Không cần phải đi theo mình nữa.
Bởi vì nhà họ Ngụy bây giờ chính là rào cản đối với mình.
Cũng là rào cản duy nhất.
Nếu nhà họ Ngụy lần nữa tiết lộ mình ở Tây Nam giết liên tiếp bốn người nhà họ Mạc, ước chừng đến lúc đó sẽ bị nhà họ Mạc truy đuổi ngay cả chỗ trốn cũng không có.
Cho dù không giết được mình, nhưng nhà họ Mạc có thế lực khổng lồ, mình muốn đối phó thực sự là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bởi vậy mỗi một bước đi Trần Lạc Thần không thể không đắn đo suy nghĩ.
Sau khi thu xếp Hoàng Hiên ổn thỏa rời đi.
Trần Lạc Thần xông thẳng đến biệt thự Vân Đỉnh Sơn.
Trên một cành cây to vững chắc trên núi cao, Trần Lạc Thần nằm nghiêng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chờ mãi đến tận đêm khuya Trần Lạc Thần mới mở hai mắt ra.
Giờ phút này biệt thự Vân Đỉnh Sơn đã đèn đuốc sáng trưng.
Bịch!
Vứt một chiếc túi đeo trên vai xuống.
Trần Lạc Thần từ trên cây nhảy xuống.
Mở túi đeo vai ra, từ bên trong ấy ra một chiếc áo khoác màu đen có mũ trùm đầu.
Trần Lạc Thần mặc vào, còn che khuất khuôn mặt của mình.
Sau đó chính là đi về phía biệt thự Vân Đỉnh Sơn.
“Thế nào? Người phái đi Tây Nam nói thế nào?”
Một thanh niên nằm nghiêng trên ghế sô pha ở phòng khách.
Bên cạnh đó mấy tên thuộc hạ đứng chắp tay.
Mà trước mặt thì có mấy người vẻ mặt vội vã đang đứng đấy.
“Vẫn chưa điều tra ra bất kì manh mối gì, một cơn hỏa hoạn, nhà họ Tư Đồ biến thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không còn, hơn nữa cũng không nhìn thấy tung tích hai vị thiếu gia Mạc Thanh và Mạc Thiên đâu.”
“Thật sự là khốn nạn, nhà họ Mạc chúng ta có dòng máu cao quý, những kẻ tầm thường kia sao có thể so sánh được? Mạc Thanh và Mạc Thiên thực lực lại mạnh, là trợ thủ đắc lực của tôi, nếu họ xảy ra chuyện ở một nơi như Tây Nam thì quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nhà họ Mạc chúng ta, tiếp tục đi thăm dò lại cho tôi!”
“Vâng, cậu Mạc!”
Tất cả mọi người đều đi.
Cậu Mạc thì nhắm mắt lại: “Kim Lăng à, thật là một nơi tốt, ha ha. Chờ đến một ngày nhà họ Mạc hoàn toàn nuốt chửng nhà họ Trần thì tôi sẽ có thể dùng Kim Lăng coi như căn cứ địa của tôi, nơi này thật sự là quá hoàn mỹ.”
Mạc Kiếm thầm nghĩ trong lòng.
Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc!
Bỗng nhiên lúc này bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân yếu ớt.
Có người đang đi tới bên này.
“Hả?”
Một người thuộc hạ mắt hơi nheo lại.
Sau đó mở cửa chính phòng khách ra.
Tiếp theo khẽ giật mình: “Hả? Người đến là ai?”
“Có phải Mạc Kiếm ở đây không?”
Người trước mặt chính là một người mặc áo choàng đen, chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài.
Hơn nữa giọng nói già nua, chất phác.
Cho người ta một loại cảm giác kỳ dị.
Nhưng trên thực tế, nếu để ý kỹ thì có thể nhận thấy làn da của người này trắng và mềm hơn rất nhiều, trông như một người trẻ tuổi.
“Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Mà Mạc Kiếm thì vừa uống rượu đỏ vừa đứng lên hỏi.
Người trước mặt nhìn cực kì không tầm thường, Mạc Kiếm cũng không chủ quan.
“Tôi tới là muốn để cậu Mạc Kiếm đi với tôi đến một nơi, cậu đi với tôi một chuyến!”
Người áo đen nói.
“Ha ha, dựa vào ông, ông cũng đã biết tôi là ai, ông dám để cho tôi đi theo ông đến một nơi sao?”
Mạc Kiếm cười khẩy.
Mà mấy người thuộc hạ của nhà họ Mạc cũng phẫn nộ điên cuồng.
Sau đó đấm thẳng một quyền về phía người áo đen.
Dùng sức rất mạnh.
Nhưng có cảm giác cú đấm này đánh vào người áo đen giống như đánh vào một ngọn núi lớn.
Cánh tay đều chấn động đến mức tê dại.
“Cái gì?”
Mấy người rối rít chấn động mãnh liệt.
Mà mí mắt Mạc Kiếm cũng hơi nhảy một cái.
“Muốn chết!”
Những người kia lần nữa nổi giận.
Lần này dùng hết sức mình, tấn công về phía người áo đen.
Nhưng người áo đen tốc độ nhanh hơn.
Trực tiếp kẹp cổ hai người dẫn đầu lại.
Cổ tay khẽ động.
Hai người này máu tươi phun mạnh ra, cổ trực tiếp bị một tay vặn gãy.
Đi đời nhà ma.
Sau đó lại giơ tay chém xuống, gọn gàng giải quyết mấy người nhà họ Mạc đi lên bao vây.
“Hả? Rốt cuộc ông là ai?”
Mạc Kiếm toàn thân chấn động mãnh liệt, trực tiếp đứng lên.
Người này kình khí cực mạnh, thủ đoạn lại thành thạo kinh khủng, trừ Mạc Trường Không ba của mình thì Mạc Kiếm còn chưa bao giờ thấy người có thực lực như thế.
Trong lòng lập tức vô cùng hoảng sợ.
Rõ ràng đứng ở trước mặt mình là một vị cao thủ có thực lực không thua gì ba mình.
“Trước tiên không nên hỏi nhiều như vậy, đi với tôi một chuyến!”
Người áo đen nói.
“Được, nếu tiền bối người đã lên tiếng, tôi là thế hệ sau đương nhiên theo lệnh, chỉ là có thể cho biết tên gọi của tiền bối hay không? Sau này cũng tiện nhắc đến với ba tôi, cũng tiện để cho tôi biết, rốt cuộc tiền bối là địch hay là bạn.”
Ánh mắt Mạc Kiếm ngưng tụ.
“Không cần, chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ biết!”
Lúc này người áo đen trực tiếp ra tay.
Giữ hai vai Mạc Kiếm lại, sau đó kéo cánh tay, liền nghe hai tiếng “răng rắc” giòn giã.
Kinh mạch hai tay của Mạc Kiếm đều bị bẻ gãy.
“A!”
Mạc Kiếm đau đớn gào thét.
Sau đó người áo đen lại đạp một cước vào đầu gối Mạc Kiếm, xương đùi lại miễn cưỡng bị gãy.
“Ông… ông có biết tôi là con trai ai không?”
Đôi mắt Mạc Kiếm đỏ bừng, không nghĩ đến thủ đoạn của người này lại hung ác như thế.
“Đi với tôi đến một nơi!”
Giọng nói người áo đen lại lạnh lùng nói.
Sau đó một tay nhấc Mạc Kiếm giống như một con chó chết lên.
Lại chỉ vào trong phòng, một tên thuộc hạ khác kinh hãi đến nỗi câm như hến: “Cậu, cõng anh ta dọc đường cho tôi! Chúng ta đi!”
Người áo đen ném Mạc Kiếm không thể động đậy cho người đầy tớ kia, sau đó dẫn theo họ trực tiếp ra khỏi Vân Đỉnh Sơn.
Chỉ có điều lúc đi ra khỏi cửa, Trần Lạc Thần lại vô tình hay cố ý liếc qua một góc khác của biệt thự, khóe miệng mỉm cười.
Sau đó đưa theo hai người đi xuống núi.
Mà đợi sau khi Trần Lạc Thần dẫn theo bóng dáng hai người kia biến mất.
Một góc của biệt thự.
Một người mặt mũi tràn đầy máu tươi bò ra ngoài.
Anh ta che ngực, sắc mặt tái nhợt.
Chính là người vừa rồi lúc Trần Lạc Thần lên núi đã đánh bị thương.
Cũng là một người duy nhất sống sót.
Anh ta chật vật lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“Cậu ba xảy ra chuyện, mau thông báo cho ông hai, nhanh chóng phái người tới, người này là cao thủ đỉnh tiêm, chắc là người của Ẩn tộc thần bí, khoảng sáu mươi tuổi trở lên, ông ta đã bắt cậu ba đi.”
Người này báo cáo.
“Cái gì? Giống người của Ẩn tộc? Cậu nghĩ cách theo sát, tôi lập tức thông báo cho ông hai.”
Người ở đầu bên kia điện thoại nói xong.
Liền vội vã đi đến một căn phòng bí mật.
“Cậu nói cái gì? Kiếm Nhi bị bắt đi rồi? Người nào lớn mật như thế?”
Mạc Trường Không nói, hai mắt mở to, giận không kiềm chế được.
“Không biết, nhưng thuộc hạ của cậu ba báo cáo rằng người kia ngoài sáu mươi tuổi, thực lực thậm chí không dưới ông hai, đám người cậu ba hoàn toàn không phải đối thủ, bắt lấy cậu ba đi một mạch đến đặc khu Vân Quý!”
“Đặc khu Vân Quý? Sẽ là ai chứ?”
Khóe miệng Mạc Trường Không co giật nói.
“Rầm!”
Một tiếng phẫn nộ vang dội, Mạc Trường Không một tay đập nát một cái bàn đá.
“Cho dù là ai, để cho tôi điều tra ra thì chắc chắn tôi sẽ không tha cho anh ta!”
Mạc Trường Không nổi giận.
Thuộc hạ kia nói: “Ông hai, ông nói xem có phải là nhà họ Trần ra tay không?”
“Sẽ không, thứ nhất, trước mắt Trần Cận Đông không có lá gan này, thứ hai, cho dù anh ta có lá gan này thì cũng không có thực lực này, chuyện này có lẽ có gì đó kì lạ.”
Mạc Trường Không tỉnh táo phân tích.
Sau đó ngẩng đầu lên: “Bây giờ đi thông báo một chút đi, lập tức rút thế lực áp chế nhà họ Trần đi, để họ nhanh chóng đi tới đặc khu Vân Quý, cần phải tìm được Kiếm Nhi cho tôi!”
“Kiếm Nhi, con không thể xảy ra chuyện gì được.”
Trong lòng Mạc Trường Không thở dài…