Vừa nãy đúng là đã dọa họ chết khiếp.
“Không ngờỡ lại náo nhiệt như này!”
Đúng lúc này, cửa chính của hội trường được đẩy ra, có một giọng nói vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy Trần Lạc Thần dẫn theo đoàn người đi thằng vào.
“Anh Trần !”
Trong hội trường có rất nhiều thế lực đều đã quy thuận Trần Lạc Thần.
Lúc này tất cả đều đứng dậy kinh ngạc nói.
“Trần Lạc Thần?”
Còn Trần Kim Thanh đang trong trạng thái tim đập thình thịch, sau đó cô hơi hoảng hốt nhìn Trần Lạc Thần.
Nửa năm không gặp, còn nhớ nửa năm trước, Trần Lạc Thần đã phơi bày thân phận ông chủ tập đoàn Thiên Thành của anh.
Lúc đó đúng là mình đã bị đánh mặt* (tự vả mặt = tự làm mất mặt).
Cô cũng hận Trần Lạc Thần, hận cậu không ngó ngàng gì tới mình, ngay cả câu chấm dứt cũng không có.
Về sau, nghe nói có tin Trần Lạc Thần mất tích, trong lòng Trần Kim Thanh mừng thầm.
Trong lòng cô nghĩ, cuối cùng thì cái người làm mình có bóng mð tâm lý đã đi khỏi tầm mắt mình rồi.
Nhưng vừa nãy em gái nói cậu đã trở về, Trần Kim Thanh bắt đầu khẩn trương đến tận bây giờ, nhìn thấy Trần Lạc Thần đã khác rất nhiều so với nửa năm trước, trong lòng cô lại thoáng cái cảm thấy phức tạp.
“Cậu chính là cái người họ Trần của Thiên Thành đúng không? Xem ra, vẫn còn là một tên nhóc chưa mọc da lông. Con trai tôi, là cậu giết?”
Văn Hải cắn chặt răng, hai mắt đã đỏ ngầu, màu đỏ của khát máu.
“Đúng vậy!”
Trần Lạc Thần gật đầu, cũng chợt phát ra khí thế.
“Vậy mà cậu còn dám tìm đến cửa. Được thôi, hôm nay chúng ta thù mới hận cũ tính cả đi. Hôm nay tôi muốn cậu sống cũng không được mà chết cũng không xong!”
Văn Hải tức giận gầm lên.
Hai quyền vung ra, rầm.
Áo mặc trên người cứ thế bung ra rách toác.
Lộ ra các bắp thịt nổi lên rần rần, giống như một tòa thịt.
Văn Đào là con trai độc nhất của ông ra, bình thường càng thương yêu che chờ, chuẩn bị bồi dưỡng thành người nối nghiệp của mình.
Nhưng ông ta lại tận mắt nhìn thấy con trai mình đang sống sờ sờ bị thiêu sống. Điều này đã làm cho ông ta điên rồi, hoàn toàn biến thành kẻ điên.
Đang nói chuyện, ông đã xông lên đánh về phía Trần Lạc Thần.
“Mau tránh xa rat”
“Văn Hải đã điên rồi, cần thận ngộ thương!”
Mọi người ào ào tản ra.
Lui vào một chỗ.
Giây tiếp theo.
Qủa đấm của Văn Hải đã đến trước mặt Trần Lạc Thần.
Râm!
Một tiếng vang lên.
Sau đó tất cả mọi người kinh ngạc.
Bởi vì, nắm đấm mạnh mẽ như thế lại bị anh Trần nhẹ nhàng bắt lấy.