“A!”
Lúc này, một cô gái vội vàng từ bên cạnh chạy đến, đột nhiên vấp chân.
Nhìn thấy chính là sắp bị ngã.
Trần Lạc Thần thấy vậy, nhanh tay đưa ra đỡ lấy cô ta.
“Trời ơi, thật nguy hiểm, cảm ơn anh, anh đẹp trai!”
Sau khi cô gái đứng vững lại, chỉnh lại kiểu tóc có chút rối loạn của mình, vội vàng nói cảm ơn.
Đồng thời, trong lòng cô gái cũng cảm thấy cảm giác người đàn ông này mang đến cho cô cứ kỳ lạ.
Đeo khẩu trang, đội mũ, dáng vẻ rất thần bí.
Hơn nữa, ánh mắt kia dường như có chút quen thuộc, lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Ừ!”
Chàng trai trẻ không trả lời, chỉ gật đầu.
Đương nhiên, ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô gái kia được mấy giây.
Bởi vì cô gái này, Trần Lạc Thần quen.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Cô gái cũng cười hỏi.
Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Được rồi, vẫn cảm ơn anh rất nhiều!”
Cô gái chỉ mỉm cười.
“Nhiên Nhiên, sao vậy?”
Lúc này, một anh chàng đẹp trai mặc vest đi đến.
“Đã kiểm tra xong rồi, em đang định đi tìm anh, còn suýt nữa bị ngã!”
Cô gái nũng nịu khoác tay chàng trai trẻ.
“Hả, nếu như Khương Nhiên Nhiên bị ngã, vậy anh sẽ không có cách nào nói với chú Khương!”
Chàng trai trẻ cười nói.
Không sai, cô gái chính là Khương Nhiên Nhiên.
“Là anh chàng đẹp trai này cứu em!”
Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Lạc Thần nói.
“Cảm ơn anh, tôi là bác sĩ chính của bệnh viện này, không biết có thể giúp gì được cho anh không?”
Bạn trai của Khương Nhiên Nhiên cười nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu sau đó rời đi.
Haha, nhớ lúc nhỏ, còn thích Khương Nhiên Nhiên một khoảng thời gian dài.
Cảm thấy cô ta mặc rất đẹp, rất xinh đẹp.
Về sau mặc dù có mối quan hệ mờ ám với Khương Nhiên Nhiên.
Nhưng bây giờ đã nửa năm rồi, Khương Nhiên cũng có cuộc sống của mình, rất tốt.
“Anh chàng này thật kìa lạ!”
Nhìn theo bóng lưng của Trần Lạc Thần, chàng trai trẻ không khỏi lẩm bẩm một câu.
“Không chỉ kỳ lạ, em còn cảm thấy anh ta có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó!”
Khương Nhiên Nhiên cau mày nói.
“Nhiên Nhiên, hai người làm gì vậy?”
“Kiều Kiều sao cậu lại ra đây?”
Khương Nhiên Nhiên nhìn cô gái trang điểm, ăn mặc thời thượng.
“Đừng nhắc nữa, tớ đi kiểm tra vài thứ, đây không phải là tháng sau muốn kết hôn sao?Haha!”
Kiều Kiều vui vẻ nói.
Cô ta cũng chú ý đến Trần Lạc Thần đã đi ra ngoài.
“Hả? Anh ta…”
Đôi mắt Kiều Kiều khẽ chuyển động.
“Sao vậy Kiều Kiều? Không phải cậu cũng cảm thấy có chút quen mắt đấy chứ? Hay là cậu thấy vóc dáng người ta tốt, thì cho là đẹp trai, từ lúc tớ quen biết cậu ở Kim Lăng, thì đã rất hiểu cậu, nhìn thấy trai đẹp sẽ lập tức bất động!”
Khương Nhiên Nhiên cười nói.
“Không, tớ thật sự cảm thấy anh ta rất quen, đặc biệt là bóng lưng của anh ta, hình như gặp ở đâu đó rồi!”
Lâm Kiều Nói.
“Ha, bỏ đi, đi thôi, đợi chồng tớ tan làm chúng ta cùng đi ăn đi? Sau đó đi dạo phố!”
Lâm Kiều lại nói.
“Được!”
Mọi người nói nói cười cười rời đi.
Trần Lạc Thần cũng không ngờ được lại gặp Khương Nhiên Nhiên, vì để không gây thêm phiền toái, Trần Lạc Thần cũng không nhận cô.
“Ông chủ, cho một chút đi!?”
“Cút cút cút, còn trẻ đã đi xin ăn, cho chó ăn cũng không cho người, cút ra xa một chút!”
Một chàng trai trẻ chống gậy, thiếu một chân, bẩn thỉu, cầm bát đi đến trước một sạp hàng nhỏ bên đường.
Kết quả lại bị ông chủ đuổi như đuổi ruồi nhặng.
Người đi đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ chàng trai đang đi đường.
Mà Trần Lạc Thần đúng lúc đi qua, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi bất lực lắc đầu, sau đó liền rời đi.
Nhưng đi được hai bước, Trần Lạc Thần lại đột nhiên dừng lại.
Quay đầu lại nhìn chàng trai trẻ kia.
“Đứng lại!”
Trần Lạc Thần nhìn cậu thanh niên ăn xin nói.
“Anh à, cho tiền mua đồ ăn sao? Được, được?”
Mà cậu thanh niên ăn xin sợ hãi đến mức cả người run rẩy, không dám ngầng đầu lên, vừa khóc vừa nói.
“Hoàng Hiên?”
Trần Lạc Thần khẽ gọi.
Mà cậu thanh niên ăn xin vô cùng sốc.
Đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của người trước mặt.
Đôi môi cuar Hoàng Hiên run rẩy.
“Anh…anh là Trần Lạc Thần?’
Hoàng Hiên rơi nước mắt.
Trần Lạc Thần kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt không thể tin được: “Là anh, Hoàng Hiên!”
Trần Lạc Thần nắm lấy vai anh ta.
“Anh! Hóa ra anh vẫn chưa chết, anh vẫn còn sống!”
Hoàng Hiên vất cây nạng đi.
“Không có, Hoàng Hiên, sao cậu lại biến thành như thế này?”
Trần Lạc Thần vô cùng ngạc nhiên.
Nhớ đến những ngày trước, Hoàng Hiên hào quang vô hạn, mà cảnh tượng thảm hại bây giờ khiến Trần Lạc Thần sao mà không đau lòng được.
“Ăn chậm một chút!”
Trên một sạp hàng nhỏ bên đường, Trần Lạc Thần gọi cho Hoàng Hiên một đống đồ ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Trần Lạc Thần rót nước cho Hoàng Hiên, vỗ nhẹ vào lưng anh ta.
Hoàng Hiên gật đầu, trong miệng vẫn còn nhét đồ ăn.
“Không ngờ nửa năm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, là anh không tốt, anh liên lụy đến mọi người!”
Trần Lạc Thần tự trách nói.
Theo những gì mà Hoàng Hiên vừa kể, nửa năm nay, hoàn toàn có thể dùng từ không phải con người để hình dung.
Sau khi mình xảy ra chuyện, Mạc Kiếm đến Kim Lăng, Hoàng Hiên nghe nói cái chết của mình có liên quan đến anh ta, đã dẫn người đi báo thù Mạc Kiếm.
Nhưng, sao có thể là đối thủ của Mạc Kiếm.
Vì vậy Mạc Kiếm khiến bạn của anh, thế lực một phương vào con đường khốn đốn.
Thảm nhất là Hoàng Hiên, bị chặt mất một chân, muốn anh ta ở Kim Lăng muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Cả nhà chú Hoàng cũng bị Mạc Kiếm ám sát.
Mà những chuyện này, chị gái Trần Bạch Lan tức giận mà không dám nói.
Vì vậy mới có cảnh tượng như bây giờ.
Còn Bạch Tiểu Phi cũng là vì chạy nạn, cả gia đình đều chuyển đi, Tiểu Phi cũng đi nhập ngũ.
Còn về tiểu nha đầu Lâm Nhiên kia, sau khi gia tộc bị thuộc hạ của Mạc Kiếm ép bức đến mức phá sán, hình như cũng đi làm y tá, bây giờ không biết đi đâu về đâu.
Thay đổi rồi, tất cả đều thay đổi rồi.
Mà ngọn nguồn của mọi chuyện chính là vì mình, hung thủ vẫn là nhà họ Mạc kia.
“Nhà họ Mạc! Mạc Kiếm!”
Trong mắt Trần Lạc Thần lóe lên một tia sát khí dày đặc.
“Anh, em làm anh mất mặt, bây giờ em chỉ là một kẻ tàn phế, haha!”
Hoàng Hiên cười khổ nói.
“Cái gì mà kẻ tàn phế, cậu yên tâm, vết thương của cậu anh sẽ chữa khỏi cho cậu, cảnh ngộ nhà họ Hoàng, anh cũng sẽ đòi lại công bằng cho chú Hoàng!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Mà Hoàng Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Đừng, anh, tối nay anh rời khỏi Kim Lăng, bây giờ Kim Lăng đã đổi chủ từ lâu, Mạc Kiếm kia, không phải là Long Thiếu Vân, cũng không phải là một cậu chủ bình thường, anh ta rất lợi hại, chúng ta cho dù là có thân phận và bối cảnh của lúc trước cũng không đấu lại anh ta!”
“Anh biết, cậu yên tâm, không cần lo lắng cho anh.”
“Vậy, anh, anh vẫn luôn trốn sự truy sát của nhà họ Mạc, sau này anh có kế hoạch gì không?’
“Haha, bây giờ vẫn chưa có kế hoạch gì, đi bước nào thì tính bước đó!”
“Anh, hay là em vẫn đi theo anh nhá, hai anh em chúng ta, cho dù chết cũng đáng, dù sao em cũng không muốn sống như này nữa, em sống không bằng chết!”
Trần Lạc Thần do dự một lúc.
Đúng vậy, bây giờ ngay cả nhà Hoàng Hiên cũng không còn, cũng bị Mạc Kiếm đánh đến mức không còn ra hình dạng của con người.
Nếu như bỏ rơi anh ta như vậy, Trần Lạc Thần cũng không nỡ.
“Được, đã như vậy, cậu đi đến nơi nào đó để dưỡng thương, sau này, cậu đi theo anh, hai anh em chúng ta cùng sống cùng chết!”
Trần Lạc Thần nói.
“Ừ, cùng sống cùng chết!”
Hoàng Hiên cảm động nói.
Mà sau đó Trần Lạc Thần đề cử cho Hoàng Hiên một chỗ, bảo ai đi đến biên giới Tây Nam, ẩn náu ở nhà họ Ngụy trước, mà cũng ở đó, Tả Trung Đào đã được mình phái đến, cái chân bị thương của Hoàng Hiên đương nhiên không thành vấn đề.
“Vậy còn anh thì sao?’
Hoàng Hiên hỏi.
“Anh! Haha, đợi anh giải quyết xong một chuyện đã…”