Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129: Trần lạc thần giàu có như thế sao




Đường Sở hỏi: “Khách quý mà cô nói có phải là Trần Lạc Thần không?”



“Chúng tôi không biết, chỉ biết rằng lúc trưa, một người trong nhóm cô là khách quý của chúng tôi!”



Nhân viên thu ngân mỉm cười.



Hô!



Chuyện gì thế này?



Lúc trưa chỉ có Trần Lạc Thần và Lệ Hàm mà?



Tuy người ta không chịu nói, nhưng trong lòng Đường Sở đã khẳng định bảy tám phần rồi.



Rất có khả năng là vì mặt mũi của Trần Lạc Thần!



Nhưng sao lại thế được?



“Haha, Sở Sở à, cậu nói cho chúng tớ xem chuyện ngạc nhiên đâu rồi? Chẳng lẽ đây chính là chuyện ngạc nhiên mà cậu nói đó sao?”



Một cô gái tên Vương Đại Mỹ, là bạn học cấp ba của Đường Sở lên tiếng.



Vương Đại Mỹ với cô ta ấy à, từ cấp ba hai người đã thành bạn thân, lên đại học cũng là bạn học của nhau.



Tuy là bạn thân, nhưng lại là loại bạn thân hơn thua nhau từng tí một.



Cô này đố kị cô kia, cô kia lại đố kị cô này.



Sau đó, với thành tích xuất sắc, Đường Sở đi du học và làm việc ở nước M.



Có thể coi là thắng Vương Đại Mỹ vượt bậc.



Cũng lúc nãy, Đường Sở đang định ra vẻ trước mặt Vương Đại Mỹ, kết quả lại gặp phải cảnh lúng túng này.



Nhất là lúc này Vương Đại Mỹ vờ hỏi một câu, khiến cho Đường Sở sắp tức điên.



Chắc chắn là không thể giảm giá rồi.



Nhưng nếu bây giờ lại nói đi về ăn đi, thì mất mặt chết thôi.



Chỉ đành kiên trì đến cùng, Ngụy Cường đen mặt thanh toán.



Hai trăm bốn mươi triệu, chưa ăn ngụm nào, giả vờ cũng chẳng thành, lần này đúng là chết vì tiền.



Sau khi thanh toán xong, Ngụy Cường đã hết khả năng thu xếp khách sạn để nghỉ ngơi.



“Đúng rồi Đường Sở, bạn bè cậu quen lúc đi du học vẫn chưa có nơi nghỉ lại đúng không? Thế này đi, để tớ thu xếp, cả ăn uống và chỗ nghỉ luôn. Chúng ta vừa vặn ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi sau, nếu không lỡ bị đói thì khó chịu lắm!”



Chật vật rời khỏi nhà hàng Gia Viên, lúc này Vương Đại Mỹ ôm vai cười gượng nói.



Đường Sở không chịu nói.



“Không cần, tớ có tiền, tớ thu xếp là được rồi, đặt một khách sạn năm sao ở Kim Lăng được không? Đại Mỹ, nếu hôm nay các cậu không có việc gì thì đừng về, tớ đặt luôn một thể, vừa hay chúng ta nhiều năm như thế chưa gặp nhau, phải chuyện trò nhiều mới được!”



“Giời ạ, tớ còn tưởng Sở Sở cậu về nước rồi, nhà cậu lại làm kinh doanh thì sẽ rất xa xỉ chứ, sao lại đặt cho bạn bè nước ngoài của cậu ở khách sạn năm sao thôi thế? Như thế thì coi thường quá rồi đúng không?”



Vương Đại Mỹ cười nói.



Đường Sở hỏi: “Vậy cậu nói xem, ngoại trừ khách sạn năm sao ra, Kim Lăng chúng ta còn có nơi nào có tiếng hơn?”



“Haha, tất nhiên là có rồi, đã nghe qua sơn trang Ôn Tuyền số một Kim Lăng chưa?”



Vương Đại Mỹ kiêu ngạo nói.



“Sơn trang Ôn Tuyền ư, tớ nghe nói rồi, nơi đó cũng không khác gì sơn trang số một cả nước, tiền tiêu phí đúng là giá trên trời, ra vào gì cũng đắt chết!”



Để có cảm giác tồn tại, lúc này Ngụy Cường vội vàng bổ sung.



“Tớ cũng nghe nói rồi, nhưng nơi đó tớ không chi nổi, cậu nói cái khác đi, tớ sẽ đi thu xếp ngay!”



Đường Sở phát hiện, ả Vương Đại Mỹ đúng là thật sự muốn làm khó mình.



“Được rồi, vậy tớ nói nhé, cứ đi tới trang viên Trúc Lâm nhé, là trang viên số hai Kim Lăng, cũng có cả khu ăn uống và nơi nghỉ lại, theo tớ biết thì tiêu phí ở đó thấp hơn ở sơn trang Ôn Tuyền một chút. Sở Sở à, những năm nay cậu phát đạt như thế, nếu cậu có thể thu xếp đến đó, tớ thật sự nhìn cậu với con mắt khác xưa! Sau này khi gặp cậu, tớ sẽ không gọi cậu là Sở Sở nữa, mà tớ sẽ gọi cậu là chị Sở Sở!”



Vương Đại Mỹ như đang nói đùa.



Nói tới nói lui, cãi đi cãi lại.



Cô ta cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao thì người bình thường đều biết rằng, dù bạn có ít tiền đi nữa thì cũng không nên tùy tiện tới hai nơi, đó là sơn trang Ôn Tuyền và trang viên Trúc Lâm.



Thế nên, Vương Đại Mỹ muốn nói với Đường Sở rằng, đừng nghĩ rằng mình đi du học thì có thể tha hồ xằng bậy.



Có mặt mũi biết bao, nhưng cô ta không làm được!



Nhưng mà…



“Haha!”



Đường Sở trực tiếp bật cười thành tiếng.



“Trang viên Trúc Lâm? Cậu nói cái nông trại vui vẻ đấy sao? Nếu tối nay tớ thu xếp cho các cậu được, thì cậu có thực hiện cam kết gọi tớ là chị Sở Sở…”



Trông Đường Sở như nghiêm túc.



Vương Đại Mỹ quả quyết nói: “Được, nếu cậu có thể thu xếp được, tớ tất nhiên phải gọi cậu là chị Sở Sở!”



“Hahahaha, vậy quyết định rồi nhé. Ngụy Lâm, Ngụy Cường, lái xe đi, chúng ta đi trang viên Trúc Lâm!”



Nói đùa đấy à.



Nơi ăn cơm đầu tiên lúc trưa chính là nông trại vui vẻ trang viên Trúc Lâm mà thằng ngu Trần Lạc Thần đặt.



Sau khi đi Đường Sở đã biết rồi.



Nơi như thế, chắc chỉ có đám dế nhũi mới đi thôi.



Nhưng bây giờ thì chẳng sao rồi, đã cược rồi, chỉ cần mình thu xếp được, nghe Vương Đại Mỹ gọi một tiếng chị Sở Sở cũng đã thỏa mãn.



Chẳng bao lâu đã tới nơi.



“Phục vụ đâu, bố trí cho tôi một bàn tiệc đắt tiền nhất, ngoài ra, một hai ba bốn năm, tôi đặt năm phòng!”



Đường Sở nói.



Lúc này, cô ta hết sức thoải mái.



“Chúng tôi đã nghe thưa cô, bây giờ tôi sẽ bố trí ngay đây! Thưa cô, tổng tiền phòng là một tỷ rưỡi, mời cô quẹt thẻ!”



Nhân viên phục vụ cung kính liên tục cúi đầu với Đường Sở.



Đúng là quá giàu có!



“Hả? Gì cơ, một tỷ rưỡi ư? Chúng tôi thuê năm phòng, ở một đêm thôi mà một tỷ rưỡi sao? Tôi không nghe nhầm chứ?”



Hai mắt Đường Sở trợn to.



“Thưa cô, đúng là thế. Đây cũng chỉ là phòng thường thôi, có điều phòng cô thuê đã đủ để bố trí cho cô một bữa tối miễn phí rồi. Chỗ chúng tôi tập hợp đầu bếp nổi tiếng ở các nơi, để cô lựa chọn khẩu vị!”



Nhân viên phục vụ vừa cười vừa trả lời, vừa đẩy máy Boss về trước.



“Chuyện này… Đợi chút, nếu chúng tôi chỉ đặt một bàn tiệc tối thôi thì sao?”



Đường Sở dùng sức nuốt nước miếng.



“Nếu đặt bàn tiệc đơn thì chúng tôi không cung cấp phòng bao. Nhưng nếu cô muốn đặt thật thì bốn trăm năm mươi triệu là có phòng bao rồi. Đến khi đó, món ăn ngon của mọi nơi đều tùy cô gọi, chỉ cần cô gọi, đầu bếp của chúng tôi đều có thể làm cho cô!”



Ừng ực!



Lần này Đường Sở bối rối thật rồi.



Thì ra đây không phải là nơi mà người nhà quê muốn tới thì tới.



Ngay cả người cao quý như cô ta, cũng không chi tiêu nổi!



Đột nhiên Đường Sở nghĩ đến Trần Lạc Thần.



Lúc trưa, Trần Lạc Thần bố trí bữa tiệc ở đây.



Còn chuẩn bị bố trí nơi nghỉ ngơi nữa.



Cứ thế mà tính, chắc cũng phải tỷ rưỡi trở lên rồi!



Nói cách khác, Trần Lạc Thần rất có tiền.



Anh cũng không tiêu hết số tiền mình có.



Hơn nữa!



Ở nhà hàng Gia Viên, người khiến nhân viên phục vụ tặng chai rượu vang quý giá đó, chắc chắn là Trần Lạc Thần rồi!



Trời ơi!



Hóa ra Trần Lạc Thần mới là người có mặt mũi thật sự!



“Haha, Sở Sở à, đừng khó xử, không ăn nổi thì thôi. Hay để tớ thu xếp nhé, chúng ta mau đi ăn cơm đi, đói chết thôi.”



Vương Đại Mỹ lắc đầu cười khổ nói.



“Cậu nói bậy, lúc trưa tớ còn ở đây đấy. Đúng rồi, Ngụy Lâm bọn cậu cũng tới đúng không? Suýt nữa bọn tớ đã ở đây ăn uống rồi nghỉ ngơi rồi!”



Đường Sở phản bác.



“Sở Sở, cậu đừng giả vờ nữa được không?”



Vương Đại Mỹ cũng hơi xem thường Đường Sở rồi.



“Ai giả vờ chứ? Cậu có thể hỏi người phục vụ này, có phải lúc trưa bọn tớ tới đây không? Có phải có một người tên Trần Lạc Thần đặt tiệc và thuê phòng ở đây không?”



Đường Sở vội vàng hỏi.



“Thưa cô, đúng là thế. Lúc trưa thật sự có một anh tên Trần Lạc Thần đặt tiệc và phòng, là gian phòng sang trọng với tiêu chuẩn một tỷ tám!”



Nhân viên phục vụ có ấn tượng rất mạnh. Bởi vì lúc trưa người tên Trần Lạc Thần tới, vị giám đốc ngày thường kiêu ngạo quen, nhưng ở trước mặt anh lại chẳng hề dám thẳng lưng, khiến tất cả nhân viên làm việc trong khách sạn đều ngạc nhiên hồi lâu!



“Trời ạ, tiêu chuẩn một tỷ tám!”



Đường Sở đều sắp say!



Lúc này cô ta bèn nghĩ, nếu có Trần Lạc Thần ở đây thì tốt rồi, làm gì còn chuyện mất mặt!



Nhưng tại sao… Trời ạ, sắp điên rồi, sắp điên rồi!



Mang theo cảm giác hối hận, Đường Sở lập tức gọi điện thoại cho Tô Lệ Hàm, muốn hỏi Lệ Hàm xem có thể nhờ Trần Lạc Thần thu xếp không.



Kết quả Tô Lệ Hàm nói không gọi điện thoại cho Trần Lạc Thần được.



Vì lúc này, Trần Lạc Thần đang có nhiệm vụ khác…



“Em nhanh lên chứ, chậm chết rồi. Sao không gọi điện thoại cho em được vậy? Còn tưởng em định chuồn luôn!”



Mạnh Mỹ Dung lái xe, gầm lên với Trần Lạc Thần đang chạy tới.



“Em xin lỗi cô, điện thoại em hết pin, cô cho em mượn sạc dự phòng được không?”



Trần Lạc Thần chỉ sạc dự phòng trong xe của Mạnh Mỹ Dung.



“Lấy đi lấy đi, đúng là người lúc mấu chốt thì chẳng thấy đâu, chẳng tin được!”



Mạnh Mỹ Dung khinh bỉ nói.



Lúc này Trần Lạc Thần mới dùng sạc dự phòng để sạc pin, như đã nói từ trước, tối nay Trần Lạc Thần phải theo Mạnh Mỹ Dung đến quán bar làm thêm.



Trời ạ, lúc này nghĩ lại thì đúng là nực cười.



Mình là chủ của phố thương nghiệp Kim Lăng, lúc này lại đi làm thêm ở quán bar mà cấp dưới mới mở?



Trần Lạc Thần không nhịn được cười khổ.



“Đúng rồi, tôi dặn em một chuyện trước!”



Lúc này, Mạnh Mỹ Dung như nhớ ra gì đó, nhàn nhạt nói.



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK