Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252: Lại gặp nhau rồi




Đợi đến khi đám người Lý Tiếu đi vào, Trần Lạc Thần đã động thủ đánh lại hai mẹ con kia.



Ba người vô cùng ngạc nhiên, đồng thời, lao vào khuyên can.



May mắn là vẫn khuyên can được.



Bởi vì Lý Tiếu biết, nếu như Trần Lạc Thần nếu như thật sự nóng lên, ra tay cũng rất tàn nhẫn.



Còn không phải sao, đã đánh nửa mặt của người phụ nữ này sưng tấy lên rồi.



Hai mẹ con vẫn đang mắng chửi bị đám người Lý Tiếu kéo đi.



Do Lý Tiếu phụ trách lái xe đưa họ về.



Tô Đình gấp gáp đến mức nhảy dựng lên, chuyện gì đây?



Nhưng cũng theo lên xe.



Lý Tiếu nói rồi, đợi đến tối đi đến chỗ anh ta ăn cơm, tìm hiểu tại sao Trần Lạc Thần lại đánh người.



Trần Lạc Thần hầu như không bị thương ngoại trừ cái tát đầu tiên.



Về phần tại sao Trần Lạc Thần phải tìm chỗ trút giận.



Thứ nhất, hai người phụ nữ này thật sự quá vô học, quá không có tố chất, định bẫy anh.



Thứ hai, một cô gái tốt đến từ nước H, bị người khác làm cái kia rồi, trong lòng Trần Lạc Thần rất khó chịu, chính là không thuận mắt.



Vì vậy cộng vào với nhau, lời nói của Trần Lạc Thần có chút cay nghiệt, sau đó sau khi bị đánh thì đánh lại.



Dù sao không thân cũng chẳng quen, bây giờ bản thân lại không còn là tên nghèo kiết xác như lúc trước nữa, có thể tùy tiện để người khác tát sao?



Đứng trong sảnh, Trần Lạc Thần thanh toán xong, một bàn đồ ăn đáng thương bị để lại.



“Haiz? Trần Lạc Thần, sao cậu lại ở đây? Trùng hợp như vậy sao!”



Vừa thanh toán xong, Trần Lạc Thần nghe thấy có người gọi mình.



Quay đầu lại, là Hứa Hinh và mẹ cô ta không biết đến từ lúc nào.



“Trần Lạc Thần, cậu cũng đến đây ăn cơm sao?”



Hứa Hinh hỏi.



“Coi là như vậy đi!” Trần Lạc Thần ngượng ngùng cười.



“Vậy cậu ăn hay là không ăn?”



“Xem như là ăn đi!”



Trần Lạc Thần nói.



“Này, cậu nói chuyện thật buồn cười!” Hứa Hinh bị Trần Lạc Thần trọc cười: “Đúng lúc, nếu như cậu vẫn chưa ăn, hay là cùng ăn với chúng tôi đi, lúc nãy mẹ tôi còn nói, lúc nào gặp được cậu phải mời cậu ăn cơm, lần trước cậu còn mời tôi một bữa ăn kiểu Pháp!”



“Đúng không mẹ?”



Hứa Hinh nói.



Lâm Tiểu Phụng nhìn Trần Lạc Thần, mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, dù sao hôm nay những người mẹ mời đều là mấy người trẻ các con, Trần Lạc Thần nếu không có việc gì, thì đến cùng dùng cơm đi…”



Lúc trước Lâm Tiểu Phụng nghe thấy Đường Lan nói như vậy.



Cũng cảm thấy Trần Lạc Thần là một người nghèo.



Vốn dĩ không muốn để con gái ở bên anh.



Kết quả, Trần Lạc Thần người ta một lần rút 1.8 tỷ từ ngân hàng của mình.



Khiến bà ta bị vả mặt.



Lâm Tiểu Phụng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.



Bởi vì bà ta có thể nhìn ra, tên tiểu tử Trần Lạc Thần này làm chuyện gì cũng lạnh lùng, khi đối mặt với những lời chế giễu cũng rất bình tĩnh, nhìn dáng vẻ không giống như một người bình thường.



Vì vậy sau khi xem xét một cách toàn diện, lúc này mới đưa ra một quyết định.



Chính là kêu Hứa Hinh hẹn ra để ăn một bữa cơm.



Vì vậy trưa hôm nay, Lâm Tiểu Phụng khó khăn lắm mới bắt nối được một mối quan hệ, là cháu họ của một người bạn học thời mẫu giáo của bà ta, nhà cháu họ của bà ta quá lợi hại rồi, mới lôi kéo được vị khách này.



Lâm Tiểu Phụng gọi một bàn. Ba của cậu ta không có thời gian, nhưng chàng trai này có thời gian, muốn nói chuyện làm quen với chàng trai trẻ này một chút, nên cũng gọi Hứa Hinh đến luôn.



Lại gặp được Trần Lạc Thần, vậy thì càng đúng lúc!



Điều tra nguyên nhân và kết quả, haha, là vì cuối năm nay, trưởng phòng sắp nghỉ hưu, một trong hai phó phòng sẽ được cân nhắc lên làm trưởng phòng.



Bà ta và Đường Lan chính là đối thủ tranh giành của nhau.



“Cậu xem, mẹ tôi cũng mời cậu rồi, đi thôi, chúng ta cùng ăn cơm!” Hứa Hinh nói.



Trần Lạc Thần, xoa xoa bụng, lúc nãy hoạt động xương cốt, thật sự có chút đói.



Chủ yếu là Trần Lạc Thần cũng không ăn gì.



Cộng thêm bây giờ ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể gật đầu đồng ý.



Lúc này.



Lý Tiếu gọi điện thoại đến.



“Mẹ nó, Trần Lạc Thần, tớ xin lỗi, tớ vừa mới biết tại sao lúc nãy cậu lại động thủ, đừng nói là cậu, nếu như không phải Tô Đình ngăn tớ lại, tớ cũng động thủ như vậy, đây không phải là đang bẫy người khác sao!”



Có lẽ, Lý Tiếu cũng đã biết chuyện, lập tức phẫn nộ nói.



“Bây giờ Tô Đình đang cãi nhau cùng với người đồng nghiệp kia, cô ấy nói nhờ tôi nói với cậu một tiếng xin lỗi, vốn dĩ rất tin tưởng vị đồng nghiệp kia, không ngờ đồng nghiệp của cô ấy lại giới thiệu cho cậu người phụ nữ như vậy, tôi nói này, hai mẹ con kia liên tục nôn mửa ở trên xe của tôi! Khụ khụ!”



Lý Tiếu rất tự trách.



Vốn dĩ muốn làm một chuyện tốt cho người anh em của mình, kết quả, giới thiệu một người như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy có lỗi.



“Không sao, Lý Tiếu, đúng rồi bây giờ mọi người ở đâu? Đưa hai mẹ con kia về nhà?”



“Ai đưa bọn họ về nhà chứ, hai mẹ con kia ở trên xe của tớ lỡ miệng nói ra hết, tớ vừa nghe thấy, liền đuổi bọn họ xuống xe, bây giờ tớ với Đình Đình định đi siêu thị, tối qua đây uống rượu nhé!”



“Được!”



Sau khi nói một hồi, liền cúp điện thoại.



Haiz, chuyện này, Trần Lạc Thần sao có thể trách Lý Tiếu và Tô Đình được chứ.



Sau đó cũng không nghĩ đến chuyện này nữa, đi vào phòng bao cùng với hai mẹ con Hứa Hinh.



“Không biết đám người cậu Lý lúc nào thì đến, nói ra, cậu Lý là một người rất biết xử lý quan hệ, vừa nghe đến là dì họ cậu ta giới thiệu, trong điện thoại cũng khách khí với mẹ, còn nói sẽ dẫn theo mấy người bạn đến! Như vậy, cho dù công việc có thành hay không, mẹ cùng dì họ nợ cậu ấy một ân tình. Tiểu Hinh nếu như con tìm được một người bạn trai như vậy thật tốt!”



Lâm Tiểu Phụng buột miệng nói ra.



“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!”



Hứa Hinh dẩu môi.



“Dì Lâm?”



Lúc này, đột nhiên cửa phòng bao được mở ra.



Một chàng trai đi vào, cười hỏi.



Phía sau anh ta còn có ba chàng trai, một cô gái, đều là những người trẻ như Trần Lạc Thần và Hứa Hinh.



“A, cậu chính là Lý Văn Dương đúng không?” Lý Tiểu Phụng cười nói.



Lý Văn Dương gật đầu: “Là dì Lâm đúng không, chúng cháu đến muộn, xin lỗi dì!”



“Haha, xin lỗi cái gì, chúng ta cũng vừa mới đến. Dì họ của cháu vẫn luôn khen cháu rất đẹp trai, dì còn không tin, chàng trai nào mà có thể đẹp trai như vậy, không ngờ còn đẹp trai hơn lời dì cháu nói!"



"Dì quá khen rồi, dì Lâm, cháu giới thiệu với dì trước, cậu ấy tên là Lưu Mãnh, là bạn cấp ba của cháu, cũng là anh em của cháu, trong nhà mở xưởng, cô ấy tên là Giang Tuyết Tinh, cũng là bạn học cấp 3 của bọn cháu, về vị này, là phó giám đốc nhân sự của công ty Tuyết Tinh, Triệu Kiệt! Đặc biệt giới thiệu một chút, công ty của Tuyết Tinh là công ty con dưới trướng của tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước! Haha!"



Lý Văn Dương một tay đút trong túi mang theo sự kiêu ngạo nói.



"Trời ơi, các cháu còn trẻ như vậy sao có thể lợi hại như vậy chứ?"



Lâm Tiểu Phụng quả thực vô cùng ngạc nhiên.



Lại không phát hiện ra, bốn người vừa vào phòng lúc này 3 người đã có chút sững sờ.



"Lý Văn Dương, đây là con gái dì Hứa Hinh, bằng tuổi các cháu, nhưng lại không quá triển vọng!"



"Haha, đúng rồi, còn có người này, là một người bạn bình thường mà Hứa Hinh mới quen không lâu..." Lâm Tiểu Phụng dường như rất sợ Lý Văn Dương hiểu nhầm Trần Lạc Thần là bạn trai của Hứa Hinh, lúc này giới thiệu cũng rất chi tiết.



Nhưng vẫn chưa nói xong, đã bị Lý Văn Dương ngắt lời.



"Dì Lâm, không cần giới thiệu, cậu ấy tên là Trần Lạc Thần, chúng cháu quen nhau, cũng là bạn học cấp 3 của bọn cháu!"



Khuôn mặt Lý Văn Dương mang theo nụ cười khẩy nhìn Trần Lạc Thần.



Lần trước, bạn bè tụ tập, món nợ Trần Lạc Thần đánh vào mặt anh ta vẫn chưa tính xong.



Ngày hôm đó, vốn dĩ anh ta là nhân vật đặc biệt, kết quả từ đầu đến cuối lại bị cái thứ này giành mất, hơn nữa bản thân còn bị người ta đánh đến mức vỡ đầu, chảy máu!



Có thể nói như này, ngày hôm đó, Lý Văn Dương nhắm mắt lại đều là cảnh tượng bị Trần Lạc Thần đánh, quả thật đã trở thành ác mộng của anh ta.



Trong lòng vô cùng khó chịu.



Vẫn luôn nghĩ nếu như tìm cơ hội gặp được Trần Lạc Thần ở trước mặt mọi người phải đòi lại mặt mũi, hung hăng đạp chết Trần Lạc Thần.



Vì vậy bây giờ gặp được, đương nhiên có chút sững sờ.



Sau đó mang theo một nụ cười khẩy.



Trần Lạc Thần à Trần Lạc Thần, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!



Lúc này Trần Lạc Thần cũng đứng dậy, nhìn Giang Tuyết Tinh cười nói:



"Tuyết Tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!"



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK