Mọi người trố mắt nhìn nhau.
“Giám đốc Hồ!”
Lúc này, giám đốc Hồ cũng thừa dịp rảnh rỗi đi đến khu tiếp đón của khách quý.
Dương Ngọc Đình lập tức mỉm cười nói.
“Xin lỗi tổng giám đốc Dương, hôm nay bận rộn quá, nếu có sơ sót gì mong hãy bỏ qua cho!”
Giám đốc Hồ nói.
“Ông nói đùa rồi, mỗi ngày Tín Phong đều bận như thế, ông còn cố ý rút thời gian đến đây, chúng tôi rất biết ơn!”
Dương Ngọc Đình nói.
“Haizzz, nhưng mà tổng giám đốc Dương, chuyện bà nhắc đến tôi cũng đã hỏi thăm rồi, nếu là vấn đề đấu thầu dự án thì mấy hôm nay tổng giám đốc Triệu của chúng tôi vẫn chưa có thời gian xem, chỉ sợ vẫn phải chờ thêm!”
“Được, mọi chuyện đều nghe theo giám đốc Hồ!”
Dương Ngọc Đình không thể không nhún nhường nói.
Giám đốc Hồ lại tiếp tục nhìn đồng hồ.
Không khỏi khó hiểu nói: “Lạ thật, tổng giám đốc Triệu đã nói giờ này chắc là đã đến rồi mới đúng, sao vẫn còn chưa đến nữa?”
Giám đốc Hồ nhìn ra cửa.
“Giám đốc Hồ, ông chờ ai thế?”
Tiểu Lưu tiếp tân hỏi.
“Cũng đúng, vừa lúc tôi đang định tìm cô, cô lập tức đi lễ tân hỏi giúp tôi xem cô Dương Tiểu Bối đã đến hay chưa?”
Tổng giám Hồ đột nhiên nghĩ đến, không lẽ cô Dương đã đến từ lâu rồi.
Nên mới hỏi câu này.
“Cô Dương Tiểu Bối?”
Tiểu Lưu tiếp tân sửng sốt, sau đó nhìn Dương Tiểu Bối đang đứng ở một bên.
Mà Dương Ngọc Đình và Quách Như lại càng chấn động, má ơi, giám đốc hồ tìm Dương Tiểu Bối làm gì?
“Giám đốc hồ, cô ấy… cô ấy là Dương Tiểu Bối!”
Tiểu Lưu chỉ vào Tiểu Bối nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt giám đốc Hồ lập tức thay đổi, vội vàng đến trước mặt Tiểu Bối.
“Cô là cô Dương, tổng giám đốc Triệu Khang cùng cô là…”
“Ừ, đúng vậy, tôi đến tìm tổng giám đốc Triệu Khang!”
Dương Tiểu Bối gật đầu nói.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Đúng vậy, sao anh họ lại đùa một trò đùa lớn như thế với cô chứ, anh nói có cách thì chắc chắn là có cách.
“Ui!”
Giám đốc Hồ vỗ đùi: “Cô Dương, không ngờ cô lại đến sớm hơn, tôi là người tổng giám đốc Triệu Khang cử đến để tiếp đón cô!”
Lần này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quách Như há to miệng đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
“Giám đốc Hồ, ông xác định không có nhầm lẫn gì sao, trong tập đoàn có người tên Triệu Khang thật?”
Quách Như khó tin hỏi.
Dương Nghiên và Dương Diệp cũng vô cùng ganh ghét nhìn Dương Tiểu Bối.
“Đó là một trong những tổng giám đốc của chúng tôi, bình thường không thích phô trương, ngoài ra, bà Quách gọi thẳng tên họ của tổng giám đốc chúng tôi hình như không được hay cho lắm thì phải?”
Giám đốc Hồ ngẩn ra nói.
Tập đoàn có đến mất tổng giám đốc, bọn họ đương nhiên sẽ không tùy tiện để lộ thân phân với những nhân viên tầng thấp nhất.
Cách gọi ông chủ đứng phía sau cũng vì vậy mà ra.
“Xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông, nhất định đừng nhận lầm, Dương Tiểu Bối chỉ là một nhân viên quèn trong công ty chúng tôi, vì sao giám đốc Triệu Khang lại cố ý tiếp đón riêng cô ta chứ?”
Quách Như nói.
“Vậy thì phải hỏi tổng giám đốc Triệu, cô Dương, cô đến bàn về dự án đúng không?”
Giám đốc Hồ cung kính cười nói.
Dương Tiểu Bối gật đầu thật mạnh.
“Ha ha, vậy được rồi, tổng giám đốc Triệu Khang ở trên lầu đã chuẩn bị xong nghi thức ký hợp đồng rồi, nếu cô không có vấn đề gì thì chúng ta lên đó ký hợp đồng đi, được không?”
“Hả? Bây giờ lập tức ký hợp đồng sao?”
Dương Tiểu Bối cũng trợn tròn mắt.
Vốn dĩ là vì anh họ có mối quan hệ bạn học giống với của Dương Diệp, sau khi đến cô phải cố gắng trình bày đàm phán.
Nhưng không ngờ lại suôn sẻ đến thế.
Hơn nữa người quen của anh họ không ngờ lại là một trong số các tổng giám đốc của Tín Phong?
Đã có tiếp tân đến cầm lấy túi xách của Dương Tiểu Bối, sau đó cả đám lập tức lên lầu.
“Mẹ, bọn họ nhận sai người đi?”
Dương Diệp khó tin nói.
“Đúng đó, còn nói là nhờ mối quan hệ của Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần lại còn có người quen như thế này sao? Sao có thể chứ?
Dương Nghiên cũng ghen tị nói.
Rất rõ ràng, bây giờ mọi người đều dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía hai gia đình bọn họ.
Bởi vì lần vả mặt này cũng quá dữ!
Mà Quách Như vẫn còn nghĩ đến chuyện tối hôm qua Trần Lạc Thần lấy ra hai mươi hai tỷ tám kia.
Cùng với một số việc con trai Dương Diệp nói đến.
Vấn đề về cách ăn mặc của Trần Lạc Thần.
Bây giờ, Trần Lạc Thần lại có thể nhờ vào quan hệ mà đến Tín Phong.
Cho dù là thằng ngu, bây giờ cũng phải cảm thấy Trần Lạc Thần chắc chắn không đơn giản!”
“Chờ chút đã!”
Quách Như ngắt lời hai mẹ con Dương Nghiên đang la ó um sùm như bị đạp trúng đuôi kia.
“Mấy người nói, có khi nào trước đây chúng ta đã điều tra sai về Trần Lạc Thần rồi không, có khi nào cậu ta không phải là người nghèo, nếu không sao cậu ta lại có được mối quan hệ rộng rãi và mạnh đến như thế chứ?”
Quách Như nghiêm túc nói.
Câu nói này, làm tất cả mọi người đều im lặng.
Cho dù không muốn tin đây là sự thật, nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt.
“Chuyện này không thể nào, dù sao tôi không tin!”
Mợ hai đột nhiên lắc đầu.
“Đúng vậy, chúng con cũng không tin!”
Dương Nghiên và Dương Diệp nói.
Mà Quách Như thuộc về loại người vô cùng tinh ranh.
Lập tức, không biết bà nghĩ đến cái gì.
Tóm lại, sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên bưng kín miệng, giống như rất hoảng sợ.
Còn làm Dương Ngọc Đình và Dương Diệp cũng sợ theo.
“Mẹ? Sao thế?”
Dương Diệp vội hỏi.
“Đúng đó chị dâu, sao mà cứ hoảng hoảng hốt hốt, nói không chừng Trần Lạc Thần có ân tình gì đó với người ta, người ta đền đáp cho cậu ta thôi, chuyện này cũng có khả năng mà, đúng không?”
Mợ hai nói.
“Không!” Quách Như đột nhiên lắc đầu: “Mấy người nhất định không được quên chuyện xảy ra ngày hôm nay, tiệc mừng thọ của bà cụ đã nhận được một món quà gần ba nghìn tỷ đồng!”
Mí mắt Quách Như giật kinh hoàng nói.
“Món quà của cậu Trần thần bí nhà họ Trần đưa đến sao?”
Vài người đột nhiên im lặng.
“Đúng vậy, cậu Trần của nhà họ Trần, Trần Lạc Thần cũng họ Trần, có phải nếu Trần Lạc Thần chính là cậu Trần thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng rồi không?”
Quách Như cũng hoảng sợ trước suy đoán này.
Mọi người lại im lặng không nói gì, sắc mặt rất khó coi.
“Không thể nào, chắc chắn không thể nào!”
Mợ hai nói.
“Nhưng chắc chắn Dương Tiểu Bối đã biết được một vài chuyện, con thấy bác cả đừng đoán mò nữa, đoán Trần Lạc Thần ghê gớm như thế, lỡ như Dương Tiểu Bối lại không ký hợp đồng được, vậy mọi chuyện rõ ràng rồi!”
Dương Nghiên nói.
“Được, chúng ta đứng chờ Dương Tiểu Bối xuống!”
Bốn mươi phút sau.
Dương Tiểu Bối ra ngoài.
Nhưng so với lúc đi lên, trong tay lại có thêm năm túi hồ sơ nữa.
“Dương Tiểu Bối!”
Ngoài cửa, nhóm bác cả vẫn còn đứng chờ cô.
Khi nhìn thấy Dương Tiểu Bối cầm đến năm phần hợp đồng, mọi người lập tức ngẩn ra.
“Cô… Cô ký hết tất cả?”
Quách Như kinh ngạc nói.
“Ừ ừ, tổng cộng lấy được năm dự án lớn trong hai năm tới của tập đoàn Tín Phong!”
Dương Tiểu Bối cũng rất kích động.
Nghĩ thầm, xem mấy người sau này còn dám ăn hiếp hai mẹ con cô không.
Nói xong, không thèm để ý đến đám bác cả đang kinh ngạc, Dương Tiểu Bối định đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
Quách Như nói.
“Làm sao?”
“Ha, cô đừng tưởng giành được nhiều dự án như thế thì cô có thể khoe khoang, tôi hỏi cô, Trần Lạc Thần đào đâu ra mối quan hệ rộng lớn như thế? Sao cậu ta quen được tổng giám đốc Triệu Khang?”