong lòng không khỏi thán phục.
“Đương nhiên lợi hại, bọn họ từng là binh vương trong giới quân đội, Thiên Long thì lợi hại hơn, thế giới ngầm ở phương Tây khi nghe tới tên cậu ta cũng phải run rẩy! Hừm Hừm, chưa từng gặp qua đi?”
Đình Đình đắc ý nói.
“Nhà họ Trần có ơn với họ, sau khi xuất ngũ, lập tức tới nhà họ Trần dốc sức! Mà bọn họ theo mệnh lệnh của ông Trần đã rời khỏi cô cả, sau này chỉ nghe theo lệnh của một mình anh Trần.”
Bác Khang đứng một bên không nhịn được giải thích hai câu.
Trần Lạc Thần không khỏi mở to hai mắt ra nhìn.
Hóa ra đây là hai vị binh vương được gia tộc phái tới cho anh à.
Lúc đầu, Trần Lạc Thần cho rằng hai vệ sĩ Lý Phi Hồng và Sói Trắng mới là lợi hại nhất.
Không ngờ tới hai người này còn biến thái hơn.
Mặc kệ là đối với ai, đối phương có bao nhiêu người, cả hai đều có biểu hiện giống nhau, một đấm một đá, lập tức có thể đánh trúng chỗ yếu của đối phương.
Với cái bản lĩnh này chỉ trong nháy mắt đã hạ gục hơn mười mấy tên vệ sĩ.
“Cái gì?”
Từ Vệ và Liêu Hồng đang hừng hực gió xuân, thấy vậy thì sửng sốt.
Những vệ sĩ này đều là vệ sĩ riêng của cha gã, lần này chuyên biệt tới đón gã, là cao thủ hàng đầu.
Mà mười người đánh hai người, chỉ hơn mười giây vậy mà tất cả mất đi năng lực chiến đấu?
“Ha ha, nhóc con không có mắt, bây giờ đến lượt mày!”
Thiên Long Địa Hổ lạnh lùng cười, chậm rãi bước tới chỗ Từ Vệ.
“Chó chết, Lão Sửu, mày lên cho tao, giết chết tụi nó, nhanh lên!”
Từ Vệ nhìn thấy thì con mẹ nó sợ hãi.
Vốn dĩ gã nghĩ chuyện này rất đơn giản, chỉ là muốn thay người đàn bà của gã báo thù, đánh cho cái thằng nhóc đó gãy tay gãy chân, không ngờ tới hai người bên thằng nhóc đó vậy mà là hai cao thủ.
Ngay lập tức, gã phải để vệ sĩ riêng của gã ra tay.
Mà một nửa khuôn mặt của gã vệ sĩ kia đã bị bỏng nặng, tên thanh niên mệnh danh Lão Sửu kia, sau khi liếc nhìn Thiên Long Địa Hổ, cả người gã bỗng nhiên hơi run rẫy.
Đây không phải là sợ hãi, mà trong lòng của gã đang kìm nén một loại cảm xúc nào đó.
Lập tức chắn trước người Từ Vệ.
“Hai vị, các người có thể giết tôi nhưng xin hãy để cho cậu Từ rời đi!”
Lão Sửu thản nhiên nói.
Mà Thiên Long Địa Hổ nhìn nhau một cái, tầm mắt đều nhìn chằm chằm vào thanh niên bị hủy dung này.
“Chó chết! Tao không muốn mày đi chết, tao kêu mày giết chết hết bọn chúng, cái tên khốn xấu xí này dám không nghe lời của tao hả?”
Chát!
Từ Vệ tức giận nói, giáng một cú đấm thẳng vào miệng của Lão Sửu.
Lão Sửu không dám né tránh, tùy tiện ăn một đấm, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
“Hừ, nhà họ Từ lại đi nuôi cái loại người phế vật như mày, chát!”
Về phần Liêu Hồng, cũng tức giận tát vào miệng của lão Sửu.
Hiện tại là lúc nào rồi, không trút giận giúp bọn họ, cũng không cần gã che chở thoát thân.
“Cậu Từ, cô Liêu, hai người nhanh đi đi, tôi không phải là đối thủ của bọn họ!”
Lão Sửu thản nhiên nói. .
Truyện Đô Thị
“Chó chết! Không phải mày rất lợi hại sao? Ba tao nuôi không mày rồi! Cái tên rác rưởi này, đợi khi tao trở về, tao sẽ cho mày mỗi ngày ôm thùng rác!”
Từ Vệ không ngờ Lão Sửu sẽ trực tiếp đầu hàng.
Lập tức có chút khẩn trương, lại giơ ngón tay giữa trước bọn người Trần Lạc Thần:
“Nhóc con, hôm nay ông đây không có chuẩn bị tốt, có gan thì chúng ta hẹn trước với nhau, sau đó đọ sức một chút!”
Lúc này Từ Vệ nhìn thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập, nếu ngốc không chịu chạy thì bản thân không bị đánh cũng bị xấu hổ.
Mà lúc này Trần Lạc Thần nhìn vào Bác Khang, ý hỏi cho anh một cái ý kiến.
Đương nhiên, dù sao cũng là chuyện của tài xế cậu Trần, đối với thể diện của cậu Trần thì Bác Khang nhất định phải giúp đỡ một chút.
“Cũng được, có thể hẹn trước thời gian đấu, nhưng hôm nay mày có rời đi mà con đàn bà của mày phải để lại cho tụi tao!”
Trần Lạc Thần khẽ cười.
Đúng vậy, bình thường thì Trần Lạc Thần hay trầm tính không so đo, nhưng không có nghĩa Trần Lạc Thần anh là một tên ngu ngốc.
Nhà họ Từ dám dính vào mấy chuyện này, muốn bỏ cũng bỏ không được.
Cho nên Trần Lạc Thần thầm nghĩ, thà rằng tìm một cơ hội giẫm chết còn hơn sau này gây loạn lung tung.
Cái tên Từ Vệ này luôn dựa vào nhà Họ Từ, đối với bản thân gã mà nói nếu không có vầng sáng nhà họ Từ thì gã chẳng là cái thá gì cả.
Mà Liêu Hồng vừa nghe thấy đã trở nên sốt ruột.
“Anh Từ, dù sao thì anh cũng đừng giao em cho bọn họ, dắt em theo đi mà anh Từ!”
“Em yên tâm đi Liêu Hồng, em tạm thời ở lại đây đi, anh rất nhanh sẽ quay lại cứu em, em nhất định phải chờ anh đó!”
Từ Vệ vội vàng nói, nói xong bản thân chạy tới một chiếc xe, trực tiếp lái xe rời đi, vệ sĩ này đó, ai gã cũng không quan tâm.
Mà tên vệ sĩ Lão Sửu kia, nhẹ nhàng gật đầu với Thiên Long Địa Hổ, sau đó xoay người lái xe đi.
“Đoạn Phi!”
Lúc này Thiên Long Địa Hổ gọi một câu với Lão Sửu đang chuẩn bị lên xe.
Cả người Lão Sửu đột nhiên dừng lại, rồi như không nghe thấy, lập tức chui thẳng vào trong xe …
“Mẹ kiếp! Rất giống, thật sự rất giống với cái thằng nhóc kia!”
Lúc này Địa Hổ chăm chú nói.
“Đúng vậy, thật sự rất giống, đôi mắt kia không có thay đổi gì, nhưng Đoạn Phi sao có thể trở thành tay sai cho cái tên khốn kia chứ?”
“Không biết, hơn nữa nó còn không muốn nhận mặt với chúng ta!”
Hai người nhỏ giọng nói với nhau.
Bác Khang lúc này mới nói: “Được rồi, về sau chúng ta hẳn nói những chuyện này, chúng ta nên đi gặp Trần Lạc Thần trước đã, Thiên Long Địa Hổ, mang theo nhỏ gái này!”
- ------------------