“Văn Hải này quá là độc ác, làm cho tập đoàn Thiên Thành tan đàn xẻ nghé không nói, còn mang hầu gái của tổng giám đốc Trần ra đấu giá, đúng là lòng dạ độc ác!”
“Đúng vậy, tập đoàn Thiên Thành làm ông chủ thì coi trọng đạo nghĩa, nhưng Văn Hải này đúng là một xúc vật không có tính người. Đây đúng là khen ngược, từ nay về sau chúng ta cứ chuẩn bị mà bị ông ta bóc lột đi!”
Dưới sân khấu, có thương nhân thấy Văn Hải làm việc quá quá đáng, không nhịn được nhỏ giọng thảo luận.
“Nghe nói, nhà họ Ngụy có quan hệ tốt với tổng giám đốc Trần đã bị Văn Hải cưỡng ép chiếm lấy, còn đuổi người nhà họ Ngụy ra ngoài. Đi theo người như vậy, thật chẳng có cảm giác an toàn tí nào!”
Còn có người nói.
Nhưng đều là dám tức mà không dám nói to.
“Ha ha, bây giờ sẽ bắt đầu đấu giá…”
Văn Sâm vỗ tay phát ra tiếng.
Nhưng bất thình lình, đèn trong hội trường nháy mắt bị tắt đi một nửa.
Tối tăm lại.
Sau đó, trên màn hình lớn của hội trường xuất hiện một đoạn video.
“Tình hình như nào vậy? Nhân viên công tác làm cái gì đấy? Muốn chết hả?”
Quản gia chợt mắng chửi.
Người dưới sân khấu đưa mắt nhìn nhau.
“Tha cho tôi, đừng giết tôi…”
Ngay khi mọi người còn đang buồn bực, video trên sân khấu bắt đầu chiếu ra.
Sau khi nhìn rõ hình ảnh, tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì mọi người đều nhận ra, người đang khóc lóc quỳ xuống trong video là cậu Đào.
“Chuyện này, anh có thể nói chuyện với ba tôi, không liên quan đến tôi!”
Trong hình ảnh là cậu Đào đang khóc to nói.
“Đào!”
Còn Văn Hải thì lập tức mở to mắt nhìn.
Hai tay nắm chặt nắm đấm.
Văn Đào trong video giờ phút này không biết là nhìn thấy cái gì, sợ đến mức đứng lên định chạy.
Nhưng hình như bị cái gì đánh trúng, ngay sau đó phun ra máu tươi, nằm trên mặt đất mặt ngửa lên trời.
Còn ra sức giãy dụa.
Cho đến khi có người tới gần, tưới dầu lên người anh ta.
Một mồi lửa bật ra, bùm một tiếng, cháy bùng.
Âm thanh xung quanh toàn là tiếng kêu thảm thiết của Văn Đào.
“Oel “H Trong hội trường, có người sợ đến nỗi hai chân run lên, nôn luôn tại chỗ.
“AI”
Cũng có những cô gái, quá khích nên ôm đầu thét chói tai.
Hình ảnh dừng lại.
Mà ánh đèn lại một lần nữa được bật lên.
“Ai? Rốt cuộc là ai?”
Văn Hải gầm lên giận dữ, một chưởng chụp xuống cái bàn trước mặt lập tức vỡ nát. Bắp thịt trên mặt run rây.
Nhưng vẫn có khá nhiều thương nhân nhìn thấy cảnh này thì mừng thầm trong bụng, trong lòng nghĩa người đang làm ông trời đang nhìn, không phải là không báo mà là thời cơ chưa tới. Báo ứng của Văn Hải đã đến rồi.
Ba mẹ con nhà họ Trần cũng đứng dựa vào nhau.