Nhìn thấy Trần Lạc Thần đến, Chu Nặc vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, Lâm Tử Ngang và Lâm Ngạo quả thực biến sắc thành gan heo.
“chính ngươi là người làm hại con trai ta?”
Lâm Ngạo tức giận nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần hỏi.
Trần Lạc Thần liếc nhìn Lâm Ngạo, sau đó khịt mũi: “Là ta, sao vậy, là con ngươi không biết lượng sức
mình, một hai cứ tìm ta đơn đấu cho được, rồi sao? Bây giờ hắn thua rồi, giờ kêu người khác đến ra mặt sao?”
chỉ có chút tiền ít ỏi?”
Nghe Trần Lạc Thần nói xong, Lâm Ngạo suýt chút nữa tức giận học máu.
Lâm Tử Ngang nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay kịch liệt, muốn xé nát Trần Lạc Thần ngay lập tức.
“Thì sao? Ngươi không dám sao?”
Lâm Tử Ngang cố ý về phía Trần Lạc Thần khích tướng.
Đương nhiên Trần Lạc Thần biết Lâm Tử Ngang đang kích động chính anh, nhưng anh cũng không sợ, người khác muốn chết, Trần Lạc Thần đương nhiên phải thành toàn.
“Được rồi, nhưng ta có điều kiện, nếu như ngươi thua, mang theo ngươi cùng người của Lâm gia cút ra ngoài cho ta, còn nữa không cho phép đệ đệ ngươi lại đến quấy rối dây dưa với Chu Nặc, thế nào?”
Trần Lạc Thần đồng ý, đề nghị với Lâm Tử Ngang.
“Ừ, nếu ngươi thua thì sao?”
Lâm Tử Ngang hùng hổ hỏi lại.
“Nếu ta thua, ngươi thích gì ta chiều ngoại trừ chai dầu ăn Neptune!”
Trần Lạc Thần buột miệng nói ra , với gương mặt không quan tâm.
Theo quan điểm của Trần Hạo, Lâm Tử Ngang hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Sau đó, Trần Lạc Thần và Lâm Tử Ngang ra cửa, mọi người cũng đi theo ra ngoài, đứng ở cửa xem cuộc đấu tay đôi giữa hai người.
Chu Nặc bước đến bên cạnh Trần Hạo, nhẹ giọng lẩm bẩm nói với Trần Hạo: “Trần Hạo, Lâm Tử Kiệt đệ đệ của Lâm Tử Ngang thực lực củng không yếu, anh có chắc chứ?”
Trần Lạc Thần cười với Chu Nặc: “yên tâm đi, hắn không phải đối thủ của ta!”
Nhìn thấy nụ cười và vẻ mặt tự tin của Trần Hạo, Chu Nặc cảm thấy an tâm, cô biết Trần Lạc Thần rất tự tin, nếu không cô sẽ không bao giờ nói những điều như vậy.
“tiểu tử, đừng để ta bóp nát xương cốt của ngươi nha!”
Lâm Tử Ngang nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần lạnh lùng trêu chọc.
“oh, vậy à, gáy sớm ăn gì!”
Trần Lạc Thần giễu cợt, khinh khỉnh quay lại.
Thực lòng mà nói, Lâm Tử Ngang chưa thực sự để mắt đến Trần Hạo, dù sao thì giữa em trai hắn và thực lực của bản thân hắn vẫn là một khoảng cách quá lớn, nên không có nghĩa là Trần Lạc Thần có thể là đối thủ của hắn ta.
“tới đi!”
Lâm Tử Ngang giận dữ hét lên một tiếng, rồi thân mình lao về phía Trần Lạc Thần rất nhanh.