Trần Bạch Lan mỉm cười nói.
Tô Lệ Hàm thực sự kinh ngạc.
Cô đã nghe Trần Lạc Thần nói rằng chị gái của anh là Trần Bạch Lan đối xử với anh rất tốt, hơn nữa trước đây cô ta đã một tay thành lập tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Cô đương nhiên biết rằng chị Trần Bạch Lan rất giàu có.
Nhưng lại không ngờ chị ta lại giàu có và quyền lực đến vậy.
Hơn nữa chị ta còn có thể một tay che cả bầu trời.
Cho nên bây giờ Tô Lệ Hàm có chút căng thẳng.
Vốn dĩ khi cô ở bên Trần Lạc Thần, cô ấy không có cảm giác gì, dù sao thì Tô Lệ Hàm từ đầu đến cuối chưa bao giờ vì tiền của Trần Lạc Thần mà ở bên anh.
Trần Lạc Thần có tiền hay không thì cũng không liên quan gì đến bản thân cô.
Hơn nữa mối quan hệ trước đó của hai người rất tốt.
Vì vậy, khi Tô Lệ Hàm biết Trần Lạc Thần là cậu Trần thì cũng không có cảm giác xa cách.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy chị Trần Bạch Lan, Tô Lệ Hàm mới cảm thấy áp lực do loại cảm giác xa cách đó tạo ra.
"Có nhắc đến, anh ấy nói chị đi Bắc Phi rồi!"
"Ừ, chị mới về vài ngày trước!"
Trần Bạch Lan khẽ cười.
Sau đó, cô ta quay đầu lại, đánh lên đầu của Hoàng Hiên.
"Chị dâu, em sai rồi, em sai rồi!"
Hoàng Hiên đã tái xanh mặt vì sợ hãi từ lâu.
Sau đó Trần Bạch Lan lại nhìn vào vết tát trên mặt Tô Lệ Hàm.
Cô ta lạnh lùng nói: "Đúng rồi, ai đã tát vào mặt em? Em là bạn gái của em trai chị, dưới tay của chị, chị đương nhiên sẽ không để em phải chịu thiệt thòi!"
"Hả? Tôi... Tôi sai rồi!"
Dương Hoa Lệ cũng vô cùng sợ hãi.
Vốn dĩ cứ tưởng rằng xuất thân của Tô Lệ Hàm cũng chỉ là một gia đình làm kinh doanh ở Kim Lăng.
Vì vậy, Dương Hoa Lệ mới dám bắt nạt cô một cách cả gan trơ tráo như vậy.
Nhưng thật không ngờ rằng cô lại là em dâu của cô cả Trần Bạch Lan, với lại cậu Trần của Kim lăng lại thật sự là bạn trai của Tô Lệ Hàm.
Nếu nói không sợ thì nhất định là nói dối.
"Cô?"
Vẻ mặt Trần Bạch Lan lạnh lùng: "Lệ Hàm, cô ta đánh em như thế nào, đánh lại cho chị!"
Tô Lệ Hàm cắn môi, mặc dù cô không phải loại người thích đấu đá nhau.
Nhưng cũng tùy người, Dương Hoa Lệ này năm lần bảy lượt nhắm vào cô, lần sau so với lần trước lại càng độc ác hơn.
Cô ta không tử tế với chính mình, cô không cần thiết phải đối xử tốt với cô ta.
Bốp!
Tô Lệ hàm giơ tay tát vào mặt Dương Hoa Lệ, cô ta che mặt khóc nức nở.
Về phần Trần Bạch Lan, cô ta không khỏi nhìn Tô Lệ Hàm với đôi mắt khác trước.
Sau đó mới liếc nhìn Dương Hoa Lệ nói: "Cô không bị mù mà lại đi bắt nạt bạn gái của em trai tôi, không thể không dạy cho cô một bài học, thế này đi, cô uống rượu nhận lỗi đi!"
"Hả? Cảm ơn cô!"
Dương Hoa Lệ vội vàng cuống cuồng gật đầu.
"Đừng cám ơn tôi, nghe tôi nói hết đã, có mười chai rượu whisky, tôi muốn cô uống hết một lần!"
Trần Bạch Lan vừa nói vừa cười lạnh lùng.
Đột nhiên có đàn em đi tới kéo Dương Hoa Lệ xuống.
Mí mắt Tô Lệ Hàm khẽ giật.
Chuyện này nếu giải quyết không tốt thì sẽ xảy ra tai nạn chết người mất thôi.
Dù muốn dạy dỗ cho Dương Hoa Lệ một bài học, nhưng Tô Lệ Hàm lại không tàn nhẫn đến mức như vậy.
Nhưng muốn ngăn cản e là khó, cảm giác Trần Bạch Lan tạo cho người ta lại là không có gì để nghi ngờ chị ấy sẽ dừng tay.
Tô Lệ Hàm cũng phát hiện ra rằng chị Trần Bạch Lan và Trần Lạc Thần có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Chị gái Trần Bạch Lan kiêu ngạo độc đoán, trong khi Trần Lạc Thần dịu dàng nhẫn nhịn.
Giống như dạy dỗ người khác như thế là điều dĩ nhiên vậy.
"Lệ Hàm, sau khi họp xong thì về với chị nhé, Chị có chuyện muốn bàn với em, ngoài ra, đừng để cho Lạc Thần biết chúng ta đã gặp nhau rồi!"
Trần Bạch Lan lại một lần nữa nhai kẹo cao su, khẽ nói.
"Em biết rồi chị!"
Tô Lệ Hàm trả lời, không biết vì sao, cô bỗng thấy lo lắng trong lòng...
Nói về Trần Lạc Thần.
Sáng sớm hôm nay, Trần Lạc Thần cùng với Chu Minh đến tìm vị đại sư trong miệng của ông, vị trí là ở một nơi trên núi.
Sẽ phải mất một khoảng thời gian để có được kết quả cuối cùng.
Ngay sau đó Chu Minh và Tường Vi đợi trên núi.
Trần Lạc Thần thì ra ngoài gọi điện thoại cho chị gái nói một tiếng.
Trần Lạc Thần chỉ biết được thông tin chị gái anh đã trở về nước vào đêm qua.
Anh luôn suy nghĩ về việc lần này chị gái quay về, liệu anh có thể gặp chị ấy hay không.
Dù sao thì cũng đã lâu không gặp nhau, Trần Lạc Thần thực sự rất nhớ chị gái của mình.
Nhưng chị gái nói chị có một sự kiện lớn, vốn dĩ là muốn gặp Trần Lạc Thần tại sự kiện này.
Nhưng tiếc rằng bây giờ Trần Lạc Thần vẫn phải làm việc cho ba.
Vì vậy Trần Bạch Lan không nói gì nhiều.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Lạc Thần chuẩn bị quay về chỗ cũ.
Anh vừa đi vừa nhìn cảnh vật khắp nơi.
"Trần Lạc Thần?"
Đột nhiên, có ai đó gọi tên Trần Lạc Thần.
Khi quay đầu nhìn lại, Trần Lạc Thần không khỏi sửng sốt.
Anh nhìn thấy mấy nam nữ thanh niên ở một bên danh lam thắng cảnh đang cười đùa, dễ dàng nhận ra là bọn họ tới đây chơi.
Những người này không phải ai xa lạ.
Không chỉ có Hồ Tuệ Mẫn, Thẩm Quân Văn, còn có bạn của Thẩm Quân Văn là Vương Kiện, và bạn cùng lớp trong nhóm thi đấu ở trường cấp 3-Vương Văn và Lương Mạnh, cả nhóm 5 người.
"Hơ hơ, thật sự là anh ta, sao lại trùng hợp như vậy, nhìn đâu cũng gặp anh ta!"
Hồ Tuệ Mẫn không khỏi gượng cười.
Bởi vì theo lời nói của Vương Kiện, khu danh lam thắng cảnh này rất nổi tiếng, giá cả và mức độ tiêu thụ thực sự rất đắt đỏ.
Mà phía trên núi có một khu gọi là Tị Thự Sơn Trang.
Trong khu đó có đầy đủ các khu vui chơi giải trí cao cấp.
Nói như vậy có nghĩa là, ở Thục Đô, người chưa đạt đến tầng lớp nhất định thì hoàn toàn không thể đến chơi được.
Thành thật mà nói, phong cảnh bên dưới ngọn núi, trái ngược hoàn toàn so với ở đó, khác biệt rất nhiều.
Đây là bởi vì Vương Kiện nghe nói rằng tất cả mọi người muốn ra ngoài chơi cùng nhau, cũng để chứng minh thực lực của mình, không dễ dàng gì mới xin được ba của anh ta đưa bốn người họ đến đây chơi.
Mấy người này cũng đang đi lên núi, mới nhìn thấy Trần Lạc Thần đang vừa đi vừa nhìn xung quanh.
"Này, Trần Lạc Thần, vốn dĩ muốn rủ cậu cùng ra ngoài chơi, nhưng không biết cậu đến Thục Đô có phải có chuyện gì không!"
Mối quan hệ của Vương Văn với Trần Lạc Thần không tệ, ít nhất thì vẫn có tình nghĩa bạn bè với Trần Lạc Thần lúc trước, vì vậy đối xử không tồi với Trần Lạc Thần.
"Cám ơn Vương Văn, tôi cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đi dạo một vòng xem sao!"
Trần Lạc Thần đương nhiên cũng lịch sự trả lời Vương Văn.
"Hì hì, vậy thì cậu cũng giỏi đấy, biết danh lam thắng cảnh này là nổi tiếng nhất, có điều cậu cũng chỉ có thể ở dưới núi mà ngắm phong cảnh thôi!"
Hồ Tuệ Mẫn cười nói.
Cô ta luôn thẳng thắn như thế, nghĩ gì nói đó.
Bởi theo ước tính của cô về mức kinh tế của Trần lạc Thần thì nếu anh đi du lịch thì cũng chỉ có thể đến một số nơi miễn phí mà thôi.
Còn đi đến nơi cao cấp, không phải đều nên có tiền hoặc phải là người có mối quan hệ như cô ta sao?
Khi Trần Lạc Thần nghe thấy điều này, anh chỉ biết lắc đầu gượng cười.
Bây giờ có nơi nào mà anh không đặt chân tới chứ?
Mặc dù bị Hồ Tuệ Mẫn xem thường, nhưng Trần Lạc Thần cũng không muốn nói gì, không muốn chấp nhặt với người như cô ta.
Ngoại trừ Vương Văn thỉnh thoảng dừng lại nói vài câu với Trần Lạc Thần, những người khác dường như không có ai nói chuyện với anh.
Cuối cùng, Lương Mạnh cũng kéo Vương Văn đi, không để cô ta nói chuyện với Trần Lạc Thần nữa.
Không lâu sau, mọi người đều đến nơi gọi là khu thắng cảnh vui chơi giải trí.
"Xin chào các vị, vui lòng xuất trình cho tôi xem thẻ VIP của mọi người!"
Ngay lối vào của khu vui chơi giải trí, nghiễm nhiên có nhân viên phục vụ chờ sẵn.
"Đây! Đây là cho cả nhóm chúng tôi!"
Vương Kiệt cầm thẻ ra cho anh ta xem.
"Được, mời các vị vào!"
Người phục vụ kính cẩn nói.
Khu vui chơi giải trí này được thiết kế chủ yếu dành cho giới nhà giàu, người nổi tiếng, cũng như mời gọi khách đến du lịch, tham quan, đương nhiên không nhất thiết ai cũng phải dùng thẻ VIP.
Sau khi Hồ Tuệ Mẫn bước vào, cô ta cũng bị khung cảnh dường như đã tồn tại mấy đời thu hút.
"Oa, đẹp quá!"
Hồ Tuệ Mẫn không thể không vui vẻ nói, nhưng ngay sau đó sắc mặt cô ta liền trở nên cứng ngắc: "Mẹ kiếp, anh ta đi theo chúng ta vào kìa!"
- ------------------