Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Làm cho nhục nhã




Trần Lạc Thần đi tìm Dương Ngọc suốt hai ngày.



Hai ngày này, Trần Lạc Thần cũng đang nghĩ xem rốt cuộc Dương Ngọc đã biến thành bộ dạng như thế nào.



Đúng vậy, cho dù Dương Ngọc vì nhắm vào mình mà làm ra nhiều chuyện quá đáng như vậy.



Tuy nhiên điều đó chỉ khiến Trần Lạc Thần tức giận hơn thôi, nhưng nếu nói về hận, anh thật sự hận không nổi.



Chính anh đã nhắc nhở bản thân mình hết lần này đến lần khác, Dương Ngọc đã sớm không còn là Dương Ngọc của năm nhất, năm hai đại học nữa rồi, cô ta đã thay đổi rồi.



Mình cũng không cần phải khách sáo với cô ta làm gì cả.



Thế nhưng đến tận giờ phút này, mỗi lần muốn ra tay tàn nhẫn với Dương Ngọc, Trần Lạc Thần lại thật sự không nỡ.



Anh luôn nhớ lại những ngày tháng ở bên Dương Ngọc, khi đó bản thân anh rất nghèo, nhưng cô ta lại không hề ghét bỏ.



Dù sao với thực lực hiện giờ của Trần Lạc Thần, muốn báo thù hai chị em họ, quả thật rất dễ.



Chẳng hạn như Dương Lộ, ngay lúc này anh hoàn toàn có thể dạy cho cô ta một bài học nhớ đời, thậm chí hủy hoại cô ta, tất cả những thứ đó đều không thành vấn đề.



Nhưng Trần Lạc Thần lại không làm được.



Còn Dương Ngọc thì sao? Rõ ràng cô ta cũng đã nhìn thấy Trần Lạc Thần.



Lúc này, khóe miệng cô ta cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng, sau khi liếc nhìn Trần Lạc Thần, cô ta lập tức thu lại ánh mắt.



Dưới sự chỉ dẫn của Tề Vĩ, đi đến vị trí ngồi đầu tiên.



“Tôi nói này, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Chỗ ngồi của các người ở kia, đương nhiên rồi, cậu Trần, nếu cậu muốn ngồi ở đây, tôi cũng không dám ngăn cản cậu, ha ha!”



Tề Vĩ nhìn Trần Lạc Thần và cười nhạo, sau đó chỉ vào chiếc ghế phụ bên cạnh ghế đầu.



Chỗ ngồi đó đối với người khác thì không có vấn đề gì, ngược lại còn là một sự vẻ vang, hãnh diện.



Nhưng đối với Trần Lạc Thần, ý nghĩa lại hoàn toàn khác, rõ ràng là không coi Trần Lạc Thần ra gì cả.



Thái độ này của họ khiến người của Trần Lạc Thần tức giận, hùng hổ xắn tay áo lên.



Mặt khác, một vài doanh nhân giàu có ở phố Kim Lăng và những nơi khác đều đang cười nhạo, đứng xem kịch hay.



Trần Lạc Thần không ngốc, chuyện hôm nay anh đã thấy rất rõ.



Người đi nhờ cậy nhà họ Long, muốn nhắm vào anh thật sự có rất nhiều.



Thậm chí ban nãy có một số người nhiệt tình chào hỏi anh, thực ra cũng chỉ vì làm nền cho bây giờ mà thôi!



Mà lúc này, Dương Ngọc và Long Thiếu Vân đã ngồi yên vị tại chỗ của mình.



Dương Ngọc mỉm cười nhìn Trần Lạc Thần.



Ánh mắt đó giống như muốn nói, mùi vị khi bị người ta sỉ nhục có dễ chịu không?



“Họ Tề kia, ta thấy ngươi…!”



Hoàng Hiên tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, chuẩn bị xông lên đánh nhau với họ.



Anh ta lập tức bị Trần Lạc Thần ngăn lại.



Trần Lạc Thần cũng không muốn xử lý chuyện hôm nay một cách quá hấp tấp.



Sau đó, anh chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế phụ bên cạnh.



“Hừ, còn muốn đánh tôi! Có một số người đúng là không biết xấu hổ mà!”



Tề Vĩ cười nhạo, nói.



Nhưng phải nói rằng, da mặt của người này cũng dày thật đấy.



Ngay sau đó anh ta lại nhìn Trần Lạc Thần, nói: “Cậu Trần, nào đến đây đi, tôi dẫn cậu qua đó!”



Lúc này đám người của Trần Lạc Thần đã đến chỗ chiếc ghế phụ.



Trần Lạc Thần vừa chuẩn bị ngồi xuống.



Đột nhiên, Tề Vĩ lại cao giọng, nói: “Thật ngại quá cậu Trần, tôi đã giữ trước chỗ này cho một doanh nhân khác rồi, cậu không thể ngồi đây được!”



“Phì!”



Một vài doanh nhân không nhịn được, bật cười thành tiếng.



Trần Lạc Thần hít sâu một hơi, lại chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh.



“Thật ngại quá cậu Trần, không khéo là tôi cũng đã giữ chỗ này cho một doanh nhân khác rồi!”



Trần Lạc Thần trừng mắt nhìn chằm chằm Tề Vĩ, không còn cách nào khác, anh đành phải ngồi ở chiếc ghế gần đó.



“Thật ngại quá cậu Trần, chỗ này…”



“Bốp!”



Đột nhiên, Trần Lạc Thần giơ tay lên, tát một cái lên mặt Tề Vĩ, anh dùng sức rất lớn, lớn đến nỗi tay của anh cũng đau rát và nóng rực.



Thấy Tề Vĩ ôm mặt, anh lập tức ngồi thẳng xuống ghế.



Có thể thấy anh đã dùng sức nhiều như thế nào.



Cái tát vang dội này đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.



“Cậu… cậu dám đánh tôi?”



Tề Vĩ ôm gương mặt sưng vù của mình, khó tin nói.



Dù sao anh ta cũng có cậu Long chống lưng.



“Thật ngại quá Tổng Giám đốc Tề, hôm nay tôi hơi ngứa tay, nên không nhịn được mới đánh anh!”



Trần Lạc Thần cười lạnh một tiếng.



Ngược lại, khi nghe thấy lời này, Tề Vĩ lập tức đứng phắt dậy, chửi thề! Nhìn bộ dạng có vẻ như anh ta đang muốn đánh trả.



“Hửm?”



Trần Lạc Thần đúc một tay vào túi quần, nhìn anh ta, nhưng anh không hề cử động.



Còn Tề Vĩ thì sao? Anh ta ngay lập tức phản ứng trở lại.



Mẹ nó chứ! Nói như thế nào Trần Lạc Thần cũng là người giàu có nhất Kim Lăng, chị gái của cậu ta càng tài giỏi, giàu có hơn cậu ta, ngoại trừ tình hình cụ thể bên trong, thì những thứ khác đều không thua kém nhà họ Long là mấy.



Nếu mình thật sự đánh trả.



Thì cho dù hai nhà họ Long cũng không bảo vệ được mình!



Hơn nữa, nhà họ Long cũng không thể vì kẻ hèn mọn như mình mà đắc tội với hai chị em Trần Lạc Thần được!



Nghĩ vậy, Tề Vĩ không khỏi thấy lạnh sống lưng.



Hôm nay, Tề Vĩ nhận lệnh đến đây cố ý làm xấu mặt Trần Lạc Thần, xấu mặt thì quả thật đã khiến cậu ta xấu mặt rồi.



Nhưng dù thế nào, bản thân anh cũng không thể đụng vào Trần Lạc Thần được.



“Tổng Giám đốc Tề, tôi ngồi đây, không vấn đề gì chứ?”



Trần Lạc Thần cười lạnh, lắc cổ tay hơi sưng, sau đó đi đến chỗ ngồi trước đó, rồi ngồi xuống.



“Không vấn đề gì cả cậu Trần, cậu cứ ngồi đi!”



Lúc này, Tề Vĩ mới không gây gỗ.



Còn Dương Ngọc thì sao, ngược lại cô ta đang vô cùng ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần.



Trên thực tế, Dương Ngọc còn cho rằng, Trần Lạc Thần vẫn khúm núm, bảo sao nghe vậy, thấp cổ bé họng giống như trước đây.



Nhưng không ngờ, bây giờ anh đã thay đổi quá nhiều.



Ban nãy, Trần Lạc Thần tát Tề Vĩ một cái, hành động đó của anh quả thật khiến Dương Ngọc bất ngờ.



Nhưng đương nhiên, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì cả!



Câu lạc bộ những người nổi tiếng vẫn đang diễn ra, đương nhiên có không ít người đã bị mua chuộc, nên lúc này đều đang đi mời rượu Long Thiếu Vân.



Họ cố ý bỏ mặc, ghẻ lạnh Trần Lạc Thần.



Trần Lạc Thần đương nhiên cũng nhìn ra điều này.



“Hoàng Hiên, Tiểu Phi, hai người đi cùng tôi đến nhà vệ sinh một chuyến!”



Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.



Ngay sau đó, anh gọi Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi đi đến nhà vệ sinh với mình.



“Mẹ kiếp! Tức chết tôi rồi, hết người này đến người khác đi nịnh nọt, xông về phía nhà họ Long. Cậu Trần, tôi cảm thấy lần này cái tên Long Thiếu Vân đó, còn có cô bạn gái cũ Dương Ngọc của anh, rõ ràng là đang cố ý nhắm vào anh!”



Rửa tay rất nhanh, sau đó Bạch Tiểu Phi đấm mạnh một cái lên tường.



“Đúng vậy đó, ngày trước khi chị tôi còn ở đây thì câu lạc bộ người nổi tiếng đó, chỉ cần chị nuôi tôi đến thì tất cả bọn họ đều không dám thở mạnh. Cả cái tên Tề Vĩ kia nữa, tôi nhớ có một câu lạc bộ người nổi tiếng một năm, anh ta không cẩn thật đụng đổ ly rượu trước mặt chị nuôi tôi, con mẹ nó, tên phế vật đó lập tức quỳ xuống cúi đầu vái lạy chị nuôi tôi! Cậu Trần, cậu đối xử với người khác quá tốt rồi!”



Hoàng Hiên nói.



Thật ra hai người họ cũng biết Trần Lạc Thần rất lương thiện nên đây cũng là lý do vì sao họ luôn nghĩ cho Trần Lạc Thần, bởi vì Trần Lạc Thần đối xử với hai người họ rất tốt.



Mặc dù sống cùng chị từ nhỏ đến lớn.



Nhưng hai chị em Trần Lạc Thần có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.



“Thôi bỏ đi, chuyện này để sau rồi nói, bây giờ tôi muốn…”



Trần Lạc Thần lấy một tờ khăn giấy ra, vừa lau tay vừa nói. Nhưng anh còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại.



Bởi vì ở cửa nhà vệ sinh.



Lúc này có một nữ sinh đang ôm chặt bả vai, dựa sát vào tường bên cạnh.



Không biết cô ta đã nhìn đám người Trần Lạc Thần bao lâu.



Lúc này, cô ta nở nụ cười lạnh lùng, nhìn thẳng Trần Lạc Thần.



Trần Lạc Thần vốn muốn nói, giải quyết cho xong chuyện của Dương Ngọc trước.



Nhưng còn chưa nói hết, lúc này Dương Ngọc đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm họ.



Nên Trần Lạc Thần không nói những lời phía sau nữa.



Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi cũng nhìn thấy Dương Ngọc, lúc này họ bỗng quên mất, nhìn sang Trần Lạc Thần.



Ngay sau đó, nói: “Cậu Trần, chúng tôi ra ngoài đợi anh!”



Nói xong, hai người lập tức rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK