Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Vũ Phi, chị đúng là quen biết nhiều, chuyện này cảm ơn chị!”



Hồ Tuệ Mẫn cảm động nói.



“Em nói gì vậy, nếu như muốn cảm ơn, cũng nên là chị cảm ơn, vốn dĩ chị muốn mời em cùng bạn của em ăn cơm, bây giờ chị phải về công ty gấp, như này đi, chị để lại phương thức liên lạc cho em, có chuyện gì em có thể gọi điện thoại cho chị!”



Dương Vũ Phi đương nhiên rất cảm ơn lúc nãy Hồ Tuệ Mẫn đã giúp mình.



Lại còn là fan hâm mộ thực sự yêu quý mình, vì vậy có sự quan tâm đặc biệt với cô cũng là điều nên làm.



Sau khi để lại phương thức liên lạc, Dương Vũ Phi lập tức rời đi.



“Tuệ Mẫn, thật sự ngưỡng mộ cậu mà, có thể giao lưu gần như vậy với thần tượng của mình!”



Vương Văn ngưỡng mộ nói.



“Cái này thì có gì đâu, khụ khụ, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, lát nữa gặp phải đám người kia thì thật xấu hổ!”



Hồ Tuệ Mẫn tuy trên miệng thì nói là không có gì, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.



Mấy người đã không còn hứng thú để chơi nữa.



Định rời đi.



Đúng lúc này.



Hồ Tuệ Mẫn quay đầu lại, liếc nhìn Trần Lạc Thần.



Trần Lạc Thần nói: “Mấy người về trước đi, tôi chưa muốn đi!”



Trần Lạc Thần cứ nghĩ là Hồ Tuệ Mẫn ra hiệu cho mình rời đi.



“Haha, cậu nghĩ là tôi đang gọi cậu đi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi nhìn cậu là cảm thấy lúc trước mặc dù cậu không có gì đặc biệt, nhưng may là thành tích học tập cũng tốt, nhưng bây giờ, cậu thật sự khiến người khác xem thường, có chuyện tốt thì giành lên trước, xảy ra chuyện thì trốn qua một bên! Thật sự khiến người khác chán ghét!”



Hồ Tuệ Mẫn không chút khách khí nói.



Vương Văn nói: “Đừng nói Trần Lạc Thần như vậy Tuệ Mẫn, lúc nãy mọi người đều rất sợ!”



“Đúng vậy, mọi người đều rất lo lắng, nhưng còn người này, lúc đi vào cùng chúng ta, bước chân rất nhanh, kết quả lúc nãy, cậu ta trốn một chỗ, muốn tìm cơ hội để rời đi, tớ luôn nhìn cậu ta, cậu nói xem có tức không!”



Hồ Tuệ Mẫn nói.



Trần Lạc Thần tìm cơ hội chạy trốn lúc nào chứ, chỉ là đi qua một bên để gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc thôi, kêu ông ấy xử lý chuyện này.



Rõ ràng là Hồ Tuệ Mẫn đã hiểu nhầm.



Nhưng hiểu nhầm thì hiểu nhầm, Trần Lạc Thần cũng không nói gì.



“Chúng ta đi thôi, tìm một nhà hàng để ăn cơm, đừng ở đây lãng phí lời nói nữa Tuệ Mẫn!”



Vương Kiện lập tức nói.



Sau đó Lương Mạnh cũng kéo Vương Văn đi.



Haizz, một nụ cười khổ.



Liếc nhìn điện thoại của mình, vâng! Đúng là làm ơn mắc oán.



Bởi vì trong lòng vẫn nhớ đến chuyện của Tô Tường Vi.



Vì vậy, Trần Lạc Thần không để tâm đến lời nói của Hồ Tuệ Mẫn.



Vội vàng đi lên núi.



Mà lúc đi vào, kết quả đúng lúc có.



“Cậu Trần!”



Ông lão này họ Ngô, là một nhà sưu tầm thư pháp và đồ cổ của các nền văn minh ở khu vực Tây Nam.



Nhìn thấy Trần Lạc Thần đi vào, ông ta cười nói.



“Ông Ngô, xin chào! Đã biết được lai lịch của miếng ngọc này chưa?”



Trần Lạc Thần hỏi.



Ông Ngô gật đầu: “Đúng vậy, vì lúc trước hình như tôi đã từng nhìn thấy loại ngọc bội này, nhưng không dám xác nhận, tôi đã kiếm tra cẩn thận, lúc này mới dám xác nhận, ngọc bội này là ngọc bội độc nhất vô nhị của nhà họ Phương ở Thục Đô, đời sau của nhà họ Phương ai cũng có! Nhưng, ngọc bội này phân thành 3 cấp, miếng này là loại cao cấp nhất, vì vậy người giữ miếng ngọc bội này có lẽ là Phương Mộng Hân, còn là con cháu chính thống của nhà họ Phương!”



“Nhà họ Phương ở Thục Đô?” Trần Lạc Thần gật đầu: “Nhưng lúc trước tôi đã điều tra rất nhiều gia tộc lớn ở Thục Đô, nhưng không nghe thấy nhà họ Phương?”



“Haha, đương nhiên là không điều tra được rồi cậu Trần, nhà họ Phương đã mai danh ẩn tích gần 10 năm rồi, trên thế giới không có một chút tin tức gì về nhà họ Phương, trước đây nhà họ Phương ở Thục Đô, và cả nước H là một gia tộc rất lợi hại, nhưng gần như chỉ trong vòng một đêm, đã mai danh ẩn tích! Không có bất kỳ tin tức gì, dần dần cũng không có ai thảo luận về nhà họ Phương nữa!”



“Hả?”



Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi đều có chút thất vọng.



Chu Minh cau mày nói: “Một gia tộc lợi hại như vậy, trong vòng một đêm tất cả tin tức đều biến mất, chắc chắn lúc đó đã xảy ra biến cố, lẽ nào nhà họ Phương phá sản, mất hết tất cả?”



“Cái này không thể nào, nếu như phá sản, bọn họ sao có năng lực để bịt miệng được tất cả các phương tiện truyền thông.”



Trần Lạc Thần lắc đầu.



Ông Ngô gật đầu, cười nói: “Cậu Trần nói rất đúng, những người thuộc thế hệ của chúng tôi đều tin là nhà họ Phương không phá sản, ngược lại nhà họ Phương ngày càng mạnh, hơn nữa vẫn còn ở Thục Xuyên, chưa có đi đâu! Hơn nữa còn có người đoán, rất nhiều sản nghiệp của các gia tộc lớn ở Thục Xuyên đều là công ty con của nhà họ Phương, nhưng muốn điều tra, thì không ai điều tra được!”



“Thật kỳ lạ, nhà họ Phương đang rất tốt, tự nhiên khiêm tốn như vậy làm gì? Hơn nữa tổng hợp lại những manh mối lúc trước có được, nhà họ Phương cũng có người hoạt động, giống như lúc trước Lý Chấn Quốc đã điều tra được, lão Ngụy đã từng gặp một cậu thiếu niên đeo ngọc bội rất có thực lực, loại ngọc bội này lại xuất hiện ở Lương Thành!”



Trần Lạc Thần nói.



Hơn nữa Trần Lạc Thần lại nhớ đến trước đó ở trong Cảnh Khu, gặp phải một nữ sinh có phần giống với Tô Tường Vi, gia thế, bối cảnh rất lợi hại.



….Có lẽ nào, cô ta chính là người nhà họ Phương?



Trần Lạc Thần cảm thấy, bản thân mình sắp tìm được rồi.



Sau khi cảm ơn ông Ngô, Trần Lạc Thần dẫn theo Tô Tường Vi rời đi.



Đương nhiên, chuyện nữ sinh kia cũng kêu Chu Minh đi điều tra.



Chỉ là, Trần Lạc Thần chỉ nói là muốn nghe ngóng một chút về nhà họ Phương, không nói với Chu Minh cụ thể là chuyện gì.



“Cháu trai, điều tra thế nào rồi? Lúc nào mới có thể trở về?”



Vừa về đến biệt thự được sắp xếp.



Ông Tần đi ra nói.



Trần Lạc Thần nghĩ, trước đây nhà ông Tần ở Thục Xuyên, hơn nữa bản lĩnh cũng rất lớn, nói không chừng ông ta biết chuyện gì đó.



“Đúng rồi bác Tần, bác có biết trước đây ở Thục Xuyên có một nhà họ Phương không?”



Trần Lạc Thần vừa ăn hoa quả mà Tô Tường Vi đưa cho, vừa hỏi.



“Cái gì? Nhà họ Phương? Cậu muốn tìm người nhà họ Phương?”



Ông Tần trợn tròn mắt, sau đó vô cùng ngạc nhiên nói。



“Đúng vậy, bác biết?”



Trần Lạc Thần hỏi.



Tô Tường Vi đưa cho ông Tần một miếng hoa quả: “Ông nội Tần, nếu như ông biết thì mau nói cho chúng cháu biết đi, chuyện này đối với chúng cháu rất quan trọng!”



“Hả? Bác…bác không biết! Bác ở Thục Xuyên nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói qua!”



Ông Tần lắc đầu.



Khuôn mặt tràn đầy sự bối rối.



Mà Trần Lạc Thần với Tô Tường Vi nhìn nhau.



“Bác thật sự không biết?”



“Tôi thật sự không biết!”



Ông Tần cắn một miếng táo.



Nhưng, nếu nói manh mối đến đây là đứt đoạn rồi, cũng không thể.



Trần Lạc Thần cảm thấy, cô nữ sinh kia nói không chừng chính là manh mối lớn nhất.



Nếu như có thể điều tra được lai lịch của nữ sinh kia thì tốt rồi.



Nhưng hỏi Chu Minh, ông ta điều tra các kiểu, điều tra đi điều tra lại vẫn không điều tra được lai lịch của nữ sinh mà Trần Lạc Thần bảo ông ta điều tra.



Tô Tường Vi có chút nhụt chí nói: “Anh Lạc Thần, vậy bây giờ phải làm sao?”



Tô Tường Vi rất muốn biết, người năm đó vứt bỏ mình là ai, tại sao lại muốn vứt bỏ mình?



Mà Trần Lạc Thần cũng muốn biết, người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì với ba mình, Tô Tường Vi có phải là em gái của mình không.



Trần Lạc Thần dừng một chút, trong mắt đột nhiên lóe lên: “Đừng sốt ruột, chúng ta vẫn còn một cơ hội!”



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK