Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 323: BỊ CHẶN Ở TRONG PHÒNG CẬU CẢ LONG

“Rất xinh đẹp nha, em gái, sao vừa rồi lại không nhìn thấy em?”

Long Thiếu Vân bỗng nhiên híp mắt hỏi.

“Có thể là do cậu Long quá bận rộn, hơn nữa vừa rồi có rất nhiều người, đương nhiên cậu Long không nhìn thấy tôi!”

Nữ sinh mỉm cười.

Cười lên lại càng xinh đẹp.

Nói xong nữ sinh liền muốn tiếp tục rót rượu cho Long Thiếu Vân.

Lại bị Long Thiếu Vân nắm lấy tay: “Em xem,vừa rồi em khiến rượu vang đụng vào người tôi, không thể chỉ nói xin lỗi tôi, nhất định phải dùng một cách nào đó để tôi vui vẻ, khiến tôi không tức giận mới được!”

“Vậy… Vậy cậu Long, cái cách nào mới có thể khiến anh vui vẻ?”

Nữ sinh thẹn thùng nói.

“Ha ha, tới tới tới, đi với tôi! Đến đằng sau đi!”

Long Thiếu Vân thấy còn hơn một giờ đồng hồ nữa mới chính thức bắt đầu, vừa vặn có thể tranh thủ thời gian.

“Cậu Long, bây giờ sao?”

Quản gia ở bên cạnh nhắc nhở.

“Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại!”

Long Thiếu Vân nói.

Sau đó liền dẫn người đẹp đi về phía sau.

“Thiếu Vân, cậu đi đâu vậy?”

Mà lúc này, một nữ sinh chắn trước mặt Long Thiếu Vân.

“Chị dâu, tôi ra đằng sau có chút việc, tôi sẽ lập tức quay lại, ha ha!”

Người trước mặt, đương nhiên là Dương Ngọc, còn có Dương Lộ, em gái của Dương Ngọc, và mấy người bạn học của Dương Lộ cũng được Dương Lộ gọi tới.

Trong mắt Dương Ngọc lóe lên một vòng khinh thường.

Đương nhiên là biết rõ Long Thiếu Vân muốn làm gì.

Thậm chí tối hôm qua, vì một số việc mà Dương Ngọc còn cãi nhau với Long Thiếu Vân.

Vì cái gì?

Đó chính là vì cảnh tượng hoành tráng trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay.

Dương Ngọc có ý muốn gọi Trần Lạc Thần tới.

Ý tứ cũng rất đơn giản, hôm nay ngày mà Dương Ngọc cô ta nở mày nở mặt, chắc chắn phải để Trần Lạc Thần đến.

Hơn nữa đây là đâu?

Suối nước nóng sơn trang, lúc trước chính là chỗ này khiến mình đen tối nhất.

Mà ở chỗ này, đánh vào mặt Trần Lạc Thần thì không thể nào tốt hơn.

Thật ra nói trắng ra chính là đánh một lần hai lần vào mặt Trần Lạc Thần vẫn chưa đủ, thứ Dương Ngọc muốn chính là Trần Lạc Thần mất mặt ở trước mặt mình, nhìn khoảnh khắc điên cuồng bây giờ của cô ta, để anh hối hận và khiến anh không thoải mái.

Nhìn đi, rời khỏi Trần Lạc Thần anh thì thế nào, không phải tôi vẫn nở mày nở mặt sao, hối hận cái gì.

Chính là đơn giản như vậy.

Dương Ngọc thật sự không nghĩ gì khác.

Nhưng Long Thiếu Vân lại không giống, bởi vì lần này sinh nhật ở đây chính là nhằm vào Trần Lạc Thần.

Cho nên hai người cãi vã vài câu.

Đương nhiên, cũng không lay chuyển được Long Thiếu Vân.

Lập tức, Dương Ngọc dẫn theo em gái rời đi, cũng không quan tâm đến anh ta.

“Ai nha, cậu Long, rốt cuộc ngài muốn làm gì vậy? Dẫn tôi đến khu phòng khách làm gì chứ? Phía trước còn có rất nhiều khách đấy!”

Nữ sinh nói.

“he he!”

“Cô nói xem ông đây đưa cô tới đây làm gì, đi vào!”

Long Thiếu Vân cười gằn vài tiếng, sau đó giữ chặt tay của nữ sinh, đẩy cô ta vào một căn phòng.

“Anh làm gì vậy!”

Nữ sinh hoảng sợ hét lên: “Có ai không, cứu mạng!”

“Móa nó, hôm nay toàn bộ sơn trang đều là của ông đây, ông xem ai dám…”

“Ầm!”

Bỗng nhiên, cánh cửa bị đá văng ra.

Chỉ thấy ba năm người trực tiếp tràn vào.

“Em gái, mẹ nó, mày dám đụng đến em gái tao, đã quay lại chưa? Tao xem mày còn muốn sống không!”

Một người đàn ông đi tới, hung tợn nói.

Mấy người bên cạnh thì lấy điện thoại di động ra đúng lúc quay video lại.

“A! Anh, anh đã đến, vừa rồi em rất sợ!”

Nữ sinh lập tức đi đến bên cạnh người đàn ông.

Mà Long Thiếu Vân thì giật nảy mình, vội vàng đứng lên, chờ đến khi nhìn thấy diện mạo người đàn ông thì con ngươi bất giác nhảy dựng lên.

“Hầu… Hầu Tam? Tại sao lại là anh? Anh vào bằng cách nào?”

Long Thiếu Vân trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.

“Trùng hợp vậy, hóa ra là cậu Long, được lắm, mày dám vũ nhục đứa em gái mà tao yêu thương nhất như vậy, con mẹ nó chứ, tao giết mày!”

Nói xong, Hầu Tam nhảy dựng lên một cước đạp thẳng vào ngực Long Thiếu Vân..

Long Thiếu Vân từ đầu giường bên kia bay thẳng sang một bên khác.

Che ngực, cảm giác máu cũng sắp nôn ra.

“Đè hắn ta lại cho tôi!”

Hầu Tam phân phó thuộc hạ.

Lập tức liền có mấy người đè Long Thiếu Vân xuống.

Long Thiếu Vân bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch: “Người đâu, người đâu!”

Giờ phút này giọng nói gào thét tê liệt.

“Gào đi, gào to lên, trong căn phòng này cho dù mày có gào rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy, đầu tiên mày phái người giết tao, bây giờ lại làm chuyện này với em gái tao, Long Thiếu Vân, tao và mày không đội trời chung!”

Nói xong, một cái tát nữa được đánh ra.

“Tam… Tam gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngài có em gái lúc nào vậy? Tôi không biết!”

Long Thiếu Vân trực tiếp nhận sai.

“Bốp!”

Một cái tát nữa vung lại vung lên mặt: “Mày còn dám hỏi lại tao, mày đối xử với em gái tao như vậy, mày còn dám lý luận!”

“Tôi sai rồi tôi sai rồi! Hầu Tam, mặc dù hai ta có ân oán, tôi biết anh muốn báo thù tôi, nói trắng ra là anh muốn tiền có đúng không? Hôm nay là sinh nhật tôi, trưởng bối nhà họ Long chúng tôi cũng tới, chúng ta có chuyện gì thì hãy thương lượng, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh là được!”

Long Thiếu Vân cũng không ngốc, sao không nhận ra đây là mình bị lừa.

Cố ý hãm hại mình.

Giờ phút này anh ta thật sự hối hận vừa rồi không nhịn được.

“Mặt khác Hầu Tam, thân phận của tôi anh cũng biết rõ, đắc tội với tôi cũng không có điểm nào tốt đúng không? Hơn nữa tôi nghe nói, toàn bộ sơn trang đều có camera giám sát an ninh, các người ở đây không được bao lâu sẽ bị người của tôi phát hiện, đến lúc đó bọn họ chạy đến, anh cũng không có kết thúc tốt đẹp, cứ như vậy, anh cầm tiền rồi rời đi!”

Long Thiếu Vân vội nói.

“Được nha cậu Long, đã là lúc này rồi mà vẫn không quên hù dọa tao, hơn nữa bọn tao đi bằng cửa sau, mà mày không biết camera giám sát an ninh này năm đó là do ai lắp đặt sao?”

Hầu Tam cười lạnh.

“Ai?”

“Là tao nha!”

Hầu Tam vừa hét vừa tát thêm một cái.

Long Thiếu Vân nuốt một ngụm nước bọt.

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Tao muốn sao, rất đơn giản, hôm nay mày làm nhục em gái tao để tao bắt tại trận, thế này đi, tao cũng không cần tiền thối của mày, mày quỳ xuống cho tao, gọi tao ba tiếng ông nội, sau đó nói thêm câu tôi là súc sinh, tao sẽ tha cho mày, thế nào?”

Hầu Tam cười lạnh.

“Đừng nằm mơ!”

“Ba!”

Lại là một cái cái tát, còn mạnh miệng: “Hôm nay Hầu Tam tao không thèm đếm xỉa, cùng lắm thì đồng quy vu tận với mày, dù sao thì tên khốn kiếp mày cũng không tha cho tao!”

Nói xong, Hầu Tam muốn móc dao ra.

Mà nhìn Hầu Tam đỏ ngầu cả mắt, anh ta cũng biết rõ mình và Hầu Tam chính là mối thù sinh tử, thật sự việc gì cũng có thể làm được.

“Đừng đừng đừng, tôi gọi, Tam gia, tôi gọi!”

Lập tức, Long Thiếu Vân bị dọa quỳ xuống: “Ông nội, tôi là súc sinh!”

“…”

Liên tiếp gọi ba tiếng.

Mà cảnh này cũng bị những người còn lại quay video.

Đợi đến khi Long Thiếu Vân hét lên đến tiếng thứ ba.

Anh ta đột nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kéo ga giường bên cạnh ném về phía Hầu Tam.

Sau đó liền đứng dậy, mở cửa sổ ra, trực tiếp nhảy ra ngoài.

“Móa nó, đừng để tên này chạy!”

Hầu Tam cũng sững sờ, vội vàng đuổi theo.

Nhưng Long Thiếu Vân vừa chạy vừa gào to, đương nhiên là để bảo vệ phía trước nghe được động tĩnh.

“Cậu Long!”

Sau đó liền thấy Trường Mao mang theo một nhóm bảo vệ chạy tới…

Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 324: ÉP BỨC

“Tam gia, họ tới rồi!”

Đàn em lạnh lùng nhắc nhở.

“Không cần đối chọi với họ, mẹ nó, chúng ta rút trước!”

Hầu Tam nói xong liền dẫn mấy nữ sinh từ sau núi rời đi.

“Đuổi theo! Đuổi theo cho tao, giết chúng!”

Long Thiếu Vân tức giận hét lên.

Từ nhỏ tới lớn, đây thật sự là lần đầu tiên hắn chịu khuất nhục như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn bị người ta đối xử như vậy, Long Thiếu Vân đương nhiên không chịu nổi.

Đám người liền đuổi theo.

“Cậu Long, cậu không sao chứ?”

Quản gia lo lắng hỏi.

“Dm! Còn không sao nữa, ông xem nơi tốt ông chọn đi, sao lại để đám người Hầu Tam đuổi tới, tôi xém chút mất mạng!”

Quản gia năm sáu chục tuổi, trực tiếp cúi đầu nghe Long Thiếu Vân mắng.

Dưới cơn thẹn, nói: “Là tôi không tốt, là tôi không tốt, cậu Long!”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, rất nhiều người có mặt mũi đều ở đây, cậu Long, chúng ta quay về trước đi!”

Quản gia khuyên.

Long Thiếu Vân tức giận chỉnh lại cà vạt, sau đó đi về phía trước.

“Mọi người xem, đó chính là vị hôn thê của cậu Long – cô Tần Nhã đi?”

“Hề hề, nghe nói cô Tần Nhã cực kỳ có khí chất, lại còn vô cùng xinh đẹp, bây giờ nhìn thấy, quả thật không tầm thường!”

Hội trường lúc này có không ít doanh nhân nổi tiếng nhìn cả nhà Tần Nhã được người ta cung kính mời tới, bất giác thảo luận.

“Đúng rồi, mọi người nghe nói rồi chứ, cô Tần Nhã hình như có quan hệ không ít với cậu Trần, còn rất mờ ám, xém chút trở thành bạn gái của cậu Trần!”

“Cái gì mà xém chút chứ, tôi nghe người ta nói Tần Nhã đã là bạn gái của cậu Trần rồi, cũng đã mang thai con cậu Trần rồi! Đây đều không phải bí mật gì nữa!”

“A? Thật hay giả vậy? Còn có chuyện như vậy!”

“Đừng nói linh tinh, cẩn thận để người của cậu Long nghe thấy, tóm lại chuyện của cô Tần Nhã và cậu Trần, tôi cũng có nghe nói, dù sao cũng không rõ ràng, nhưng bây giờ, cô Tần Nhã rõ ràng là bạn gái của cậu Long!”

Đám người nhỏ giọng bàn tán.

Mà Tần Nhã thì sao, lần này tới đây ngoại trừ người nhà, Tần Nhã còn gọi cả bạn thân của mình đến.

Để đám Triệu Đồng Đồng đi cùng.

Mọi người nhỏ giọng thảo luận, Tần Nhã đương nhiên cũng nghe thấy.

Mặt bất giác đỏ ửng.

Nếu không phải trường hợp này không tiện, cô ta cũng muốn mắng những người miệng thối đó.

Mà những lời bàn tán cũng truyền vào tai Dương Ngọc.

Cô ta lập tức mặt mày càng tức giận.

Vốn dĩ cô ta suy nghĩ rất đẹp, hôm nay mình cũng là nhân vật chính.

Nhưng rất rõ ràng Tần Nhã vừa tới, nhân vật chính liền biến thành cô ta, Dương Ngọc liền không vui.

Bây giờ thì sao, lại nói Tần Nhã và Trần Lạc Thần cũng từng ở bên nhau, Dương Ngọc liền cảm thấy có chút không thoải mái.

Trong mắt mọi người đều cảm thấy Tần Nhã tốt hơn mình, xinh đẹp hơn mình.

Mà nữ sinh ưu tú hơn mình này lại có quan hệ tốt với bạn trai cũ của mình, càng là không thoải mái.

Dương Ngọc có chút phiền chán, vì vậy ánh mắt nhìn Tần Nhã cũng tràn đầy địch ý.

Lúc này, Long Thiếu Vân cũng quay lại.

Liếc mắt liền nhìn thấy Tần Nhã.

Trong lòng cũng có chút chán nản.

Nữ sinh này mình có theo đuổi thế nào cũng vậy, bây giờ đến chúc mừng sinh nhật mình, mặt mũi cũng vẫn lạnh lùng.

Lại thêm chịu một trận nhục nhã, bản thân liền phiền chán.

Long Thiếu Vân ngồi xuống.

“Cậu Long!”

Mấy người nhà họ Tần vội chào hỏi.

Long Thiếu Vân không lên tiếng, chỉ ngồi trên ghế chủ vị.

Dương Ngọc chanh chua nói: “Thiếu Vân, hôm nay là sinh nhật anh, nhưng tôi thấy vị hôn thê của anh hình như không vui lắm, hơn nữa anh biết vừa rồi mọi người nói gì sao?”

“Nói gì?”

“Mọi người đều nói, người Tần Nhã thích là Trần Lạc Thần, ở bên anh là do bị anh ép, anh chia tách cặp đôi người ta!” Dương Ngọc nói.

“Con khỉ! Ai mẹ nó nói đấy! Ông đây giết hắn!”

Long Thiếu Vân tức giận nói.

Lập tức vỗ bàn, dọa sợ đám người có mặt.

Cả hội trường đều không dám lên tiếng.

Đúng vậy, hôm nay nói là tới mừng sinh nhật Long Thiếu Vân, nhưng mọi người đều rõ ràng, còn không phải tới bàn tán anh ta sao.

Lúc này, Long Thiếu Vân lạnh lùng nhìn sang Tần Nhã, nói: “Tần Nhã, đến ngồi cạnh tôi! Tôi muốn để họ thấy, em là người phụ nữ của Long Thiếu Vân tôi, chính là của Long Thiếu Vân tôi!”

Mà Tần Nhã thì sao, lại cau mày.

Nghiêng đầu sang phía khác.

Hội trường có không ít người đều ôm tâm trạng xem náo nhiệt cười cười.

Rất rõ ràng, Tần Nhã đã đánh mặt cậu Long, không cho anh ta chút thể diện nào!

Long Thiếu Vân hôm nay vốn không vui, thêm thái độ Tần Nhã luôn lạnh như băng, trong lòng anh ta cũng luôn buồn bực.

Lại thêm lời vừa rồi của Dương Ngọc kích thích, cùng biểu cảm mọi người nhìn mình.

Long Thiếu Vân thật sự phẫn nộ.

“Tôi nói em tới đây, em không nghe thấy sao!”

Nói xong, anh ta đứng dậy kéo cánh tay Tần Nhã, hung hăng kéo tới cạnh mình.

“Anh làm gì vậy! Anh sao lại vậy!”

Đám người Triệu Đồng Đồng đều phẫn nộ nhìn Long Thiếu Vân.

Vốn còn cảm thấy Tần Nhã theo Trần Lạc Thần không có hi vọng.

Nếu vị cậu Long ở Yến Kinh này thật sự không tệ, thì ở cùng Tiểu Nhã cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ xem ra, cậu Long này thật sự là khốn khiếp hơn cả những tên khốn.

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi muốn cô ấy thế nào thì cô ấy phải thế ấy, tới đây! Ngồi cạnh tôi rót rượu cho tôi, Trần Lạc Thần rắm chó, trong mắt tôi hắn chỉ là cái rắm mà thôi!”

Long Thiếu Vân bá đạo giữ lấy cánh tay Tần Nhã.

Người nhà họ Tần nhìn thấy, dù mặt mày không vui, nhưng cũng không ai dám nói gì.

Dương Ngọc lại đầy đắc ý nhìn một màn trước mặt.

Tần Nhã ôm lấy cánh tay bị nắm đau của mình, vẫn là ngồi xuống.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, em mẹ nó có thể đừng mặt mày lạnh như tiền không, tôi muốn em cười, cười rót rượu cho tôi!”

Long Thiếu Vân lại nói.

Mọi người không rõ vì sao Long Thiếu Vân bỗng dưng cảm xúc mất khống chế, nhưng cũng hận chuyện còn chưa đủ to nhìn một màn trước mặt.

Tần Nhã thầm khổ sở trong lòng, vào giờ phút này, cô ta càng thêm buồn bực.

Nặn ra nụ cười nhàn nhạt, rót rượu cho Long Thiếu Vân.

“Tốt!”

Mọi người cùng hô lên.

Dương Ngọc cũng nhàn nhạt cười: “Ha ha, em dâu thật sự rất tốt, mọi người cũng thật là, đồn đãi gì chứ, nói cái gì mà em dâu thích tên Trần Lạc Thần đó, sao có thể, tôi thấy, người em dâu yêu là Thiếu Vân nhà chúng ta mới đúng, nếu không tin, Thiếu Vân, hai người hôn một cái, hahaha, đây là quà sinh nhật lớn nhất cho Thiếu Vân hôm nay rồi!”

“Đúng đúng đúng, hôn đi! Hôn đi!”

Mọi người nghe thấy lời của Dương Ngọc, bắt đầu vỗ tay hò hét.

Long Thiếu Vân muốn kẹp Tần Nhã, đương nhiên không đặt Tần Nhã vào mắt

Hừ!

“Hôn thì hôn!”

Nói rồi, Long Thiếu Vân cười lạnh muốn ôm Tần Nhã cường hôn.

Nhưng Tần Nhã vội tránh đi.

“Anh làm gì vậy? Anh bệnh à!”

Tần Nhã không nhịn nổi nữa, trực tiếp mắng.

“A? Tình huống gì đây?”

Mọi người kinh ngạc.

Dương Ngọc cũng làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.

“Em dâu vậy là không đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Thiếu Vân, em rõ ràng không cho nó chút mặt mũi nào, hừ, chẳng lẽ đã tới bước này rồi, trong lòng em vẫn toàn là Trần Lạc Thần?”

Dương Ngọc nói.

Mà cũng chính là câu này đã châm lên lửa giận của Long Thiếu Vân.

Long Thiếu Vân phẫn nộ trừng mắt Tần Nhã...





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 325: GÂY CHUYỆN

“Em dám tránh? Tôi kêu em ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi khiến nhà họ Tần em biến mất khỏi Kim Lăng!”

Long Thiếu Vân nổi bão, nắm lấy tóc Tần Nhã.

Kéo về phía mình.

“Buông tôi ra, anh là đồ điên! Thả tôi ra!”

“Bốp!”

Tần Nhã giãy giụa, bất giác, một bạt tai tát lên mặt Long Thiếu Vân.

“Đánh tôi? Em dám đánh tôi?”

Hai mắt Long Thiếu Vân như sắp phun máu.

Mọi người càng kinh ngạc há hốc miệng.

“Tiểu Nhã, cậu không sao chứ!”

Đám người Triệu Đồng Đồng, vội kéo Tần Nhã sang một bên, bảo vệ Tần Nhã.

“Tôi muốn em lập tức quỳ trước mặt tôi! Nếu không em sẽ hối hận!”

Long Thiếu Vân che mặt tức giận nói.

Mà người nhà họ Long lúc này cũng tới.

Dù sao thì tát cậu Long tương đương với tát vào mặt nhà họ Long ở Yến Kinh ngay trước mặt mọi người.

“Cậu Long, xin lỗi, là Tiểu Nhã không biết lễ phép, xin lỗi cậu Long!”

Tần Hướng Nam nắm chặt nắm đấm, cắn răng.

Dù sao thì một người cha khi nhìn thấy con gái mình bị người khác đối xử như vậy căn bản đều không thể chịu được.

Mà người nhà họ Tần thì sao, sợ chuyện xé to.

Chú ba Tần Nhã liền đi tới cười nói.

“Phịch!”

Trực tiếp bị Long Thiếu Vân đấm ngã xuống đất: “Cút cho tôi!”

“Chú ba!” Tần Nhã khóc.

Người nhà họ Tần cũng sợ hãi.

Trơ mắt nhìn Long Thiếu Vân chậm rãi đi về phía Tần Nhã.

“Bộp!”

Bỗng nhiên, một viên đá đập thẳng vào trán Long Thiếu Vân.

“A!”

Long Thiếu Vân đau đớn che trán hét lên.

“Ai?”

Long Thiếu Vân mắng mỏ.

Sau đó bộp một tiếng, trán lại bị đánh một cái.

Lúc này nhìn sang cửa phía ngoài hội trường.

Chỉ thấy mấy nam sinh đi tới, không biết đã vào hội trường từ lúc nào.

Nam sinh dẫn đầu trong số đó, tay cầm súng đồ chơi, đang nhắm vào Long Thiếu Vân.

“Hahaha, hai phát đều trúng!”

Nam sinh cười to, vứt súng đồ chơi sang một bên.

“Dm, lại là chúng mày? Có phải không muốn sống nữa không?”

Long Thiếu Vân vừa nhìn, không phải chính là mấy tên buổi sáng tới gây chuyện, sau đó lại bị mình đánh bỏ chạy sao?”

Không sai, người tới chính là mấy người Hoàng Hiên.

Lúc này, Hoàng Hiên hai tay đút túi, mấy người theo phía sau, đi về phía Long Thiếu Vân.

“Đúng vậy, bây giờ toàn thân tao khó chịu, muốn bị đánh!”

Hoàng Hiên cười lạnh nói.

“Người đâu, cho tôi...”

Long Thiếu Vân muốn gọi người đánh.

Lại bị quản gia cản lại: “Cậu Long bình tĩnh đừng nóng, xem xem họ rốt cuộc muốn làm gì!”

“Tao nói cho mày biết Long Thiếu Vân, nếu biết điều thì thả chị dâu tao ra, nếu không, mày xong đời rồi!”

Hoàng Hiên bỗng chỉ vào Tần Nhã.

“Cái gì!!!”

Toàn trường lúc này đều kinh ngạc.

“Má ơi, trên đầu cậu Long là đôi sừng xanh xanh!”

“Đúng vậy, nhà họ Long lần này thật sự là mất mặt!”

Đám người nhao nhao nói.

Mà Bạch Tiểu Phi đang bị thương lúc này liếc nhìn Hoàng Hiên, nhắc nhở anh ta gây chuyện thì gây chuyện nhưng cũng đừng tùy tiện đùa.

Thế này to chuyện rồi.

“Xem ra lời đồn đều là thật, người cậu Long muốn là đồ thừa của người ta?”

Mọi người láo nháo.

Tần Nhã thì sao, lại nhìn sang Hoàng Hiên: “Anh nói linh tinh gì đó, ai...ai là chị dâu anh!”

“Hề hề, dù sao thì tôi cũng không quản, hôm nay chúng tôi ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương!”

Hoàng Hiên nói.

Mà Long Thiếu Vân lại tức giận đến mặt xanh mét.

“Tôi hiểu rồi, chẳng trách đám người Hoàng Hiên buổi sáng tới gây chuyện, thì ra là có ý cướp hôn, hai cậu ấm ghen, Hoàng Hiên là em nuôi của cậu Trần!”

“Đúng vậy!”

Mọi người đều nghị luận.

“Hừ, các người thật to gan, chạy tới đây gây chuyện, có gan thì kêu Trần Lạc Thần tới, tại sao lại phái các người tới chứ? Kêu hắn tới đây, còn nữa, đừng tùy tiện gọi người khác là chị dâu!”

Dương Ngọc nói.

Không biết tại sao, nghe thấy Hoàng Hiên gọi Tần Nhã là chị dâu, trong lòng Dương Ngọc liền không thoải mái!

“Con mẹ nó, tôi thấy chúng nó chính là muốn tìm chết, ba lần bốn lượt gây chuyện ở tiệc sinh nhật của tôi, đánh chết chúng cho tôi!”

Long Thiếu Vân đỏ mắt hét lên.

Tất cả vệ sĩ nhà họ Long dẫn theo hôm nay đều vây tới.

Hơn trăm người.

Tình cảnh rất hoành tráng dọa sợ tất cả các doanh nhân nổi tiếng có mặt.

“Dm, nhiều người vậy à? Tao sợ quá, nhưng muốn ở Kim Lăng so người nhiều sao?”

Hoàng Hiên đút tay vào túi cười nói.

Sau đó húyt sáo một tiếng.

“Rầm rập!”

Chỉ thấy ngoài cửa bỗng xông vào một đám người.

Nửa chân núi sơn trang Ôn Tuyền đều là người, đều đang đi tới đây.

Nói ít cũng phải năm sáu trăm người, hơn nữa ai ấy đều là vệ sĩ nhà họ Trần cực kỳ có khí thế.

Bao vây toàn bộ hiện trường không một khe hở.

Mà sau lưng Hoàng Hiên lại như một đám rừng.

Long Thiếu Vân cũng bị tình cảnh này dọa sợ.

Dương Ngọc cũng ngậm miệng.

Đúng vậy, nếu chỉ xét những người này thì nhà họ Long quả thực không có chút lợi thế nào.

Họ, đều là người của Trần Lạc Thần.

Từ lúc nào mà Trần Lạc Thần đã trở nên thế này?

Dương Ngọc thầm nghĩ.

Mấy cấp cao nhà họ Long nhìn xung quanh, nuốt nước miếng.

“Cậu ba, tuyệt đối đừng kích động, họ chính là cố ý tới gây chuyện, nếu chúng ta ra tay trước, họ sẽ có cớ!”

Một vị cấp cao nhà họ Long nói với Long Thiếu Vân.

“Thiếu Vân, phải nhịn, tôi muốn xem xem họ có thể thế nào!”

Người khác cũng có chút cố kỵ.

“Lý tổng tới rồi!”

Chính vào lúc này, không biết ai nói một câu.

Liền nhìn thấy đám người tự động tránh ra.

Là Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng tới.

“Lý tổng, Triệu tổng!”

Vài thương nhân ở một bên nào còn có thể nhìn ra hình tượng, vội chào hỏi.

Mà nhà họ Long thì sao, nhìn thấy Lý Chấn Quốc.

Một người đàn ông trung niên đi tới.

“Ông Lý, đã lâu không gặp, hôm nay cậu Long của tôi tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang Ôn Tuyền, ông thế này là có ý gì?”

Rất rõ ràng, mấy cấp cao nhà họ Long đều biết Lý Chấn Quốc.

“Không có ý gì cả, nghe nói cậu Long mừng sinh nhật nên chúng tôi cũng tới tham dự náo nhiệt, cậu Long, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Lý Chấn Quốc cười nói.

“Nhiều vệ sĩ như vậy là chuyện gì, ông Lý?”

Một vị cấp cao nhà họ Long nói.

“Ông nói họ à, trước đó họ làm vệ sĩ ở phố thương nghiệp Kim Lăng, chỉ là nghe nói cậu Long muốn mừng sinh nhật ở sơn trang Ôn Tuyền quê cũ của chúng tôi nên đều rất kích động! Đều đến hết! Ông Long, ông quá mẫn cảm rồi đi!”

“Hơn nữa, chúng tôi tới chúc mừng, không mời chúng tôi vào uống một ly sao?”

Lý Chấn Quốc nói.

Long Thiếu Vân bụng đầy lửa giận.

Nhưng hắn ta không phải kẻ ngốc, không dám ra tay.

Chỉ là tức giận nghiêng đầu sang một bên.

“Đương nhiên, nhà họ Long chúng tôi vô cùng hiếu khách!”

Cấp cao nhà họ Long nhàn nhạt nói: “Ông Lý, mời!”

Sau đó, đám người Lý Chấn Quốc, Hoàng Hiên liền ngồi bàn bên cạnh Long Thiếu Vân.

Mà Long Thiếu Vân thì sao, đang buồn bực muốn uống ly rượu vang.

Bụp!

Một tiếng vang, liền cảm thấy má mình bị thứ gì đó chọi vào.

Ngẩng đầu nhìn, là Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi cầm đậu phộng chọi vào anh ta.

“Mẹ nó!”

Long Thiếu Vân hung ác trừng mắt Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi.

Nắm chặt nắm đấm.

Nuốt xuống cục tức này.

Bộp.

Lại một lần nữa, lúc này, một miếng thịt tái trực tiếp chọi lên mặt Long Thiếu Vân.

“Đậu xanh rau muống!”

Long Thiếu Vân trực tiếp đứng dậy.

“Thiếu Vân, đừng kích động!”

Lại bị cấp cao nhà họ Long ấn vai xuống...





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 326: NHẶT BÓNG

Đối diện với sự khiêu chiến rõ ràng từ phía đám người Hoàng Hiên, người nhà họ Long cũng chỉ dám giận mà không dám nói.

“Ông Lý, không cần như vậy đi? Còn mời ông Lý quản thúc thuộc hạ của mình một chút!”

Cấp cao nhà họ Long nói.

Lý Chấn Quốc mỉm cười: “Hiên, không được vô lễ!”

Hoàng Hiên lúc này mới chịu ngừng.

Lại nói tới Trần Lạc Thần.

Lại nói Trần Lạc Thần lúc này, đã tới sân golf cỡ lớn phía sau khách sạn.

Rõ ràng vẫn đang đợi người.

“Trực thăng đã tới chưa?” Trần Lạc Thần gọi điện thoại.

“Sẽ tới ngay cậu Trần!”

Thiên Long Địa Hổ nói.

Hôm nay, Trần Lạc Thần vốn không muốn tùy tiện dùng đội máy bay trực thăng, nhưng Lý Chấn Quốc khuyên, đối phó với nhà họ Long, vẫn nên hình thành lực uy chấn.

Vì vậy không thể quá khiêm tốn.

Được rồi, đã quyết định muốn đối chọi với nhà họ Long thì Trần Lạc Thần cũng không quản nhiều như vậy nữa.

Tranh thủ lúc này, Trần Lạc Thần cũng nhìn xung quanh sân bóng.

Mà trên sân bóng cũng có không ít người rải rác đang đánh golf.

“Mấy vị, thật ngại quá, sân bóng sắp dọn sân, mời các vị rời đi, thành thật xin lỗi.”

Lúc này, mấy nhân viên chia nhau đi tới cạnh người chơi thông báo.

“A? Tại sao? Chúng tôi vừa đánh được một lát!”

“Đúng vậy, sao các người có thể như vậy chứ? Chúng tôi còn mời khách đâu, số điện thoại của giám đốc các người là bao nhiêu? Tôi muốn gọi điện thoại cho giám đốc các người!”

“Đúng đó, chúng tôi trả nhiều tiền như vậy, ngay cả chút quyền lợi này cũng không có, không đi không đi, kiên quyết không đi!”

Rất nhiều khách lập tức bày tỏ ý kiến.

“Đúng vậy, chúng tôi không dễ gì mới được chơi cùng cô Dương Khả, kêu chúng tôi đi, sao có thể chứ!”

Một nữ sinh không cam lòng nói.

“Trần Siêu, Vương Tuyết, các cậu nói đúng không?”

“Ừ ừ, đúng, dù sao thì nhiều khách như vậy đều không đi, chúng ta tiếp tục chơi!”

Trần Siêu cũng nói.

Hàng này tổng cộng có ba bốn người, nam nam nữ nữ.

“Cô Dương Khả, chồng cô thật lợi hại, có thể dẫn chúng em tới nơi thế này! Em nằm mơ cũng muốn tới sân golf!”

Nữ sinh đó nói.

“Haha, chồng tôi hôm nay muốn theo một khách hàng quan trọng, họ đến đánh golf, tôi thấy chúng ta cũng không có chuyện gì liền cùng tới, đừng thấy lúc cấp hai, các em là học sinh của tôi, nhưng mấy năm nay, chúng ta luôn giữ liên lạc, tôi mời các em là xem các em như em trai em gái!”

Dương Khả nói.

Mà nhân viên ở một bên thấy khuyên không được liền quay về.

Dù sao họ cũng không nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc gì, chỉ là kêu sân bóng đừng có quá nhiều người, nhắc nhở dọn sân một chút mà thôi.

Nếu thật sự dọn nghiêm khắc, cũng sẽ không phái họ tới.

“Hừ, họ cuối cùng đi rồi, thật đáng ghét! Đúng rồi, Vương Tuyết, Trần Siêu, hai cậu sắp kết hôn rồi, đến lúc kết hôn, các cậu có thể chụp ảnh cưới ở đây cũng được, cậu xem nơi này, thật đẹp, tâm trạng tôi cũng trở nên tốt hơn!”

Một nữ sinh hưng phấn nói.

Vừa nói còn vừa lấy điện thoại chụp ảnh.

“Tôi chụp, hề hề, chụp chụp chụp!”

Nữ sinh đang chụp ảnh.

Bỗng kinh hô một tiếng.

“Đậu xanh!”

Sau đó nhìn ảnh chụp không nhúc nhích.

“Sao vậy Tiểu Lệ?”

Dương Khả và Vương Tuyết, Trần Siêu đều nhìn sang Tiểu Lệ.

Sau đó Tiểu Lệ kinh ngạc chỉ về phía nào đó nói: “Cô Dương Khả, Trần Siêu, Tuyết, mọi người mau nhìn đi, người đó...người đó sao giống Trần Lạc Thần vậy?”

“Trần Lạc Thần?”

Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn sang.

Quả nhiên.

Người đứng ở một góc sân golf, đang đút hai tay vào túi, chính là Trần Lạc Thần.

“Sao lại là anh ta? Anh ta sao lại ở đây chứ?”

Tiểu Tuyết nghi hoặc nói.

“Ai biết chứ, hừ, nghe nói cậu ta quen không ít người, chắc là ở đây...haha, nhặt bóng cho người ta đi?” Dương Khả bỗng nói.

“Phụt, tôi thấy cũng phải, lần trước lúc bạn học chúng ta hội họp, anh ta còn nói muốn lập nghiệp đâu, thật cười chết.”

Tiểu Lệ khinh thường nói.

Mấy người họ vào lần trước lúc Trần Lạc Thần quay về quê mừng sinh nhật đã gặp bạn cấp hai.

Hôm đó chính là sinh nhật Trần Siêu, sau đó Trần Lạc Thần mới biết, đối tượng từng mờ ám lúc cấp hai Vương Tuyết đã ở cùng Trần Siêu.

Do lúc đó không có tiếng nói chung, bản thân Trần Lạc Thần cũng vội mừng sinh nhật.

Liền không tiếp tục ở đó.

Mà sau khi Trần Lạc Thần đi thì sao, đám người Trần Siêu vốn nói yêu cầu du ngoạn khu du lịch suối nước nóng, nhưng đợi lúc ăn xong lái xe tới.

Tình hình sớm đã kết thúc, cũng không gặp gì cả.

Mà cũng chính lúc đó.

Dương Khả liền nói, nơi này có là gì, đợi sau này chồng cô ta lại tiếp khách, thì có thể dẫn họ tới sân golf năm sao chơi.

Vậy nên mới có một màn bây giờ.

“Vậy cô Dương Khả, chúng ta có đi gặp anh ta không?”

Tiểu Lệ hỏi.

“Tại sao không gặp chứ? Ha hả, mọi người mau nhìn, thật sự là nhặt bóng cho người ta đâu!”

Dương Khả bỗng che miệng cười chỉ.

“Đằng đó, không nhìn thấy à, giúp chúng tôi nhặt bóng một chút!”

Vừa rồi, Trần Lạc Thần vừa gọi điện thoại xong, một quả bóng lăn tới cạnh anh.

Cũng không còn ai nữa, một người phụ nữ học đánh bóng, lại đánh lệch.

Sau đó một người đàn ông liền chỉ vào Trần Lạc Thần kêu anh nhặt bóng.

Cũng không phải chuyện gì to tát, Trần Lạc Thần đi tới nhặt bóng.

“Thật là, nhân viên kiểu gì vậy!”

Người đàn ông đó lườm Trần Lạc Thần nói.

“Ai ya, anh yêu à, đừng hung dữ với cậu này như vậy mà! Đừng dọa người ta!”

“Loại người này, em phải thường xuyên sai bảo, nếu không thường sai bảo mắng mỏ, cậu ta ngược lại cả ngày lười biếng!”

Trần Lạc Thần nghe vậy chỉ lắc đầu cười khổ một tiếng.

Đương nhiên cũng không tranh cãi với họ.

Sau đó đang chuẩn bị quay về đứng, yên lặng một lát.

“Hahaha, Trần Lạc Thần, thật khéo nha!”

Chính vào lúc này, đám người Tiểu Lệ đi tới.

Một màn Trần Lạc Thần nhặt bóng cho người ta vừa rồi vừa khéo bị họ nhìn thấy hết, hơn nữa còn vì nhặt chậm mà bị mắng.

Hahaha.

Vốn còn cho rằng Trần Lạc Thần thật sự lăn lộn lợi hại hơn đâu.

Cho nên, mọi người đều rất vui vẻ.

“Hử? Sao lại là các người?”

Trần Lạc Thần có chút ngạc nhiên.

Không phải chính là bạn cấp hai của mình sao.

Ngay cả đối tượng mờ ám cũ Vương Tuyết cũng có mặt.

“Sao nào? Sợ chúng tôi nhìn thấy à? Tôi biết, chém gió nói mình lập nghiệp, kết quả thì sao, đây chính là lập nghiệp của cậu à? Ha hả, nhặt bóng cho người ta!”

Dương Khả chanh chua nói.

Mà Vương Tuyết lại nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu.

Người không có tiền đồ gì, quả nhiên mãi vẫn là người không có tiền đồ!

“Tiểu Khả, thì ra mọi người ở đây à, anh đang tìm các em đấy!”

Lúc này, một người đàn ông trẻ mặc tây trang đi tới, nói với Dương Khả.

“Sao vậy ông xã?”

“À, là thế này, phía anh thiếu một người nhặt bóng, em giúp anh đến quầy tiếp tân hỏi xem, họ làm thế nào vậy?”

Người đàn ông trẻ mặc tây trang nói.

“A? Thiếu người nhặt bóng? Haha, ông xã, anh tìm đúng người rồi, không phải đây sao, một học sinh nghèo mạt của em trước đây bây giờ đang nhặt bóng cho người ta ở đây, cứ để cậu ta đi đi...”

“Cậu ta?”

Người đàn ông trẻ gật đầu: “Được, cậu đi theo tôi đi!”

Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngại quá, tôi không có thời gian...”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 327: ĐỘI TRỰC THĂNG

Nói xong, Trần Lạc Thần cười khổ đi sang một bên.

Đúng vậy, những bạn học trước đây quá hiểu lầm mình.

Đương nhiên, Trần Lạc Thần cũng không cần tiến hành giải thích gì với họ.

“Người này có thái độ gì vậy?”

Chồng Dương Khả bất mãn nói.

“Hừ, không cần để ý cậu ta, chỉ một tên nghèo mạt mà thôi!”

Dương Khả cũng tức giận nói.

Mà chính vào lúc này, không biết ai nói một câu: “Đậu xanh, thật nhiều trực thăng?”

“A? Ở đâu vậy?”

“Trời ạ, thật à, nhiêu đây đủ ba mươi sáu chiếc đi, còn xếp thành hình!”

Nhất thời, toàn trường kinh ngạc.

Mặc dù đa số người tới đây đều là doanh nhân thành đạt.

Nhưng cũng không ít người trẻ, thấy tình thế như vậy, đương nhiên phải kinh ngạc rồi.

Ngay cả lực chú ý của đám người Dương Khả cũng đều bị trực thăng thu hút.

“Ông xã, cái này nhìn không giống trực thăng quân dụng ?”

Dương Khả kinh ngạc nói.

Về phần Vương Tuyết, Trần Siêu thì đã ngây ra rồi.

“Đương nhiên không phải, cái này nhìn giống trực thăng dân dụng, nhưng tuyệt đối có chất lượng quân dụng, ở nước H chúng ta, có thể bày ra trận thế thế này dường như không có bao nhiêu người?”

Rõ ràng chồng Dương Khả gặp nhiều biết rộng, nhàn nhạt nói.

“Vậy...vậy sẽ là ai, đậu xanh, trận thế lớn như vậy, nhất định là cấp bậc giàu hàng đầu đi?”

Tiểu Lệ hưng phấn nhảy cẫng.

Còn lấy điện thoại ra chụp hình tanh tách.

Hôm nay thật sự quá hưng phấn.

“Ông xã, ông xã, anh mau nhìn kìa, những chiếc trực thăng này hình như muốn đáp xuống sân bóng!”

Bên cạnh, người phụ nữ vừa đánh lệch bóng đó cũng vui vẻ nói.

“Không sai, chẳng trách, vừa nãy có nhân viên tới dọn sân, xem ra, đây nhất định là vị đại gia nào đó đến! May mắn chúng ta không đi, có vinh hạnh kiến thức đại gia một chút!”

Người đàn ông đó cũng mặt đầy chấn động nói.

Quả thực, họ cũng có tiền, nhưng có tiền đến bước này thì căn bản không có khả năng!

“Không biết anh có biết vị này không, là vị đại gia nào tới?”

Thấy cặp đôi bên cạnh bàn tán kịch liệt, lại thấy người ta ăn mặc sang chảnh, vừa nhìn là biết bất phàm.

Chồng Dương Khả cười sáp tới hỏi.

Đám người Dương Khả cũng đi tới.

“Thật sự đoán không ra, haha!”

Người đàn ông cười cười.

Thế là chồng Dương Khả liền theo người ta nói chuyện nhà giàu có tiếng ở nước H, cứ vậy bắt chuyện.

Khiến đám người Trần Siêu vô cùng kính phục.

Đây chính là xã giao giữa những người thành công, những chuyện đơn giản cũng có thể làm thành đề tài câu chuyện.

Tóm lại, chính là sức mạnh của mối quan hệ.

Nếu mình không thân với cô Dương Khả thì sao có thể có cơ hội đến nơi cao cấp thế này chứ.

Cả Tiểu Lệ cũng tràn đầy kiêu ngạo.

Mà máy bay trực thăng quả nhiên đã xếp thành đội hình đáp xuống sân golf.

Thoáng chốc khiến bầu không khí toàn sân bóng bùng nổ.

Ngay cả người vốn ở trong khách sạn cũng ào ào chạy ra vây xem.

“Mau nhìn! Trên máy bay có người xuống!”

Thiên Long Địa Hổ dẫn đội vệ sĩ từ trên máy bay bước xuống.

“Đẹp trai quá, thật đẹp trai quá!”

Tiểu Lệ hưng phấn nói.

Mà Vương Tuyết thì sao, con ngươi cô ta bất giác nhảy nhót.

Rõ ràng cũng bị vẻ đẹp trai đó làm si mê.

Hàng người Thiên Long Địa Hổ, không để ý tới người bên cạnh, đeo kính đen đi thẳng về phía Trần Lạc Thần.

“Chuyện này...”

Đám người Dương Khả khẽ sững sờ.

“Cậu Trần!!!”

Hàng người Thiên Long Địa Hổ gọi.

“Ừ, các người tới rồi à!”

Trần Lạc Thần khẽ gật đầu.

“Cậu...cậu Trần?”

Chính giọng nói này đã khiến Dương Khả Tiểu Lệ đều kinh ngạc.

Chuyện gì đây?

Đám người này sao lại gọi Trần Lạc Thần là cậu Trần chứ?

Còn nữa, những chiếc máy bay trực thăng này là đến đón Trần Lạc Thần?

Mọi người không chỉ cảm thấy mặt đau, đặc biệt là Dương Khả, Tiểu Lệ, Vương Tuyết, trong lòng càng như bị nhéo một cái đau đớn khó chịu.

Phải biết họ khinh thường Trần Lạc Thần biết bao.

Mà người như vậy lại có hào quang như thế!

“Không thể nào, không thể nào! Sao có thể!”

Tiểu Lệ nói.

Mà Trần Lạc Thần thì sao, cũng không nhìn họ, chuẩn bị bước đi.

“Trần Lạc Thần!”

Tiểu Lệ bỗng gọi.

“Hử?”

Trần Lạc Thần nghiêng đầu sang.

“Anh...anh anh, máy bay trực thăng là tới đón anh?”

Tiểu Lệ căng thẳng nói.

“Ừ!”

Trần Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu, nhìn Vương Tuyết và Dương Khả bên cạnh, không nói gì.

Sau đó một tay đút túi, dưới sự cung kính của mọi người, bước lên trực thăng.

Về phần đôi nam nữ trẻ kia càng là bị dọa ngốc rồi.

Trời ạ, họ vừa rồi đã làm gì, lại muốn một vị đại gia nhặt bóng cho họ, trời ạ!

Biểu cảm những người này Trần Lạc Thần đã lười xem.

Về phần có tỏ vẻ lợi hại hay không, Trần Lạc Thần cũng không giống như trước đây cảm thấy khó xử nữa.

Máy bay trực thăng khởi động, trực tiếp rời khỏi hiện trường trong ánh mắt phức tạp của Vương Tuyết và Dương Khả.

Lại nói tới tiệc sinh nhật của Long Thiếu Vân.

Do vừa rồi Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi gây chuyện đã khiến trong lòng Long Thiếu Vân tích tụ một bụng lửa giận.

Lại thêm chuyện của Hầu Tam trước đó.

Khiến Long Thiếu Vân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện hôm nay không đúng.

Vì người của Trần Lạc Thần rõ ràng chính là muốn tới gây chuyện, nhưng sao Trần Lạc Thần còn chưa tới.

“Tôi cảm thấy, hôm nay cậu Trần chính là tới để cướp hôn, anh ấy nhất định tới cướp cô Tần Nhã!”

“Đúng vậy, cô Tần Nhã xinh đẹp như vậy, lại thêm Trần thị và nhà họ Long trước đó từng có ân oán rất lớn, cũng khó trách cậu Trần gây khó dễ như thế!”

Mọi người bàn tán.

“Anh Thiếu Vân, chuyện này...làm sao đây?”

Lúc này, Ngụy Mộng Kiều cũng đi tới.

Dù sao thì người có lỗi với Trần Lạc Thần, ngoại trừ Long Thiếu Vân.

Thì chính là Ngụy Mộng Kiều.

Cho nên nhìn thấy tình cảnh này, cô ta cũng có chút sợ hãi.

Vì Trần Lạc Thần vốn dĩ đối với mình cũng không tệ, vì mặt mũi của mình mà đã đến tham dự tụ hội.

Trong lòng cô ta quả thực có hổ thẹn.

Nhưng không có cách nào, ai kêu Trần Lạc Thần lại không có uy thế của nhà họ Long chứ, mình đương nhiên phải giúp anh Thiếu Vân rồi.

Thấy tình hình rất ngượng ngùng, mọi người đều không dám lên tiếng.

Vị cấp cao của nhà họ Long tên của Long Kim Nam bước ra nói chuyện.

“Các vị, hôm nay là sinh nhật của cậu Long, bây giờ, ngay cả ông Lý cũng tới chúc mừng, đây vốn là một chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ, nhưng tôi vẫn còn một chuyện vui muốn chia sẻ với mọi người, đó chính là nhà họ Long chúng tôi chính thức tuyên bố, thu mua sơn trang Ôn Tuyền, làm điểm căn cứ cho hạng mục đầu tư ở Kim Lăng của chúng tôi, mà nhà họ Long chúng tôi thì sao, cũng thể hiện với mọi người một chút, nhà họ Long tiếp đây muốn tiến hành bố cục thương nghiệp ở Kim Lăng!”

Long Kim Nam nhàn nhạt liếc nhìn Lý Chấn Quốc, tiếp tục nói.

“Cái gì!”

Mọi người đều rõ ràng, xem ra nhà họ Long chính thức báo mối thù năm đó bị cô cả Trần Bạch Lan đuổi ra khỏi Kim Lăng như một con chó rồi.

Mà Long Kim Nam dám nói ra những lời này trong tình huống này, chắc chắn có tự tin của nhà họ.

Là gì chứ?

Chính vào lúc mọi người tò mò.

Long Kim Nam vỗ tay.

Sau đó liền thấy nơi nào đó ở sơn trang Ôn Tuyền bỗng vang lên tiếng ong ong.

Tiếp đó liền nhìn thấy sáu chiếc trực thăng bay lên bầu trời sơn trang Kim Lăng.

Dưới trực thăng treo băng vải đỏ các hạng mục nhà họ Long quản lý

Giống như sáu con rồng đỏ bay lên trời.

“Cái gì! Đội bay Phi Long của nhà họ Long cũng được phái tới? Má ơi, chẳng trách, đây là đội bay ông cụ nhà họ Long dùng, bình thường rất ít khi sử dụng, chỉ khi có hoạt động lớn ông cụ nhà họ Long mới điều động sáu chiếc trực thăng này! Mỗi chiếc đều giá trị liên thành.”

“Chẳng trách! Chẳng trách, nhà họ Long lại có tự tin như vậy...”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 328: ĐẢO NGƯỢC

“Wow, wow!”

Ngụy Mộng Kiều vốn dĩ vẫn còn lo lắng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng sáu chiếc máy bay trực thăng cùng lúc kéo dải đỏ lên không trung.

Lập tức sững sờ.

Nhìn biểu cảm của mọi người, người nhà họ Long cũng xem như vãn hồi lại được một chút mặt mũi.

Long Kim Nam cũng mỉm cười.

Nhưng rất nhanh, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là.

Sáu chiếc trực thăng với khí thế phi phàm, sau khi bay lên trong một khoảng thời gian ngắn, dải đỏ vẫn chưa kịp bung ra.

Đã bắt đầu đáp xuống.

“A? Chuyện gì vậy?”

Có người kinh ngạc hỏi.

“Mẹ nó! Mọi người mau nhìn đi!”

Có người lại lớn tiếng hét lên một tiếng, chỉ về một phía trên không trung.

Sau đó vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cách đó không xa đen ngòm.

Đang đi về phía sơn trang Ôn Tuyền.

Nếu như không nhầm chính là 36 chiếc trực thăng mà Trần Lạc Thần mang theo.

Hơn nữa mỗi chiếc đều sang trọng hơn 6 chiếc trực thăng của nhà họ Long.

Đây là 36 chiếc trực thăng đó.

“Chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người đều đứng lên, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tin được.

Cũng chả trách sáu chiếc trực thăng vừa mới bay lên đã trực tiếp hạ cánh.

Long Kim Nam cũng nghi hoặc nhìn, khuôn mặt Long Thiếu Vân càng trở nên tái nhợt.

Chứ đừng nói đến Dương Ngọc.

Sau một loạt tiếng hét “mẹ nó”, cũng đứng dậy.

Dù sao, nhà họ Long ở Yên Kinh cũng là một gia tộc lớn.

Tiền tài và quyền lực vô cùng mạnh.

Vì vậy mới dùng 6 chiếc trực thăng xa hoa.

Vẫn là dùng để thể hiện sự phô trương và lãng phí.

Dương Ngọc cô ta cũng may mắn lắm mới được làm một lần.

Dù sao loại trực thăng này của nhà họ Long, giá của một chiếc trực thăng bình thường ở trong thành phố sao có thể so sánh được chứ.

Nhưng không ngờ, còn có điều khủng khiếp hơn.

“Là ai?”

Trong lòng mọi người đều chấn động.

Chỉ có một mình Tần Nhã, lúc này đôi mắt đã ươn ướt.

Cô ta biết, nhất định là anh, Trần Lạc Thần đến rồi.

Mà một trong số những chiếc trực thăng kia đã hạ cánh ở cửa lối vào hội trường.

Cửa máy bay mở ra, Trần Lạc Thần từ trên máy bay chậm rãi đi xuống.

Mà người cùng đi xuống còn có Thiên Long Địa Hổ, đương nhiên, và Hầu Tam.

“Cậu Trần!!!”

Có người không kiềm chế được mà hét lên: “Là cậu Trần, trời ơi!”

Trần Lạc Thần khẽ cười, vốn dĩ ở cửa vẫn có mấy vệ sĩ của nhà họ Long, đang đứng đối diện với người của Trần Lạc Thần.

Nhưng Trần Lạc Thần vừa đến, nhóm người này theo bản năng tự động rời đi.

“Cậu Trần!”

“Cậu Trần!”

Rất nhiều thương nhân giàu có đứng lên và gọi.

“Trần Lạc Thần!”

Còn Tần Nhã, cũng khẽ gọi một tiếng.

Tần Nhã ở đây, Trần Lạc Thần cũng có chút bất ngờ.

Vốn dĩ hôm nay anh chỉ muốn đến để gây phiền phức cho Long Thiếu Vân.

Không ngờ Tần Nhã cũng ở đây.

“Ừ!”

Trần Lạc Thần khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi qua.

Cả hội trường cũng lập tức yên lặng.

Hôm nay, thực lực của Trần Lạc Thần xem như là đã được thể hiện một cách triệt để.

Quả thật là quá mạnh rồi.

“Cậu Long, nhường một chút, tôi có lời muốn nói!”

Vốn dĩ, Long Thiếu Vân đang ngồi ở vị trí trung tâm của hội trường.

Mà Trần Lạc Thần đi đến, vỗ vai Long Thiếu Vân, sau đó trực tiếp kêu anh ta đứng ở bên cạnh.

Long Thiếu Vân tức giận trừng mắt.

Long Thiếu Vân anh ta từ lúc nào lại bị đối xử như vậy.

Còn ở trước mặt mọi người kêu anh ta đứng sang bên cạnh, rõ ràng là đang làm nhục anh ta mà.

Nhưng Long Kim Nam nắm lấy cánh tay của Long Thiếu Vân, vẫn kéo Long Thiếu Vân đến bên cạnh.

Cảnh tượng trước mắt đã rất rõ ràng, ít nhất bây giờ, mấy người nhà họ Long bọn họ căn bản không đấu lại mấy người cậu Trần.

Còn Trần Lạc Thần cũng liếc nhìn Ngụy Mộng Kiều khuôn mặt đã tái nhợt ở bên cạnh, khẽ cười nói:

“Các vị, hôm nay là sinh nhật của cậu Long, tôi đến đây không có chuyện gì khác, chỉ là muốn tặng cậu Long mấy món quà sinh nhật! Đương nhiên, cũng tặng cho người đang có hiểu nhầm rất lớn với tôi ở đây, chính là người nhà họ Âu Dương!”

“Hả? Quà sinh nhật gì?” Tất cả mọi người nghi hoặc.

Mà ngồi ở bên cạnh chính là người của nhà họ Âu Dương, bao gồm cả Âu Dương Như.

Lúc này Âu Dương Như có chút thù địch nhìn Trần Lạc Thần, nhưng người nhà Âu Dương từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Nhà họ Trần kiếm chuyện, không phải là sân nhà nhà Âu Dương bọn họ.

“Lúc trước tôi cùng cô chủ nhà Âu Dương có chút hiểu nhầm, tôi tin là có người đã từng nghe qua, cũng có rất nhiều người muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ sẽ để cho mọi người xem!”

Trần Lạc Thần cười nói.

Mà màn hình lớn ở hội trường đã bị người của Trần Lạc Thần điều khiển.

Sau đó xuất hiện một đoạn video.

Bối cảnh là vào một buổi tối, một chiếc xe dừng trên cầu bắc qua sông Hộ Thành.

Long Thiếu Vân và Ngụy Mộng Kiều đứng ở đầu cầu.

Không lâu sau, một chiếc xe đi đến, chính là ông chủ của thời báo Kim Lăng.

“Mộng Kiều, chuyện của chị họ cô, Âu Dương Như cứ giao cho tôi, tôi phụ trách để Âu Dương Như và Trần Lạc Thần ở cùng nhau để tạo cơ hội cho Trần Lạc Thần và Âu Dương Như một mình ở trong phòng, ông Lưu, việc để lộ chuyện này ra ngoài giao cho ông! Còn về những thứ khác, hai người không phải quan tâm, tôi tự có sắp xếp! Đảm bảo khiến Trần Lạc Thần có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.”

“Không vấn đề! Cậu Long!”

“.…”

Tiếp theo, mấy người nói đến những chuyện khác.

Âu Dương Như và người nhà Âu Dương lúc này đều vô cùng tức giận, đứng dậy.

Còn Âu Dương Như lạnh lùng nhìn em họ của mình Ngụy Mộng Kiều.

Lúc này Ngụy Mộng Kiều đã đỏ mặt tía tai.

Khuôn mặt Long Thiếu Vân cũng trắng bệch.

Chuyện này bí mật như vậy, sao Trần Lạc Thần có thể tìm người để quay lại video chứ?

Sao có thể?

Long Thiếu Vân lập tức quay ra nhìn, mới nhìn thấy trong đám người đi đến cùng với Trần Lạc Thần, lại có ông Lưu.

“Lưu Tùng Đào, ông!”

“Ông cái gì mà ông? Cái đồ gia súc nhà anh, sớm đã nhìn ra anh không phải là người tốt rồi!”

Ông Lưu cười khẩy.

Ông ta cũng xem như là một người thông minh, đương nhiên phải chuẩn bị trước rồi, chứ đừng nói đến hợp tác cùng với loại người như Long Thiếu Vân.

“Long Kim Nam, Long Thiếu Vân, Ngụy Mộng Kiều, việc hại Như nhà chúng tôi suýt nữa bị làm nhục, nhà Âu Dương chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, cậu Trần, hiểu lầm lúc trước, thực sự xin lỗi! Chúng tôi cáo từ!”

Người nhà Âu Dương trực tiếp đứng dậy, tức giận rời đi.

Âu Dương Như cũng bị đưa đi.

“Mẹ nó, cậu Long thật tiểu nhân mà!”

Một nhóm thương nhân, và nhân vật nổi tiếng cũng nói.

“Tôi thấy anh đang muốn tìm cái chết đây mà!”

Long Thiếu Vân lập tức nổi giận, không kiềm chế được mà lao về phía Trần Lạc Thần.

Ầm!

Một bóng người lóe lên, Long Thiếu Vân trực tiếp bị Thiên Long đá bay.

Suýt nữa thì bị nôn ra máu.

“Đúng rồi, tôi vẫn còn một món quà nữa, cũng là muốn cho những thương nhân ở đây xem!”

Trần Lạc Thần cười.

Sau đó video được chiếu đến đoạn khác.

Đoạn này, rõ ràng là có người nằm bò trên cửa sổ vào ban đêm để chụp trộm.

Bên trong video là một số cảnh tượng không thích hợp.

Sau đó, một thương nhân ở hội trường lập tức nổi giận.

Nhìn cô vợ xinh đẹp ở bên cạnh, lập tức tát một cái.

“Đúng là xấu hổ!”

Còn là cái gì thì không cần phải nói nữa.

Tóm lại những chuyện kinh tởm mà Long Thiếu Vân đã làm hôm nay đã hoàn toàn bị bại lộ.

Ngay cả sắc mặt của Long Kim Nam và người đứng đầu nhà họ Long cũng hết xanh lại đỏ.

Tất cả mặt mũi hôm nay đều bị vứt đi rồi.

Thể diện của nhà họ Long, cũng hoàn toàn bị Long Thiếu Vân làm mất rồi.

“Hôm nay tôi chết cũng phải bắt nhà họ Long mấy người cho tôi một lời giải thích!”

Vị thương nhân kia tức giận hét lớn.

Những vị thương nhân khác cũng bị ảnh hưởng, có chút oán hận nhìn Long Thiếu Vân.

“Chú Nam, cứu cháu, cháu bị người ta gài bẫy, bị người ta gài bẫy!”

Long Thiếu Vân sợ hãi hét lên.

“Thiếu Vân, chú vẫn nghĩ cháu là người thông minh nhất trong ba cậu chủ nhà họ Long, không ngờ, cháu làm chú quá thất vọng rồi, chuyện này, chú sẽ trình với lão gia!”

Khóe miệng Long Kim Nam giật giật nói.

“Haha, đúng rồi, còn có nhà họ Long mấy người, sẽ cho các người xem một video, cái này rất nóng, để ông cụ Long nhà mấy người xem được nói không chừng sẽ càng cao hứng!”

Lần này người nói là Hầu Tam.

Sau khi nói xong.

Đoạn video lại tiếp tục.

“Ông nội, cháu là đồ cầm thú!”

“Ông nội, cháu là đồ cầm thú!”

“.…”

Long Thiếu Vân ở trong đoạn video vừa cúi lạy vừa gọi ông nội.

Sắc mặt của Long Kim Nam đột nhiên trở nên tái nhợt.

“Mày…mày…mày….”

Chỉ vào Long Thiếu Vân, ngón tay run rẩy.





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 329: THỈNH CẦU CỦA TẦN NHÃ

Còn Dương Ngọc, cũng không ngờ chuyện lại thành như vậy.

Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này để thể hiện.

Cho dù Trần Lạc Thần không đến cô ta cũng có thể thể hiện.

Không ngờ bây giờ, toàn bộ đều ở thế đảo ngược.

“Hừ, Long Thiếu Vân, anh đã có thể làm ra những chuyện này thật sự khiến nhà họ Long mất mặt mà!”

Dương Ngọc khinh thường nói.

“Chát!”

Không ngờ, Long Thiếu Vân tức đến đỏ mắt bước lên tát vào mặt Dương Ngọc một cái.

Dương Ngọc bị đánh ngã xuống bàn.

“Con đàn bà đê tiện này, cái miệng này của mình vẫn luôn nói linh tinh, tao nhịn mày rất lâu rồi, mày nghĩ mày là ai, mà dám dạy dỗ tao, nói cho mày biết, tao nhận mày là chị dâu của tao, thì mày chính là chị dâu của tao, tao không nhận mày, thì mày chính là một con chó của nhà họ Long tao!”

Khéo miệng Dương Ngọc rỉ máu.

“Cậu…cậu dám đánh tôi?”

Dương Ngọc che mặt nói.

Còn Long Kim Nam, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nói gì.

Gia thế của nhà họ Long rất lớn, nhưng đồng thời, đã là gia tộc lớn, lại còn có 3 con trai, trong gia tộc, việc phân chia quyền lực trong chắc chắn vô cùng phức tạp.

Còn Long Kim Nam, lại không thuộc về bất kỳ phe phái nào của ba cậu chủ nhà họ Long.

Đúng lúc lần này gia tộc phái đến để chủ trì một số chuyện, nhìn thấy Long Thiếu Vân như vậy, mặc dù trong lòng Long Kim Nam rất tức giận, nhưng phần nhiều là vì Long Thiếu Vân đã làm mất mặt nhà họ Long.

Mà nếu như từ bây giờ Long Thiếu Vân thất sủng, thì Long Kim Nam lại có chút hi vọng.

Còn về Dương Ngọc, không liên quan gì đến ông ta.

Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Anh đã không còn một chút tình cảm gì với Dương Ngọc nữa rồi, bây giờ đối với cô ta cũng không còn bất kỳ sự tự trách nào nữa, không nhất thiết phải cảm thấy áy này với người phụ nữ này.

Nhiều hơn là hi vọng cô ta đừng tiến vào thế giới của mình nữa, cứ như trước là tốt rồi.

Nhưng, bát cơm hào môn này rất khó bưng.

“Được rồi, ăn cơm của nhà họ Long, dùng đồ của nhà họ Long chúng tôi, cái đồ đê tiện nhà cô nếu như nghe lời tôi, sao có chuyện như bây giờ chứ, tất cả mọi chuyện đều trách cô!”

Dương Ngọc lại giật giật khóe miệng.

Không có ai giúp mình, chỉ có em gái của mình đang sợ hãi đứng ở bên cạnh.

Dương Ngọc che mặt nhìn Trần Lạc Thần.

Còn Trần Lạc Thần, đương nhiên cũng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Được! Tôi hiểu rồi!

Dương Ngọc hung dữ gật đầu.

Sau đó trực tiếp bật khóc chạy đi.

“Choảng!”

Mà lúc này, một chai rượu đập thẳng vào đầu của Long Thiếu Vân.

Đương nhiên là thương nhân kia, xông lên liều mạng với Long Thiếu Vân.

Trần Lạc Thần và Lý Chấn Quốc nhìn nhau cười.

Khẽ lắc đầu, đám người Trần Lạc Thần chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.

“Trần Lạc Thần! Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cậu!”

Lúc này Tần Nhã đi về phía Trần Lạc Thần.

“Cảm ơn tôi, cảm ơn tôi cái gì?” Trần Lạc Thần khẽ cười nói.

“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi!”

“Cô hiểu nhầm rồi, hôm nay tôi không hề giúp đỡ cô, tôi chỉ muốn thanh minh cho bản thân mình thôi!”

Trần Lạc Thần cười.

Sau đó, dẫn mọi người rời đi.

Trần Lạc Thần hiểu rất rõ, với nhà họ Long cũng chỉ là vừa bắt đầu.

Lý Chấn Quốc cũng kể cho anh nghe ân oán trước kia với nhà họ Long.

Còn bây giờ, chị gái không ở đây, nhà họ Long chắc chắn muốn báo mối thù năm đó.

Mua lại sơn trang Ôn Tuyền, còn có những chuyện mà Long Thiếu Vân đã hại mình chính là một tín hiệu.

Mà mục đích hôm nay anh đến chủ yếu là để răn đe bọn họ.

Để bọn họ biết, cắm cờ ở đây, ước lượng một chút phân lượng của mình.

Mục đích đã đạt được, Trần Lạc Thần lập tức rời đi.

Lần này Trần Lạc Thần ngồi xe trở về.

Trên đường, vẫn luôn có một chiếc xe đi theo Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần nhìn qua gương chiếu hậu, cũng biết là ai.

Nhưng lại không để ý.

Khi đến cửa khách sạn, lúc Trần Lạc Thần đang định đi vào.

Cô gái kia cũng đuổi kịp.

“Trần Lạc Thần! Anh thật sự không quan tâm đến tôi sao?”

Người phụ nữ này chính là Tần Nhã.

“Không nhất thiết phải liên lạc nữa, Long Thiếu Vân kia có lẽ cũng không quấn lấy cô nữa, như vậy rất tốt!”

Trần Lạc Thần nói.

“Lẽ nào chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?”

Tần Nhã hỏi.

Trần Lạc Thần như vậy, khiến cô ta cảm thấy không cam tâm, ngày càng không cam tâm.

Trần Lạc Thần hơi dừng lại, không nói gì, quay người muốn rời đi.

Thực ra trong lòng Trần Lạc Thần cũng rất không vui.

Dù sao Tần Nhã thực sự rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt.

Nhưng chính vì như vậy, Trần Lạc Thần mới phải kiên định một chút.

Không thể vâng vâng dạ dạ giống như trước kia nữa.

“Đồ khốn, anh đứng lại!”

Triệu Đồng Đồng thở hổn hển chạy đến trước mặt Trần Lạc Thần.

"Trần Lạc Thần, anh cũng đúng là chả ra gì, sao lại đối xử với tiểu Nhã như vậy, anh có biết không, bình thường lúc nào tiểu Nhã cũng nhắc đến anh, lần này anh xảy ra chuyện, tiểu Nhã hiểu lầm anh, nhưng anh có biết tiểu Nhã đau lòng đến mức nào không, cho dù là đau lòng, tiểu Nhã vẫn đi tìm Âu Dương Như, hi vọng Âu Dương Như có thể tha thứ cho anh, đừng truy cứu chuyện này nữa. Cho dù nhà Âu Dương không đồng ý, nhưng anh cũng không thể đối xử với tiểu Nhã như vậy!”

Triệu Đồng Đồng nói.

Quả thật, ngày Trần Lạc Thần xảy ra chuyện, Tần Nhã quả thật có đi tìm Âu Dương Như, nhưng nhà Âu Dương sao có thể tùy tiện không truy cứu chuyện này nữa chứ?

“Còn có, anh có biết bây giờ trong thành phố Kim Lăng đang đồn thổi cái gì không, đều nói tiểu Nhã là bạn gái của anh, hôm nay anh đến làm náo loạn sinh nhật của Long Thiếu Vân là vì tiểu Nhã, đúng rồi, những thứ này loan truyền ra ngoài không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng anh có nghĩ cho tiểu Nhã không, nhà họ Long sẽ nghĩ như thế nào, anh bảo tiểu Nhã phải làm sao?”

“Được rồi, Đồng Đồng, đừng nói nữa! Tớ hiểu ý của Trần Lạc Thần!”

Tần Nhã nói.

Sau đó lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần nói: “Tôi biết tôi có một số suy nghĩ rất ích kỷ, nhưng Trần Lạc Thần, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện cuối cùng, tôi nhớ lúc trước, tôi bị bắt cóc phải nhập viện, anh đã từng nói với tôi, đó chính là anh có thể giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần anh có thể làm được, tôi muốn biết câu nói này có còn được tính không?”

Trần Lạc Thần gật đầu: “Ừ, đương nhiên có tính!”

Trần Lạc Thần cũng nhớ lại, đó là Tần Nhã vì chạy khỏi hôn lễ mà đi tìm mình, kết quả lúc trở về Kim Lăng vì mình không quan tâm đến cô ta mà bị bắt cóc.

Sau đó lúc Tần Nhã phải nhập viện, lúc đó Trần Lạc Thần rất tự trách mình, có nói với Tần Nhã, có thể giúp cô ta làm một chuyện mà anh có thể làm được.

Lúc đó Tần Nhã còn nghịch ngợm nói một câu chính là “đây là anh nói đấy nhé, tôi sẽ xem là thật!”

Trần Lạc Thần biết, đương nhiên là thật rồi.

Thực ra lúc đó Tần Nhã và Trần Lạc Thần đều không nghĩ quá nhiều.

Nhưng bây giờ…..

“Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ giúp cô!”

Trần Lạc Thần nói, dù sao cũng đã hứa, cộng thêm bây giờ lại có chút thương Tần Nhã, Trần Lạc Thần cũng không biết phải làm thế nào để từ chối cô ta.

“Được, nhưng anh yên tâm, làm xong chuyện này, tôi cũng sẽ không quấn lấy anh nữa, tôi sẽ biến mất trước mặt anh!”

Tần Nhã cắn môi nói.

“Là gì?”

“Tôi muốn anh đính hôn với tôi!”

“Hả? Đính hôn?”

Cho dù Trần Lạc Thần cũng có chút chuẩn bị, nhưng nghe thấy câu này vẫn ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.

“Haha, anh đừng sợ, tôi không nói thật sự muốn anh đính hôn với tôi, tôi muốn anh đính hôn giả với tôi, làm cho nhà họ Long xem, như vậy có được không?”

Tần Nhã nói.





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 330: CON THIÊU THÂN CỦA DƯƠNG NGỌC

Trong lòng Tần Nhã suy nghĩ rất đơn giản.

Nếu cứ như vậy mà chấm dứt hoàn toàn quan hệ dây mơ rễ má với Trần Lạc Thần.

Theo suy nghĩ của một cô gái, nói tình nguyện là một điều không thể.

Cho dù bản thân có xấu đi chăng nữa, lẽ nào thực sự xấu đến mức ngay cả nhìn thêm một chút cũng không được sao.

Mà đúng lúc, nếu như khiến Trần Lạc Thần vì mình mà làm một số chuyện, trong lòng Tần Nhã mới dễ chịu hơn một chút.

Không phải là tâm cơ, tính toán cái gì.

Chỉ đơn thuần là muốn Trần Lạc Thần vì mình mà làm một số chuyện, chứng minh mình vẫn có phân lượng trong lòng của Trần Lạc Thần, có lẽ là đủ rồi.

Đại khái chính là như vậy.

Nhưng lúc này Trần Lạc Thần lại rất do dự.

Trước đây, đóng giả làm bạn trai cũng thôi đi, những cái này giúp đỡ cũng không có gì, tư cách bạn trai, bản thân cũng không phải là không thể giúp.

Nhưng, đính hôn giả, điều này khiến Trần Lạc Thần vô cùng khó xử.

Nhưng không thể nuốt lời, lúc trước mình đã đồng ý với Tần Nhã.

Dù sao mình cũng không thù oán gì với Tần Nhã, cộng thêm một số việc, Trần Lạc Thần vẫn có chút cảm kích và hổ thẹn với Tần Nhã.

“Haha, chỉ là đính hôn giả, tôi cũng không cầu xin anh chuyện khác, nhiều nhất chỉ là lãng phí thời gian một ngày của anh mà thôi, một chút yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn tôi sao? Tôi nói rồi, chỉ cần anh giúp tôi, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa!”

Đôi mắt Tần Nhã ươn ướt.

“Được….được thôi!”

Xoắn xuýt một chút, Trần Lạc Thần vẫn gật đầu.

“Nhưng tôi có một điều kiện!” Trần Lạc Thần nói.

Tần Nhã cắn môi: “Anh nói đi!”

“Đó chính là ngoại trừ nhà họ Tần ở Yến Kinh ra không được quá phô trương!”

Trần Lạc Thần nói như vậy đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình.

Chuyện này sao có thể công khai được chứ.

“Tôi đồng ý với anh!”

Tần Nhã hít một hơi thật sâu, sau đó sắc mặt có chút hờ hững nói: “Vậy cậu Trần, tôi không làm phiền cậu nữa, còn về thời gian, thì cứ quyết định là ngày mai đi, tôi trở về sắp xếp chuyện này!”

Sau đó, Tần Nhã cùng với Triệu Đồng Đồng rời đi.

Sau khi trở về khách sạn, Trần Lạc Thần nằm trên giường, hôm nay đã quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc.

Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trần Lạc Thần đứng dậy đi mở cửa.

“Cháu trai lớn!”

“Bác Tần, sao bác lại lên đây?”

Trần Lạc Thần bất lực cười khổ.

Ông lão trước mặt không phải là ai khác mà chính là ông lão ăn mày lúc trước sao.

Bởi vì lần trước đã cứu mình một lần.

Vì vậy Trần Lạc Thần đối xử với ông ta cũng rất tốt, không chỉ đồng ý đưa ông ta về quê nhà Thục Xuyên còn cho ông ta một số tiền, còn kêu thuộc hạ bố trí ổn thỏa cho ông ta.

Đương nhiên rồi, sau khi quen biết cũng biết tên của ông ta, ông ta nói, ông ta tên là Tần Nhất Phàm, tên nghe cũng khá mạnh mẽ.

Nhưng nói thật, Trần Lạc Thần cảm thấy ông Tần có thể là tuổi tác đã lớn, có chút hồ đồ, có lúc nói chuyện cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.

Có chút đáng thương.

Nhưng không ngờ, bây giờ vẫn còn chưa đi.

Hơn nữa ông Tần cũng thật sự khiến người khác không đoán được, mỗi lần đều có thể tìm đến mình một cách vô cùng chuẩn xác.

“Cậu nói cậu muốn đưa tôi về!”

Lão Tần cười nói.

“Tôi…được rồi, nhưng tôi đi Thục Châu, cũng phải một hai ngày sau!”

“Vậy cũng không sao, tôi đợi cậu, haha, cậu đừng thấy tôi phiền toái, nói không chừng tôi còn có thể giúp cậu đó!”

Ông Tần lại cười nói.

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bác, bác Tần, đúng rồi, bác đi về nghỉ ngơi trước đi, tiền ăn mấy ngày nay, tôi sẽ trả cho!”

Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu.

“Được rồi, vậy tôi đợi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát!”

Ông Tần hưng phấn rời đi.

Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ không thật sự để ông Tần đi tìm rồi.

Ông ấy đã giúp mình hai ba lần rồi, Trần Lạc Thần rất cảm kích.

Ví dụ như lần trước mình bị người khác bao vây, nếu như không phải ông ấy đột nhiên lao đến giúp mình giải vây, kéo mình đi, thì ngày hôm đó thật sự không biết phải xử lý như thế nào.

Nhưng, ở độ tuổi này của ông ấy, nói chuyện vẫn có chút lộn xộn, nếu như thật sự đi theo, đến lúc đó sợ là cũng sẽ trở thành phiền toái, câu này không phải là không lịch sự chỉ là Trần Lạc Thần thực sự không nhẫn tâm dày vò ông ấy!

Đến sáng sớm ngày hôm sau.

Trần Lạc Thần nhận được điện thoại của Triệu Đồng Đồng.

Đương nhiên là chuyện đính hôn giả với Tần Nhã.

Bởi vì không công khai, nên ngay cả mấy người Hoàng Hiên, Tiểu Phi, Lý Chấn Quốc, Trần Lạc Thần cũng không nói.

Mà Tần Nhã cũng hiểu Trần Lạc Thần, chủ yếu cũng chỉ là muốn nói với nhà họ Long và nhà họ Tần ở Yến Kinh mà thôi.

“Trần Lạc Thần, tôi đang ở bên dưới để đón cậu!” Triệu Đồng Đồng nói.

Hình thức cũng rất đơn giản, mọi người đi đến một khách sạn để ăn cơm, cứ như vậy, người trong họ của Tần nhã cũng có thể ổn định.

“Được, tôi sẽ xuống ngay!”

Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng nói.

Lúc Trần Lạc Thần đi xuống, Triệu Đồng Đồng đã đợi ở đó rồi.

Sau đó Trần Lạc Thần đang chuẩn bị đi đến.

Kết quả lúc này, Trần Lạc Thần mới nhìn thấy bên canh khách sạn còn đỗ một chiếc xe.

Phía trước xe, Dương Lộ đang đứng.

Nhìn thấy Trần Lạc Thần, Dương Lộ chạy bước nhỏ đến.

“Trần Lạc Thần! Tôi đến tìm anh, nhưng vệ sĩ của anh không cho tôi vào, hừ!”

Dương Lộ nói.

Đương nhiên rồi, vệ sĩ của Trần Lạc Thần cũng biết chị em Dương Ngọc.

Vì vậy Dương Lộ đến đương nhiên cũng sẽ không cho phép bọn họ đi vào, cho dù bạn nói ba hoa chích chòe gì đi chăng nữa.

Ngay cả báo cáo vệ sĩ cũng không làm.

“Cô tìm tôi? Làm gì?”

“Anh mau cứu chị tôi đi, chị tôi muốn uống thuốc tự sát! Từ tối hôm qua đã bắt đầu làm loạn, tôi thực sự không khuyên được chị ấy, bây giờ người có thể khuyên được chị ấy chỉ có anh!”

Khuôn mặt Dương Lộ tràn đầy sự lo lắng nói.

“Haha, vậy thì cứ để cô ta làm loạn, sao tôi phải khuyên cô ta?”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

“Hừ, anh thật sự không có lương tâm, chị tôi làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì, không phải là vì muốn anh chú ý đến chị ấy sao, hơn nữa, anh biết tối qua ở bữa tiệc của Long Thiếu Vân, tại sao Long Thiếu Vân lại đánh chị tôi không?”

“Bởi vì Long Thiếu Vân đã từng kêu chị tôi lừa anh ra, sau đó muốn gây bất lợi cho anh, chị tôi không đồng ý anh ta, bây giờ anh thì tốt rồi, chị tôi bị kích động đến mức sắp xảy ra chuyện, anh lại chẳng thèm hỏi han!”

Dương Lộ nói.

“Tôi nói rồi, cô ta không có quan hệ gì với tôi, ngoài ra thay tôi nói với cô ta một câu, muốn làm loạn như thế nào cũng được, nhưng đừng có xảy ra chuyện ở biệt thự của tôi!”

Trần Lạc Thần nói xong, cười khẩy một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.

“Anh, anh, anh! Cái đồ khốn nạn nhà anh, Trần Lạc Thần anh là một tên súc sinh, bây giờ vội vàng đi đính hôn cùng người khác, cũng không quan tâm đến sống chết của chị tôi.”

Dương Lộ hét lên.

“Haha, ai nói cho cô biết tôi đi đính hôn?”

“Đừng giả vờ, nhà họ Long đã biết rồi, cho dù có ý xấu, anh còn muốn lừa tôi!”

Dương Lộ nói.

“Cô muốn biết thì biết, tôi không có thời gian!”

Tối qua Dương Ngọc quả thật quá mất mặt, bị Long Thiếu Vân đánh, chửi như vậy.

Nhưng nếu là trước đây, trong lòng Trần Lạc Thần có lẽ cũng sẽ đau lòng cho cô ta.

Nhưng bây giờ thì không.

Sau đó, trực tiếp rời đi cùng Triệu Đồng Đồng.

Sau khi Dương Lộ tức giận giậm chân, cũng rời đi.

Biệt thự Vân Đỉnh.

“Cô cả, cô hai về rồi!”

Một người giúp việc nói.

Dương Ngọc đang nằm trên sofa lập tức đứng dậy: “Hả? Trần Lạc Thần có đến không?”

“Tôi nhìn thì chỉ thấy có một mình cô hai, không nhìn thấy cậu Trần?”

“Hừ, sao có thể chứ!”

Dương Ngọc sốt ruột, đẩy người giúp việc ra, tự mình đi xem, quả nhiên, chỉ nhìn thấy một mình Dương Lộ, không thấy hình bóng của Trần Lạc Thần.

“Cái tên khốn này, anh ta thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”

Khuôn mặt Dương Ngọc tràn đầy sự chán nản nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK