Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 202: Mời bạn cũ ăn cơm




Cô y tá nửa tin nửa ngờ dẫn Trần Lạc Thần đi đến chỗ thu viện phí ở dưới tầng.



Tại sao lại là nửa tin nửa ngờ.



Vì thấy cách ăn mặc của Trần Lạc Thần chính là loại không có tiền.



390 triệu này đối với một gia đình bình thường mà nói cũng không phải là con số nhỏ, anh sao có thể trả được chứ.



Nhưng rất nhanh Trần Lạc Thần đã vả mặt cô ta, Trần Lạc Thần không chỉ trả 390 triệu cho ca phẫu thuật, ngay cả tiền phòng bệnh sau này cũng trả toàn bộ.



Tổng cộng là 600 triệu!



Thậm chí còn không chớp mắt.



Khiến cô y tá nhỏ sững sờ.



Mà Trần Lạc Thần cũng không để ý đến cô ta, trực tiếp đi lên tầng.



Bọn họ vẫn đang cãi nhau.



“Anh cả, anh hai, chị ba, chị tư, mọi người đừng cãi nhau nữa, số tiền này em đã trả hết rồi!”



Trần Lạc Thần nói.



“Hả?”



Lúc này hiện trượng mới yên tĩnh lại.



Mấy anh em trợn tròn mắt.



Ngay cả Ngô Thiến và Ngô Siêu cũng hoàn toàn không thể tin được nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.



“Trả hết rồi? Trần Lạc Thần, 390 triệu đó? Cậu lấy đâu ra tiền?”



Anh cả kinh ngạc hỏi.



“Hừ, không chỉ là 390 triệu, anh chàng đẹp trai này đã trả 600 triệu, trả hết tiền viện phí sau này rồi!”



Cô y tá nhỏ không biết đi lên từ lúc nào, lập tức nói.



“600 triệu?”



Mọi người lại vô cùng kinh ngạc.



Khuôn mặt Ngô Thiến và Ngô Siêu nóng rát, lúc nãy bọn họ mới chế nhạo Trần Lạc Thần mấy câu, bây giờ Trần Lạc Thần thực sự lấy tiền ra, đây không phải là vả mặt sao!



Sau đó khuôn mặt tràn đầy sự không phục nói: “Số tiền này không phải là đi ăn trộm chứ?”



“Đúng vậy, mấy ngày trước xem tin tức trên mạng còn có người nói bị mất tiền, có phải Trần Lạc Thần nhặt được tiền nhưng lại không trả cho người ta?”



“Tôi thấy chính là như vậy! Cẩn thận người ta báo án, 600 triệu này, cậu sẽ bị bắt và bị kết án tử hình!”



Ngô Siêu hung dữ cảnh cáo nói.



Dù sao anh ra cũng là một đơn vị doanh nghiệp hiểu rất nhiều.



Cũng chính câu nói này đã khiến bà Ngô vô cùng sợ hãi: “Lạc Thần, số tiền này rốt cuộc ở đâu mà có?”



“Ồ, cháu trúng sổ xố, trúng được ít tiền, bà yên tâm đi bà Ngô!”



Trần Lạc Thần cười nói.



Chuyện thân phận, cũng không có gì phải giấu giếm bà Ngô, chỉ là tình huống bây giờ, cũng không biết phải nói với bà Ngô như thế nào.



Chỉ có thể nói một cách tùy tiện.



Nhưng, Ngô Thiến và Ngô Siêu nghe xong, lại trợn tròn mắt.



Đặc biệt là Ngô Thiến.



Vội vàng hỏi: “Anh trúng bao nhiêu?”



Câu hỏi như này, những người trưởng thành giống như anh cả và anh hai không tiện hỏi, nhưng một cô nhóc như Ngô Thiến kìm nén được sự nghi vấn trong lòng.



Phải biết là, ông nội vẫn luôn lải nhải, nói đứa nhỏ Trần Lạc Thần không tồi, muốn làm mối cho mình với Trần Lạc Thần.



Nhưng một tên nghèo như Trần Lạc Thần ai mà thích chứ.



Vì vậy Ngô Thiến trực tiếp từ chối.



Bây giờ nghe thấy Trần Lạc Thần nói anh trúng sổ xố, cô ta vô cùng kinh ngạc.



Chết tiệt, ngộ nhỡ thực sự trúng thưởng thành một người giàu có, vậy không phải mình tiếc đứt ruột sao?



“Anh mau nói đi, Trần Lạc Thần, rốt cuộc anh trúng bao nhiêu tiền?”



Ngô Thiến nhảy lên.



Trần Lạc Thần chỉ có thể cười, sao đó tùy tiện nói một con số.



“Hả? 1,5 tỷ?” Ngô Thiến kinh ngạc trợn tròn mắt.



Bà Ngô vui mừng nói: “Hả? Lạc Thần, cháu thực sự trúng được 1,5 tỷ sao?”



Trần Lạc Thần cười nói: “Bà, bà đừng quan tâm là bao nhiêu tiền, bà yên tâm là được, lần này cho dù ông tiêu tốn bao nhiêu tiền, cháu đều chi trả!”



Đỡ bà Ngô ngồi xuống.



Còn Ngô Thiến, trong lòng lo lắng như kiến bò.



Phải làm sao bây giờ?



Nghe khẩu khí của Trần Lạc Thần, hình như anh không chỉ trúng 1,5 tỷ?



Lẽ nào là 15 tỷ?



Trời ơi!!!



Ngô Thiến càng nghĩ càng lo lắng, nhưng còn Trần Lạc Thần, cũng đang chế giễu ở trong lòng, vẫn không nói con số cụ thể, để cho bọn họ đoán!



Hai ngày này, Trần Lạc Thần cũng không trở về, đều ở trong bệnh viện chăm sóc ông Ngô, may là bệnh tình không có gì nghiêm trọng, chỉ cần ở trong viện một thời gian là được.



Buổi trưa hôm nay, Trần Lạc Thần phục vụ ông bà Ngô ăn cơm trước.



Bản thân cũng đối đang định chuẩn bị đi đến căng tin của bệnh viện ăn cơm.



“Đây không phải là Trần Lạc Thần sao! Cậu thật sự trở về rồi!”



Đang lấy cơm, đột nhiên vai mình bị vỗ một cái.



Trần Lạc thần quay đầu lại nhìn, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ngoại hình xinh đẹp, đã được trang điểm.



Nhưng cho dù là trang điểm, Trần Lạc Thần cũng nhận ra.



“Cậu là Lý Minh Tuyết?”



Trần Lạc Thần có chút ngạc nhiên nói.



Cô gái này đương nhiên Trần Lạc Thần nhận ra, là bạn học cấp 3 của mình, cùng lớp, lúc đó hình như là đại diện của khoa tiếng anh, tên là Lý Minh Tuyết.



Lúc đó trông cũng chỉ có thể xem là xinh đẹp bình thường.



Nhưng ba năm không gặp, vừa trang điểm, thật sự vừa gợi cảm, vừa xinh đẹp.



Sự biến hóa của trang điểm thật lớn.



Trên thực tế, sau khi về quê Trần Lạc Thần cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý gặp phải bạn học thời cấp ba.



Dù sao nên đi làm cũng đã đi làm.



“Hôm nay trong nhóm đại diện khoa tiếng anh của chúng ta nhìn thấy bức ảnh của cậu, chính là cô Lưu chụp, cậu đeo một túi hành lý, tôi biết cậu đã trở lại rồi! Không ngờ lại trùng hợp như vậy!”



Lý Minh Tuyết chỉnh lại mái tóc thẳng của mình.



Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng một số giáo viên vẫn giữ phương thức liên lạc của một vài đại diện có mối quan hệ tốt của khoa, đây cũng là điều bình thường.



Chết tiệt! Trần Lạc Thần lại sững sờ.



Lưu Mẫn chụp mình lúc nào, sao anh lại không biết?



Có lẽ lúc mình xuống xe cô ta đã chụp mình.



Dù sao lúc cô ta gọi mình qua chuyển hành lý cho cô ta, cô ta cầm điện thoại di động lắc lắc, có lẽ chính là chụp lúc đó!



Mẹ nó! Người phụ nữ này…..



Trong lòng Trần Lạc Thần thầm mắng một câu, đủ thiếu đạo đức!



“Đúng rồi, cậu ở bệnh viện, đang có bệnh nhân nào ở đây sao?”



Lúc này Lý Minh Tuyết nói ngắn gọn với Trần Lạc Thần mấy câu, trước đây cô ta rất ít nói chuyện với anh, nhưng bây giờ, vừa nhìn đã biết đã trải qua sự gột rửa của xã hội, rất biết cách bắt chuyện.



“Ừ, ông tôi đang nằm viện ở đây! Còn cậu? Cậu cũng có người bệnh nào ở đây sao?” Trần Lạc Thần hỏi.



“Haha, bệnh nhân của tôi rất nhiều, trở về bên phía ông của cậu có thể nói với tôi, ít nhất cũng sẽ bớt được một số thủ tục!”



Lý Minh Tuyết cười.



“Ồ, tôi hiểu rồi, cậu là bác sĩ ở đây?”



Trần Lạc Thần hỏi.



“Ừ, đang là bác sĩ lâm sàng thực tập ở đây, qua khoảng thời gian này có thể chuyển thành chính thức!”



Lý Minh Tuyết mang theo sự kiêu ngạo nói.



“Vậy thì rất tốt!”



Hình như trong nhà Lý Minh Tuyết có một số quan hệ, nhưng chuyện này rất bình thường, năm đó, năm nào gần đến lễ tốt nghiệp, những chuyện này đều không thiếu.



Có quan hệ thì dựa vào quan hệ, không có quan hệ thì dựa vào kỳ tích.



Không phải là chuyện nhỏ sao!



Đến lượt Trần Lạc Thần lấy cơm.



“Cậu không cần lấy cơm nữa, bữa cơm hôm nay tớ mời cậu, dì à giúp con lấy 2 phần cơm!’



Lý Minh Tuyết lắc chiếc thẻ trong tay, dì bán cơm bụng hai phần cơm đầy đến cho Trần Lạc Thần và Lý Minh Tuyết.



Đều là những món ngon.



“Nói gì thì nói chúng ta cũng là bạn cấp ba, mấy năm rồi không gặp, mời cậu một bữa cơm, cậu không ghét bỏ chứ?”



Lý Minh Tuyết chế miệng khẽ cười nói.



Trần Lạc Thần lắc đầu: “Sao có thể chứ, rất cảm ơn cậu, như này rất tốt rồi!”



Hai người ngồi xuống.



Lý Minh Tuyết giống như mở máy phát thanh vậy, giới về tình hình của mình trong 2 năm nay, nói là giới thiệu, thực ra chính là thể hiện, cô ta tốt hơn những người bạn bình thường.



Trần Lạc Thần chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu.



Lúc này, một nam bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đi về phía Lý Minh Tuyết.



“Minh Tuyết, đây là ai?”



“Ồ, đây là bạn cấp 3 của em, không phải là tình cờ gặp nhau sao, chỉ là mời cậu ấy ăn cơm! Ồ, Trần Lạc Thần, tớ giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn trai của tớ, người mà tớ vừa nói với cậu, Lý Cương, ba anh ấy là phó viện trưởng!”



Lý Minh Tuyết cười nói.



“Ồ, bạn cấp ba của em, sao lại đến căng tin để mời ăn cơm, kiểu gì cũng phải sắp xếp một nhà hàng chứ, cũng có thể ôn lại chuyện cũ!”



Lý Cương cười nói.



“Khụ, khụ, không phải buổi chiều em còn phải đi làm sao, sao mà có thời gian chứ, hơn nữa, Trần Lạc Thần, cậu cũng không ghét bỏ đúng không?”



“Rát tốt, rất tốt!” Trần Lạc Thần vội vàng gật đầu, trong miệng vẫn còn đang ăn mấy miếng cơm.



Thực ra, thực sự cảm thấy như này rất tốt.



Sau đó chính lag nghe hai người Lý Cương nói chuyện.



“Đúng rồi, tối nay không phải em có mấy người bạn cấp ba muốn đến chơi sao, đám Lý Siêu cũng đến, đều là được nghỉ nên trở về, anh xem rồi, hình như tối nay em phải trực ban!”



Lý Cương nói.



“Hả? Vậy anh giúp em điều chỉnh một chút lịch trực ban đi, đám Lý Siêu hồi cấp ba là anh em tốt của em, bọn họ được nghỉ trở về, dù thế nào em cũng phải tiếp đãi họ thật tốt, cho dù xin nghỉ cũng phải xin, đã ba năm không gặp nhau rồi, đúng rồi, em nhờ anh đặt nhà hàng anh đã đặt chưa?”



Lý Minh Tuyết hỏi.



“Đặt rồi, Kim Như Ý!”



“Không được, đẳng cấp quá thấp, đi đến khách sạn Bảo Thịnh đi, dù sao cũng là bạn cấp 3 ba bốn năm rồi chưa gặp, anh không thể để em bủn xỉn trước mặt bọn họ như vậy được?”



“Vậy được rồi, vậy thì anh sẽ đi đổi! Đúng rồi, lúc nào cũng phải mời chủ nhiệm của các em, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này? Phải biết là chủ nhiệm của các em là người của viện trưởng, ba anh cũng không làm gì được!”



Lý Cương cười khổ một tiếng.



“Hừ! Nhắc đến ông ta là em lại tức, không ăn nữa, không ăn nữa, bực chết đi được!”



Lý Minh Tuyết tức giận ném đũa.



à Trần Lạc Thần cũng nghe ra, Lý Minh Tuyết hình như có chuyện gì đó….



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK