Quỷ tính tử lắc đầu.
Trần Lạc Thần hít sâu một hơi hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ta làm sao tìm được cái nhân duyên này!”
Quỷ tính tử nói: “Cơ duyên này là ở trong lòng của chính ngươi, hoặc là ngươi có thể tự hỏi, tại sao lại tới Hải Thành?”
Trần Lạc Thần nghe vậy trong lòng nói:
Tôi sẽ đến Hải vương cung để tìm tung tích của thi thể người phụ nữ áo trắng.
Có quá nhiều manh mối về người phụ nữ áo trắng.
Tôi muốn tìm cô ấy cho vị thần trong cổ mộ đó, và đưa cô ấy đến vị thần để chôn cất cô ấy cùng nhau, và tôi muốn khám phá bí mật ấy..
Quỷ tính tử ý tứ, là mình cùng cô gái mặc áo trắng này có nhân duyên.
Làm thế nào nó có thể được?
Trần Lạc Thần cười khổ.
“Kỳ quái!”
Mà lúc này, quỷ tính tử lại thì thầm một câu:
“Ta đọc kỹ quẻ, đều nói là mệnh của ngươi, nhưng xem ra không phải là mệnh của ngươi. Cô ây có quan hệ trực tiếp với ngươi, xem ra cũng không có quan hệ, kỳ lạ!”
Quỷ tính tử nhíu mày.
Suy nghĩ rất lâu.
Ông ta lại nói: “Trần Lạc Thần thiếu gia, nói tóm lại, ngươi trước hết phải tìm tới cô ấy mới tìm lại được người ngươi yêu. Quẻ của ngươi rất loạn, Ha ha, lão phu chỉ có thể đọc đến nơi đây!”
Ông ta lắc đầu, có chút hổ thẹn.
“Ừm, vậy ta trước hết tìm tới cô gái mặc áo trắng này!”
Trần Lạc Thần trong lòng thầm nói.
Hắn không nói ở trong mộ cổ, hắn nhìn thấy một người khác phụ nữ áo trắng này, ta e rằng là có quan hệ với chính mình của người khác’. (Đoạn này e lú các bác lướt qua nha J)
Nhưng dù thế nào đi nữa, Trần Lạc Thần cũng sẽ tìm được cô.
Bây giờ chắc chắn Đồng Hân chưa chết, cô còn sống, Trần Lạc Thần đã thõa mãn trong long một phần.
“Nhân tiện, ông có biết bao nhiêu về Thái Dương Minh không?”
Trần Lạc Thần đột nhiên hỏi.
“Thái Dương Minh? Ta chỉ nghe sư phụ nói về Truyền Thuyết của nó, tổ chức này bắt nguồn từ một thời đại cổ đại nào đó, rất bí ẩn và khó đoán. Không ai thực sự nhìn ra bí mật của nó, nhưng có vẻ như là có tại Hải Thành còn sót lại vết tích ”
Quỷ tính tử hạ thấp âm thanh nói: “Ta quan sát Trần Thiếu gia khác với người thường, về sau ngươi tự nhiên sẽ làm những chuyện khác với người thường. những vết tích còn lại này ta cũng không thê hiểu hết được, nhưng là Trần Thiếu gia ngươi.” ,ngươi còn có thể! ”
“Còn sót lại vết tích?”
“Ừm, năm mươi năm trước, những vết tích này bị khai quật ra, lúc ấy có người từng tìm ra. Lúc đó, ta có hỏi sư phụ chi tiết. Đó là một tấm bia đá…”
“Tấm bia đá ?”
“Đúng vậy, trên đó có khắc một hoa văn, hình như ghi lại một sự kiện trong năm đó . Về sau, lão phu cũng đã nhiều ngày nhìn thấy. Ngoại trừ có thể nhìn thấy, đây là bức tranh tường diễn tả cảnh chôn cất trong năm . Loại thứ nhất, tôi thực sự không hiểu. Sau bao nhiêu năm, ông lão đã từ lâu không còn tò mò về những đồ vật đó. Nó được coi như một món đồ cổ và giữ trong căn phòng bí mật!”
Quỷ tiên sinh nói.
Lại là bức tranh tường .
Bây giờ Trần Lạc Thần nghe thấy những bức tranh tường, không khỏi liên tưởng nội dung với những gì đã thấy trong lăng mộ ngày đó.
Tranh tường cổ có lịch sử lâu đời, không chỉ gắn bó mật thiết với tín ngưỡng, phong tục tập quán, quan niệm thẩm mỹ của con người trong các thời kỳ lịch sử mà còn phản ánh trình độ phát triển chính trị, kinh tế, văn học, nghệ thuật và công nghệ của xã hội thời bấy giờ.
Thường thì những bức tranh tường này cao như những ngôi đền và xa như sông hồ, mô tả những bức tranh sống động và chi tiết về cuộc sống cổ đại cho thế hệ mai sau và kể những câu chuyện cảm động theo một cách khác.