"Mẹ nó, Trần Lạc Thần cậu không phải đến Thục Xuyên chơi sao, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?"
"Tôi đến học, ngược lại là cậu, cậu đến đại học Thục Xuyên làm gì?"
Trần Lạc Thần hỏi.
Hai người, cũng không xem là có thù oán gì, Thẩm Quân Văn nhìn Trần Lạc Thần không vừa mắt, đương nhiên, Trần Lạc Thần cũng không ưng ý Thẩm Quân Văn.
"Đây cũng là thứ tôi muốn nói với cậu, nói thật với cậu, lần này đến, không chỉ tôi, còn có Tuệ Mẫn, về phần chuyện gì, chắc chắn là bí mật, tôi nói cho cậu biết, sau này kín miệng một chút, đừng có tùy tiện nói thân phận của chúng ta cho người khác, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!"
Sau khi cảnh cáo Trần Lạc Thần một trận xong, Thẩm Quân Văn xoay người rời đi.
Có lẽ đây chính là nhiệm vụ của bọn họ đi?
Cụ thể nhiệm vụ của bọn họ là cái gì, Trần Lạc Thần tuyệt đối không quan tâm tò mò.
Lúc đó chỉ có thể cười khổ lắc đầu, Trần Lạc Thần lại chuẩn bị trở về.
"Anh trai gì ơi, chúng tôi bây giờ đang quyên góp từ thiện, anh muốn quyên tiền không, quyên nhiều ít đều không sao cả! Chúng tôi sẽ thay mặt chuyển đến những bạn nhỏ ở vùng núi không có khả năng đến trường, để mỗi người đều có thể đi học!"
Đúng lúc này, một cô gái nhỏ xấu hổ kéo Trần Lạc Thần lại.
Cô ấy hẳn là nhân viên của nhóm quyên góp.
Thấy bị ngăn lại, Trần Lạc Thần cũng không tiện không quyên.
Dù sao đây cũng là một chuyện rất có ý nghĩa, cùng với tiểu học hy vọng mà bản thân mình lập nên cũng không khác biệt.
Trần Lạc Thần gật nhẹ đầu.
"Bạn học, bạn muốn quyên bao nhiêu?"
Mấy cô gái đều đứng cả lên, mỉm cười nhìn Trần Lạc Thần.
"Một trăm năm mươi triệu đi!"
Trần Lạc Thần cười.
"Hả? Cái gì? Một trăm năm mươi triệu?"
Mấy cô gái đều hoảng sợ.
Dù sao hoạt động quyên góp trong vườn trường thế này cũng thường gặp, gần như trường nào cũng có, giúp đỡ đều là những học sinh nghèo khó ở vùng núi.
Cho nên mỗi lần có hoạt động lặt vặt như vậy, sinh viên trong trường quyên thì rất nhiều.
Phần lớn đều là mấy chục nghìn, mấy nghìn cũng có, tiền không nhiều, trọng ở tâm.
Nhưng mà, một trăm năm mươi triệu...
Các cô quyên góp trong nửa tháng, lần đầu tiên thấy sinh viên rộng rãi như vậy.
"Anh ơi, anh thật sự muốn góp một trăm năm mươi triệu sao?"
Các cô đều cảm thấy khó có thể tin được.
Trần Lạc Thần cưởi khổ một tiếng, sau đó lấy thẻ ra, quẹt thẻ.
Sau đó, Trần Lạc Thần gõ 150 rồi một chuỗi số 0, trực tiếp quyên góp.
"Nhận được 1 tỷ năm trăm triệu!"
Điện thoại vang lên một âm thanh máy móc.
"A?" Tất cả nhân viên đều há to miếng.
"AAAAAA...!" Trần Lạc Thần cũng theo thói quen lại càng hoảng sợ.
Vốn Trần Lạc Thần muốn quyên 150 triệu, dù sao anh bây giờ chỉ cần là hoạt đông nhân đạo công ích đều tham gia, quyên không ít, nhưng mà ở trường học, anh cũng không muốn khoe khoang như vậy.
Cho nên quyên ít đi một chút.
Thật không ngờ, ấn nhiều hơn một số 0.
Quyên 1 tỷ rưỡi.
Đều là vì vừa rồi trong đầu Trần Lạc Thần vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Phương Kiển Niếp, căn bản không nghĩ nhiều.
"Anh à, anh quyên nhiều hơn rồi, bây giờ tôi sẽ làm thủ tục cho anh, gửi lại phần thừa cho anh, xế chiều hôm nay anh có rảnh đi cùng với chúng tôi đến tổng bộ một chuyến? Cần anh tự mình ký tên, mới có thể trả lại!"
Nhân viên sợ hãi, vội vàng nói.
"Phiền toái như vậy sao, vậy thôi đi, 1 tỷ rưỡi thì 1 tỷ rưỡi!"
Trần Lạc Thần đau khổ lắc đầu, dù sao một tỷ rưỡi hay 150 triệu đối với anh mà nói, chỉ là một con số không hơn không kém mà thôi, không có ý nghĩa gì khác.
"Vậy anh ơi, để lại tên và lớp của anh được không!"
Nhân viên làm việc cũng sùng bái chết thôi.
Trần Lạc Thần viết xuống khoa và lớp, đang chuẩn bị ghi tên Vương Tiểu Hoa, đột nhiên, mấy người nam nữ bu lại, còn cầm máy ảnh.
Hẳn là phóng viên của Ái Tâm Xã.
Nhất định là nhận được tin Trần Lạc Thần quyên 1 tỷ rưỡi, đến phỏng vến.
Sợ đến mức Trần Lạc Thần ném bút.
"Không cần không cần, tôi chỉ có một yêu cầu, đừng làm lộ tôi!"
Nói xong, Trần Lạc Thần bỏ chạy.
"Vâng ạ, anh ơi, nhưng mà anh ghi lại tên của mình đã!"
Nhân viên gọi lên.
Trần Lạc Thần khoát tay áo, đã chạy mất dạng.
Mấy người nhân viên làm việc trẻ tuổi đều rất tiếc nuối.
Mặc dù đây là công việc, nhưng mà các cô cũng rất muốn quen biết một số người giàu.
Mà trước mắt chính là một kỳ ngộ, thật là, ngay cả nửa cơ hội cũng không cho người ta.
Lại nói Trần Lạc Thần bây giờ đã đi về.
Đợi đến lúc trở về, nghe thấy bên trong vang lên từng đợt hoan hô.
"Chị Nam đúng là chị Nam, thật là lợi hại, quyên nhiều như vậy! Tận 90 triệu!"
Không ít người hô lên.
Thì ra là sáng hôm nay lúc đi học, Lâm Thắng Nam nhìn thấy trường học có quyền tiền, thì quyên luôn.
Vốn cái này cũng không có gì, cô ta cũng không muốn nói, nhưng vừa rồi đúng lúc trò chuyện với bạn, không cẩn thận nói lỡ miệng.
Lúc này cả lớp mới hô lên.
Phải biết rằng, sinh viên, tùy tiện bỏ ra 90 triệu, đã rất khó rồi.
Từ Dương Dương cũng vui vẻ cười, nói cô ta chỉ quyền 3 triệu.
Còn lại phần lớn sinh viên, chỉ quyên một ít, còn lại không quyền.
Đây cũng không có gì.
"Đúng rồi, không phải anh Phi nói hôm nay đi học sao, sao còn chưa đến? Anh ấy vừa tham gia trận đấu Taekwondo về, được giải á quân!"
Từ Dương Dương lúc này nhìn ra phía cửa.
"Chao ôi, một chút thời gian như vậy cũng không chờ được sao!"
Lâm Thắng Nam trêu ghẹo nói.
"Hừ, đương nhiên mình trông anh Phi về sớm một chút, ít cho những người khác cảm thấy mình rất lợi hại!"
Từ Dương Dương liếc Trần Lạc Thần.
Mà lúc này, một nam sinh đi đến.
"Anh Phi!"
"Anh Phi đến rồi!"
Người cả lớp hưng phấn kêu lên.
"Anh Lương Phi, anh mới đến sao, thiếu chút nữa là trễ rồi!"
Từ Dương Dương cũng kích động đứng lên, nói với Lương Phi.
"Đúng thế, vừa rồi ở dưới lầu, bị mấy chị gái quyên tiền cản lại, cho nên, đến trễ một chút!"
Lương Phi lắc đầu cười khổ nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Sau đó liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần ngồi trên ghế mình từng ngồi, rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Dương Dương.
"A? Lương Phi cậu cũng quyên tiền rồi sao?"
Lâm Thắng Nam vừa cười vừa nói.
Lương Phi gật nhẹ đầu.
Lương Phi ấy, vóc dáng rất cao, rất gầy rất đẹp trai, hoàn cảnh gia đình cũng tốt nhất lớp.
Lại thêm năng lực vận động siêu mạnh, đương nhiên là nhân vật ngôi sao của lớp.
"Anh Phi, anh quyên bao nhiêu? Nghe nói buổi chiều sẽ tổ chức lễ cảm ơn quyên góp, quyên nhiều tiền, sẽ được lên sân khấu nở mày nở mặt đấy!"
Từ Dương Dương sùng bái nói.
"Tớ à, chỉ là quyên một ít, vầ phần lễ gì đó...tớ cũng không muốn!"
Lương Phi không nói gì lắc đầu.
Vì sao lại hứng thú với mấy chuyện này chứ?
"A? Anh Phi đừng giấu bọn này nữa, một ít là bao nhiêu?"
Không ít nữ sinh gấp gáp hỏi, nam sinh cũng nhanh chóng muốn biết.
"Tớ quyên 300 triệu!"
Lương Phi cuối cùng không còn cách nào, đành phải buông tay nói.
Bùm!
Sau đó, cả lớp lập tức đều yên lặng cùng nhau.
Sau đó, là một tiếng nổ mạnh.
300 triệu!!!
Trời ạ!
"Anh Phi, quyên 300 triệu? A!"
Không ít nữ sinh không nhịn được, trực tiếp hô lên.
Đúng thế, quyên nhiều như vậy, chấn động với bọn họ thật sự là quá lớn!
Mà Từ Dương Dương lại càng kích động ko biết nói gì cho phải.
"Anh Phi, tớ yêu cậu chết mất, cậu thật lợi hại!"
Từ Dương Dương sùng bái hô.
- ------------------