Cô vẫn giữ lại mái tóc dài, làn da trắng muốt.
Trần Lạc Thần lái xe theo cô.
Pin pin pin ( Còi xe lambo )!
Nhấn cái còi một cái.
Mã Hiểu Nam hơi nghiêng người sang bên cạnh, nhìn xem chiếc xe sang trọng đang đi theo mình.
Lập tức trong mắt lóe lên một thứ chán ghét, cô liền bước nhanh hơn.
Cô ghét nhất những tên phú nhị đại lưu manh kiểu này, về sau có tiền thì ngon!
Buồn nôn!
Và Trần Lạc Thần không thể không mỉm cười. ( Hahahah )
Vẫn tiếp tục đi theo.
“Pin—-Pin pin!”
Lần này Trần Lạc Thần đánh xe qua trước mặt Hiểu Nam, lại nhấn còi một cái.
“Ngươi bị bệnh à! Biến đi!”
Mã Hiểu Nam tức giận mắng.
Mặc dù chiếc này xe sang này tuy mới vào khu đô thị, nhưng đã thu hút rất nhiều người đến xem, thậm chí có không ít cô gái đã bắt đầu chậm rãi đi theo xe chụp ảnh.
Nhưng Mã Hiểu Nam lại khác với bọn họ.
Đối mặt với những trêu chọc, cô lại càng là tức giận.
“Tính khí ghê vậy!”
Lúc này, cửa kính xe hạ xuống, Trần Lạc Thần nghiêng người nhìn Mã Hiểu Nam cười nói.
Mã Hiểu Nam nghe được giọng nói này bỗng giật mình. Cảm giác hồn xác khó tả…
Nó khiến cô cảm thấy cả thế giới đã trở lên méo mó và hư ảo!
Mình nghe lầm rồi sao?
Mã Hiểu Nam không thể tin được nghiêng đầu qua, nhìn chủ nhân chiếc xe sang.
Liền Giật mình!
Túi thức ăn trong tay không thể cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất.
Một dòng nước mắt đã mất từ lâu đột ngột xuất hiện trên khoé mắt.
Đã qua vô số đêm, không, có thể nói là mỗi giờ mỗi khắc cô đều nghĩ tới Trần Lạc Thần, nhớ Trần Lạc Thần, lại nhớ giọng nói quen thuộc này, còn có thể vang lại bên tai cô lần nữa.
Cô thường xuyên thất thần, nhớ tới lần đầu gặp Trần Lạc Thần tại đại học, khi đó, cô đã có ấn tượng tốt về Trần Lạc Thần, anh ấy là một người tốt, là người tâm địa lương thiện, và còn là người có sức hút đặc biệt.
Trong mắt cô, dù Trân Lạc Thần có gây khó chịu trong mắt người khác như thế nào, nhưng Mã Hiểu Nam cảm thấy anh ấy vẫn rất chói sáng, cô có thể nhìn thấy điểm sáng tốt đẹp trên người anh!
Dù trong tiếc nuối nhưng có lẽ lúc đó hai người có thể đến được với nhau, sẽ không có nỗi khổ tâm, thiếu văng như bây giờ.
Cô đỏ mắt, hào hứng nói: “Trần Lạc Thần? Là cậu à?”
“Đương nhiên là tôi rồi!”
Trần Lạc Thần đã ra khỏi xe đi tới.
Nhìn Mã Hiểu Nam mỉm cười.
Mã Hiểu Nam không thể kìm nén được nữa, tiến tới, nhào vào lòng Trần Lạc Thần.
Cô nghĩ. . . sự sống chết của Trần Lạc Thần thật mơ hồ , thậm chí còn có khả năng tồi tệ hơn thế nữa. . .
Mà lúc này rất nhiều người ở khu đô thị đang tụ tập xung quanh.
Họ nhìn cảnh này một cách ghen tị.
“Thật tuyệt khi có tiền! Bạn có thể làm bất cứ việc gì bạn muốn!”
Một số người đàn ông ghen tị nói.